Bị Bắt Buộc Trở Thành Con Mồi Của Kẻ Cuồng Sát ᗷiếи Ŧɦái

chương 29

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Năm đó, Tô Khấu Khấu là một trong những người có tiếng ở trường, có người ghét gã, cũng có không ít người thích gã.

Thế mà ánh mắt Lương Chấp nhìn gã, giống như đang nhìn một cái phông nền bài trí trong suốt, mà phông nền bài trí này còn chướng mắt nữa.

Trực giác của Tô Khấu Khấu luôn rất chuẩn, cho nên gã đã tìm cách chỉnh Lương Chấp.

Đương nhiên, kết quả là người đi chỉnh lại trở thành người bị chỉnh.

Đã nhiều năm qua rồi, Tô Khấu Khấu tự nhận thấy mình là người có tiền đồ nhất trong số các bạn học, tổ chức họp lớp cũng là muốn cho Lương Chấp nhìn.

Nhìn xem gã hiện giờ lợi hại cỡ nào.

Kết quả, ánh mắt Lương Chấp nhìn gã vẫn giống như lúc trước, người kết giao thân thiết vẫn chỉ có Thẩm Quang Minh và Đường Nghiêu.

Vì cái gì lại một mực kết giao với hai người cảnh sát? Không lẽ thằng này có sở thích đồng phục? Tô Khấu Khấu nghĩ mãi không ra câu trả lời.

Viên cảnh sát nghiêm khắc cảnh cáo ý định của Tô Khấu Khấu: “Chỗ này là cục cảnh sát, người phạm tội sẽ bị tạm giam ngay lập tức."

Câu này của vị cảnh sát xem như là nấc thang cho Tô Khấu Khấu đi xuống, dù sao gã cũng không muốn toang ở đây, gã hừ lạnh một tiếng, quay người dựng lại chiếc ghế dựa.

Đang chuẩn bị ngồi xuống, viên cảnh sát nói: “Cậu có thể đi được rồi."

Tô Khấu Khấu nhíu mày, nói: “Anh không còn cái gì muốn hỏi à?"

Trong thời gian ngắn, vị cảnh sát này đã hiểu thấu bản tính ngốc nghếch kiêu ngạo của Tô Khấu Khấu, xua tay nói: “Sau này nếu cần thì sẽ mời cậu lên phối hợp điều tra."

Tô Khấu Khấu có chút khó chịu, gã nhìn lướt qua Lương Chấp, rồi kiêu ngạo bước đi.

Bây giờ đến phiên Lương Chấp ngồi trên ghế ở khu làm việc chung, vị cảnh sát chủ yếu hỏi cậu những chi tiết khi gặp nạn, có nhận biết Đào Minh hay không.

Lương Chấp ngẩn ra một chút, viên cảnh sát nhanh chóng nói cho cậu biết, Đào Minh chính là kẻ cầm súng tập kích cậu.

"Có ảnh chụp của tên đấy không?" Lúc đó, Lương Chấp không thấy rõ diện mạo của đối phương.

Cảnh sát nhanh chóng lấy ảnh chứng minh thư của Đào Minh ra cho cậu xem, Lương Chấp nhìn thoáng qua vẻ ngoài của đối phương liền hiểu rõ, đây là một vị diễn viên pháo hôi mà chương sau sẽ không còn đất diễn.

"Tôi không biết tên côn đồ này." Lương Chấp đảo mắt đã quên tên đối phương.

Lời này cậu nói chính là sự thật, cảnh sát có thể nhìn thần thái của cậu để xác định có nói dối hay không.

Sau đấy, Lương Chấp kể toàn bộ chi tiết bị tập kích, còn Khăn Quàng Đỏ thì cậu không nói cho cảnh sát, tuy nói ra, cảnh sát có thể đi điều tra thân phận anh ấy, nhưng cảnh sát sẽ điều tra với mục đích tìm nghi phạm, nhỡ Khăn Quàng Đỏ là nhân vật chính, bị bắt rồi thì cậu ôm đùi kiểu gì.

Về phần tên bắt cóc kia có khai ra chuyện đối phương hay không, thì cậu tin tưởng mình có thể làm cảnh sát tin vào lời của một công dân tốt bụng, chứ không phải tin lời của một gã phạm nhân.

Phòng thẩm vấn.

Ám Dạ Ma Đồ, cũng chính là Đào Minh, gã cụp mắt xuống, thái độ vô cùng hờ hững khi đối mặt với thẩm vấn của cảnh sát.

Cảnh sát hỏi: “Tại sao cậu muốn hại Lương Chấp?"

Giọng nói của Đào Minh thật bình tĩnh, chính sự bình tĩnh này lại lộ ra mùi không bình thường: “Chỉ là muốn nhìn thấy bộ dáng nó chết thôi."

Cảnh sát hỏi: “Cậu có thù oán với cậu ta?"

Đào Minh lắc đầu: “Không có."

Cánh sát lại hỏi: “Cậu chỉ chuyên đến gϊếŧ cậu ta?"

Đào Minh: “Đúng."

Cảnh sát: “Tại sao?"

Đào Minh đan hai tay đang bị còng lại, mười ngón giao nhau, nhìn qua thật bình tĩnh: “Tôi vừa nói lý do rồi."

Hai người cảnh sát liếc nhìn nhau, tìm được đáp án trong mắt đối phương.

Cảnh sát nói: “Lát nữa chúng tôi sẽ đưa cậu sang khoa thần kinh để khám."

Đào Minh nhún vai, bị cho là bệnh nhân tâm thần cũng không thấy gã có bao nhiêu phẫn nộ, gã chỉ vào cuốn sổ trên bàn: “Có thể cho tôi xem tấm ảnh kia được không?"

Vị cảnh sát ngạc nhiên, kẹp trong sổ tay của anh là tấm hình của Lương Chấp, vốn định dùng lúc thẩm vấn Đào Minh, nhưng vẫn không có cơ hội lấy ra.

Nhưng tấm ảnh kẹp trong sổ chỉ lộ ra một cạnh, làm thế nào Đào Minh nhìn thấy?

Ánh mắt của vị cảnh sát làm Đào Minh khá hài lòng, gã khẽ cười một tiếng, nói: “Trừ bỏ lúc ngủ, tất cả thời gian còn lại tôi đều dùng để theo dõi cậu ta, bộ dáng của cậu ấy đã khắc sâu vào trong đầu tôi."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio