Edit & Beta: Đòe
Hắn chưa bao giờ nổi cơn ghen mãnh liệt đến thế, vì cái gì mà Sầm Lễ có thể dịu dàng với thằng đàn ông khác như vậy, nhưng đến lượt hắn liền trở mặt thành thù?
Rõ ràng người này, hiện tại đang nằm dưới thân hắn, cùng hắn làm chuyện thân mật nhất.
Không biết bắt đầu từ khi nào, cho dù có người đến trước mặt hắn cố tình khiêu khích dục vọng của hắn, hắn cũng không nổi lên chút hứng thú nào, trong khoảng thời gian Sầm Lễ không ở Ninh gia, hắn muốn dùng phương thức khác để chứng mình hắn không thèm để ý đến cậu, nhưng cuối cùng, trong đầu vẫn sẽ luôn nghĩ đến này người.
Sau hắn lại nghĩ, chờ Sầm Lễ trở lại, hắn nhất định sẽ đối với cậu thật tốt......!
Nhưng thời điểm hai người làm tình, lại nghe thấy cậu gọi tên Hàn Kham, Sầm Lễ chủ động vươn tay ôm hắn, không có bất cứ do dự nào, chỉ là bởi vì cậu coi hắn là thằng đàn ông khác.
Này so với việc cho hắn một bạt tai còn đau đớn hơn, giống như đâm một nhát dao vào ngực hắn, thẳng đến khí máu chảy đầm đìa, Sầm Lễ đã ở bên hắn nhiều năm, trong bụng cũng đang mang thai con của hắn, tại sao cậu dám suy nghĩ đến thằng khác, còn muốn làm tình với thằng đó.
Nhất thời nổi cơn thịnh nộ, chỉ là khác với trước kia, Sầm Lễ không biểu lộ chút tình cảm nào với hắn, hắn chắc chắn không có khả năng sẽ bày tỏ tâm tư của mình trước.
Ninh Tu Viễn tâm cao khí ngạo, có không ít người dán đến lấy lòn hắn, nếu hắn để ý tới ai một chút, người kia nhất định sẽ lập tức sấn tới, sợ sau này hắn sẽ không chú ý tới mình nữa, nhưng Sầm Lễ, lại khác biệt hoàn toàn.
Hắn sao có thể thừa nhận mình thích một người, mà đối phương thì tỏ thái độ hờ hững với hắn.
Cánh môi đạm sắc bị hắn hôn cắn đến đỏ rực, đôi mắt Sầm Lễ phủ kín một tầng hơi nước, thân thể hai người gắt gao quấn chặt lấy nhau, không đợi Sầm Lễ kịp phản ứng, Ninh Tu Viễn bế cậu lên, bàn tay vô lực nắm chặt khăn trải giường dưới thân, trên người có lớp mồ hôi mỏng.
"Sao nào, cậu còn muốn trở về với anh ta?" Ninh Tu Viễn giọng khàn khàn mở miệng, giống như muốn nóng lòng chứng minh quyền sở hữu của bản thân, không ngừng ở trên người cậu tạo dấu vết đáng giấu chủ quyền.
"..."Sầm Lễ không hề lên tiếng, chỉ gắt gao cắn chặt môi, máu đỏ tươi chảy dọc theo khóe miệng, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh ngọt.
Có lẽ là nhớ đến chuyện đã xảy ra, Sầm Lễ từng ở trong phòng tắm cắt cổ tay tự tử, Ninh Tu Viễn vươn ngón tay thò vào khoang miệng cậu, ngăn không để cậu cắn lưỡi.
Cuối cùng, Sầm Lễ khép hờ hai mắt, hai chân bởi vì tách ra một thời gian dài, nhất thời không thể khép lại.
Nếu là ngày thường, Ninh Tu Viễn sẽ trực tiếp đứng dậy, tới phòng tắm tắm gội một lượt, nào có thời gian quản người kia trên giường có bộ dáng ra sao.
Đối phương cùng lắm cũng chỉ là công cụ phát tiết cả hắn thôi, quan hệ của hai người tồn tại song song với quan hệ thể xác, nhưng chỉ chiếm đoạt thân thể, đã không còn thỏa mãn được hắn nữa.
Hắn ôm Sầm Lễ, như có như không nói," đừng nghĩ đến Hàn Kham nữa, anh ta là giảng viên của đại học L, sao có thể công khai chuyện mình với một nam sinh khác đang hẹn hò được."
"Nếu cậu không muốn tôi kết hôn, tôi sẽ không kết hôn, sau này nếu cậu không thích dì Lý chăm sóc, chúng ta sẽ đổi nhà mới, bên cạnh là thư phòng, tôi sẽ sai người dọn đồ của cậu sang đó, còn thêm vào rất nhiều cuốc sách cậu yêu thích."
"Sầm Lễ đừng rời khỏi tôi, chúng ta đều đã bên nhau lâu như vậy, nếu cậh còn muốn học tập, chờ sinh con xong, cậu muốn học đại học nào của L thị cũng được hết."
"Cậu thuộc về tôi, vĩnh viễn là của tôi."
Ninh Tu Viễn nói rất nhiều điều mà ngày thường hắn không bao giờ nói, chỉ là người dưới thân, vẫn luôn không đáp lại lời hắn.
Hắn cảm thấy có điểm không thích hợp, ngẩng đầu thù thấy trước mặt người nhíu chặt mày, tựa hồ rất thống khổ, sắc mặt cũng rất tái nhợt.
Ninh Tu Viễn cái gì cũng không rảnh để lo, vội vàng đưa Sầm Lễ tới bệnh viện.
Đã rất nhiều lần, thay đổi thất thường, khoảng cách với lần trước Sầm Lễ cắt cổ tay phải nhập viện, còn chưa đến một tháng, lần này tình huống cũng không tốt hơn.
Ninh Tu Viễn đứng trên hành lang sốt ruột chờ đợi, thấy Bạch Thành Úc đi ra, hỏi, "Cậu ấy thế nào rồi?"
"..."Bạch Thành Úc dừng một chút, nói, "Tình huống không quá lạc quan."
Hắn cũng thấy mấy dấu vết hoan ái trên người Sầm Lễ, tuy rằng không biết trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì, phàm là việc khó xử thì cũng phải có mức độ, rất nhiều lần Ninh Tu Viễn hành người phải nhập viện gấp, muốn khuyên bảo hắn, cũng không nên chuyện.
"..."
"Cấu tạo cơ thể của đàn ông bất đồng với phụ nữ, đây cũng là lần thứ hai cậu ấy mang thai, nếu đứa bé kia giữ không nổi, thì đến cơ thể mẹ cũng..."
Ninh Tu Viễn vẻ mặt ảo não, "Lần này tôi không tính sẽ dằn vặt cậu ấy, cứu cậu ấy xong, thì cậu ấy lại ở trước mặt tôi mà gọi tren thằng khác."
"Cho nên anh liền hành hạ cậu ấy như vậy?" Bạch Thành Úc chất vấn nói.
"..."Ninh Tu Viễn câm nín.
Bạch Thành Úc thở dài một hơi, hỏi, "Anh thích cậu ấy sao?"
"..."Nếu đổi lại là trước kia, Ninh Tu Viễn khẳng định sẽ lập tức phủ nhận, hắn sao có thể thích món đồ chơi tiêu khiển của mình được, nói ra cũng thật buồn cười, huống chi Sầm Lễ còn luôn làm giá, không thú vị gì cả.
"Dù thế nào, thì cũng không thể chà đạp con người ta như vậy, anh nên nghĩ lại đi, đây là lần thứ mấy anh hành người phải vào viện rồi, dù có khỏe mạnh đến đâu cũng không chịu nổi, trừ phi anh không muốn để cậu ấy sống nữa."
"..."Ninh Tu Viễn ngẩn người tại chỗ hồi lâu, hắn chỉ là không muốn từ miệng Sầm Lễ nghe thấy cậu gọi cái tên khác chứ không phải hắn, rõ ràng Sầm Lễ đối với người khác luôn là vừa nói vừa cười, nhưng đối với hắn, lại như con robot không cảm xúc vậy, hắn nghĩ, rõ ràng Sầm Lễ trước kia cũng sẽ cười với hắn, dùng ngữ khí bình thường cùng hắn nói chuyện, là bắt đầu từ khi nào mà mọi chuyện thay đổi chiều hướng?
Bởi vì chuyện của Giang Bách, mà Giang gia có thành kiến với hắn, Giang Bách bị Sầm Lễ dùng gạt tàn đập vỡ đầu, sau đó bị hắn đấm cho mấy quyền sống dở chết dở, lúc sau vẫn là người của Giang Bách phát hiện gã mất máu quá nhiều, mới đưa người tới bệnh viện.
Giang gia trực tiếp tìm Ninh Tu Viễn đòi người, rốt cuộc Sầm Lễ chỉ là người bình thường không quyền không thế, không cần thiết vì một người như vậy, mà nháo đến hai nhà đều không thoải mái.
Giang gia phái tới," Ninh thiếu, ngài không phải muốn cùng Giang thiếu gia kết hôn sao? Cũng đừng che chở mãi che chở loại người như vậy, huống hồ cậu ta còn làm Giang thiếu gia bị thương rất nhiều lần, ngài nếu muốn có con, hiện tại có rất nhiều người đẻ thuê, người ác độc như vậy sinh con ra, khẳng định cũng không phải loại tốt đẹp gì."
Sầm Lễ rất ác độc sao?
Ninh Tu Viễn nghĩ nghĩ, có một lần tan học sớm, tài xế chưa kịp tới đón hắn, hắn tự ra cổng trường, nhàm chán đi bộ một đoạn đường.
Bên người cũng không có vệ sĩ đi theo, hắn thấy ven đường có người, một thân ảnh được tia nắng ấm bao phủ khắp người, một con mèo con nhỏ tiếng kêu, từ đầu ngõ chạy ra, người đứng bên ven đường kia mở ba lô, lấy ra một ít cá khô, mỗi khi đám mèo thầy có người đi tới, sẽ trốn đi ngay, đối phương cúi người xuống, ôn như vuốt ve cục lông kia.
Qua một lúc, hắn nghe thấy người nọ mở miệng nói, "Đừng sợ, bọn họ đều không phải người xấu."
Mèo con lúc này mới bớt chút sợ hãi, ăn đến khi còn con cá cuối cùng, liền ngậm trong miệng, chạy về ngõ nhỏ.
Người kia nghiêng đầu, hắn mới thấy rõ ràng mặt đối phương.
Hắn nhớ rõ đồ vật Sầm Lễ dùng đều đã sờn cũ, cục tẩy dùng chỉ còn chút xíu cũng không nỡ ném đi, ruột bút mực, cũng là viết hết sạch mới vứt, vỏ bút máy dùng đến phai màu, hắn thật đúng là chưa từng gặp qua người nào tiết kiệm đến thế, người như vậy, cư nhiên còn cho mèo ăn, rất hiếm lạ.
Nhưng rõ ràng là cùng người kia, cậu có thể đối với một con mèo tốt đến vậy, sau này sao lại nhẫn tâm giết chết con mình, còn dùng mảnh vỡ đâm hắn bị thương......!
Thấy hắn không lên tiếng, Giang Ngôn nhẹ giọng nói, "A Viễn, anh trai em xác thật làm vậy là không đúng, nhưng anh ấy cũng chỉ vì không muốn em chịu ủy khuất, mới cưỡng." hiếp Sầm Lễ......!
Hắn nhớ tới lần trước, thấy trong căn nhà kia của Giang Bách bày biện không ít món đồ chơi tình ái, nếu không phải hắn đến kịp thời, chỉ sợ ý định giết giang bách hắn cũng có.
Ninh Tu Viễn đứng bên ngoài bệnh viện đốt một điếu thuốc, hút được nửa điếu, tự dùng tay vê tắt, ánh mắt hắn không nhìn kẻ nào khác, chỉ nhìn mãi cửa bệnh viện.
"Nếu anh không muốn thì em sẽ tự nói với ba em, giao tình hai nhà vẫn luôn rất tốt, chúng ta cuối năm cũng sẽ kết hôn."
Qua hồi lâu, Ninh Tu Viễn mới trầm giọng nói, "Hôn sự này hủy bỏ đi."
"..."Giang Ngôn không thể tin nổi trợn tròn mắt, cậu ta không nghĩ tới Ninh Tu Viễn sẽ bởi vì Sầm Lễ, mà vứt bỏ mối quan hệ với cậu ta, cậu ta đi tới túm lấy cánh tay Ninh Tu Viễn, "A Viễn, đừng nói giỡn nữa, nếu anh muốn giữ Sầm Lễ lại thì em đồng ý, dù sao đến lúc đó cậu ấy cũng sẽ không ở chung một chỗ với chúng ta."
"Tôi không có nói giỡn." Ninh Tu Viễn chính là cảm thấy, mối hôn sự này quá qua loa.
Tiếng nói của Giang Ngôn mang theo chút giọng mũi, "Tin tức đều đã truyền ra bên ngoài, cha mẹ hai nhà cũng đồng ý, không phải trước kia anh rất thích em sao?"
Nghe Giang Ngôn nói, như là sắp khóc tới nơi.
"Trước cứ như thế đi, đến lúc đó rồi tính." Ninh Tu Viễn đẩy Giang Ngôn ra, gần đây đầu hắn rối như tơ vò.
Hắn không để cho Giang gia mang Sầm Lễ đi, Giang gia hiển nhiên rất không vui.
Qua hai ngày, Bạch Thành Úc nói cho hắn biết Sầm Lễ đã qua cơn nguy kịch.
Ninh Tu Viễn bước đến cửa phòng bệnh, hắn nghe thấy bên trong có hai hộ sĩ đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
"Thật sự, tôi chưa từng thấy ai bị tra tấn dã man đến thế, cậu ấy đã nhập viện rất nhiều lần, nghe nói vốn là một sinh viên ưu tú, bị người khác hại đến phải thôi học, người kia mỗi lần đều là ném cậu ấy tới bệnh viện rồi mặc kệ, vẫn luôn là bác sĩ Bạch chăm sóc cậu ấy."
"Đáng sợ thật."
"Quả thực không coi cậu ấy là người mà, bằng không sao có thể năm lần bảy lượt phải nhập viện như vậy, có một lần cậu ấy được đưa tới đây, toàn thân bê bết máu, tự cắt cổ tay mình, cô ngẫm lại xem, phải bị đối xử như thế nào mới liều mạng như vậy."
"Tôi chỉ là người ngoài, mà còn cảm thấy đau xót."
"Ai, chính là cảm thấy rất đáng tiếc, một người tốt đến thế, mà bị người khác đối xử tàn nhẫn như vậy, nếu không có người kia, cậu ấy hẳn sẽ có một cuộc sống tốt, dáng vẻ này trên trường đại học chắc sẽ có rất nhiều cô nàng yêu thích."
"Ái chà, cô không phải là coi trọng người ta rồi đi?" Hộ sĩ cười cười.
".......!Đừng nói bừa."
Hộ sĩ kia đẩy cửa phòng ra, liền thấy Ninh Tu Viễn đứng ở cửa, nụ cười tắt ngúm, Bác sĩ Bạch còn phải e dè người này, huống chi là các cô.
Chỉ là rất kỳ quái, Ninh Tu Viễn lướt qua các cô đi đến phòng bệnh, không nói gì thêm.
Ninh Tu Viễn suy nghĩ, hắn đối đãi với Sầm Lễ, thật sự chó má như vậy sao?
Thích con tôi nhưng vẫn hành hạ con tôi, vẫn để Tiểu Lễ phải chịu khổ, vị con rể này anh có thấy bản thân mình đủ xứng để thích con tôi khum????????.