Edit: Cheng
Beta: Đòe
Màn đêm buông xuống, ngoài cửa sổ trời đã tối đen, mỗi khi hắn đẩy cửa phòng bước vào, sẽ bắt gặp ánh mắt của Sầm Lễ nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ.
Tựa hồ cũng không có gì để xem.
Ninh Tu Viễn suy nghĩ rất nhiều, có chút ngẫm lại, lần này hắn không kêu đám hồ bằng cẩu hữu tới, chỉ gọi điện cho Hạ Xuyên.
Trong đám bạn bè kia của hắn, thì Hạ Xuyên là người đứng đắn nhất, quan hệ với hắn không tồi.
Hạ Xuyên đến muộn vài phút, trên người mặc một cái áo gió màu nâu nhạt, hơi cũ, tay áo bên cạnh bởi vì cọ xát quá nhiều, mà bị xù lông vải.
Ninh Tu Viễn nói, "Chú của cậu không phải quá mức keo kiệt với cậu như vậy chứ?"
Hạ Xuyên ngồi vào bàn bên kia, chỉ nói, "Đây là chú mua cho tôi."
Hạ Sơ Ngạn rất bận, rất ít khi dành thời gian cho gã, bất quá trong nhà có người hầu, gã cũng không cần làm cái gì cả, tiền sinh hoạt một tháng đều sẽ cấp đủ cho gã tiêu xài.
Thời niên thiếu gã liền biết sự khác biệt giữa gã và người khác, người khác đều có cha mẹ, nhưng mà gã chỉ có một người chú.
Cho nên gã chưa bao giờ coi Hạ Sơ Ngạn là người thân.
Sau này gã biết được rằng Hạ Sơ Ngạn nhận nuôi gã, coi gã là thế thân của cha.
Có tối Hạ Sơ Ngạn đi xã giao về, uống rất nhiều rượu, được tài xế đưa về nhà, cả người nồng nặc mùi rượu, đêm đã khuya, người hầu cũng đã đi nghỉ, lúc đó gã nghe thấy tiếng gọi, liền đỡ Hạ Sơ Ngạn vào nhà.
Cả người Hạ Sơ Ngạn đều đổ dồn trên người gã, trừ mùi rượu, trên người còn mang theo mùi nước hoa của phụ nữ, Hạ Xuyên đưa người vào trong phòng tắm, đang muốn cởi quần áo giúp đối phương, người kia dường như đã tỉnh, đột nhiên ôm gã vào lòng thật chặt.
"Duyên, cậu rốt cuộc cũng tới gặp tôi." Hạ Sơ Ngạn ở bên tai gã lẩm bẩm nói.
"..."Hạ Xuyên ngơ ngẩn, tên này gã cũng không xa lạ gì, là tên của cha gã.
"Tôi rất nhớ cậu." Hạ Sơ Ngạn giọng khàn khàn nói, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn gã, con người ngày thường đều mang một dáng vẻ thành thục ổn trọng, khóe mắt lại đỏ ửng, như là vỏ bọc ngụy trang bên ngoài đã được dỡ bỏ, chỉ còn lại sự yếu mềm bên trong.
Gã còn đang ngơ người, môi đã bị thứ gì đó mềm mại ấm áp chạm nhẹ vào.
Hạ Sơ Ngạn hôn gã.
Tim Hạ Xuyên bất chợt đập nhanh, điều này khiến hắn nghĩ tới một buổi sáng nào đó, quần gã dính nhớp, trong đầu toàn bộ đều là hình ảnh kiều diễm của tối hôm trước, người đàn ông luôn có dáng vẻ cao cao tại thượng, bị gã đè ở dưới thân, giống mấy ả đàn bà rên rỉ xin tha, gã bóp chặt vòng eo tinh tế, gầy gò luôn bị che lấp bởi bộ tây trang.
Gã không có đẩy đối phương, chỉ là Hạ Sơ Ngạn hôn gã xong, giống như mất hết khí lực, dựa người bên vách tường phòng tắm, miệng nhỏ giọng nói, " Duyên, tôi yêu cậu"
Bởi thế gã mới biết, trong mắt đối phương gã là một người khác.
Khó trách Hạ Sơ Ngạn trong lúc thân thích khác của gã bỏ mặc gã, liền nhận nuôi gã, khó trách Hạ Sơ Ngạn trước kia không muốn nghe gã nhắc tới tên mẹ gã, khó trách Hạ Sơ Ngạn nhiều năm như vậy, đều không kết hôn.
Nghĩ đến cũng thật nực cười, lúc cha gã còn sống thì không thổ lộ, hiện tại lại coi gã trở thành người thay thế.
Hạ Xuyên nâng cằm đối phương lên, Hạ Sơ Ngạn mê mang mở mắt ra nhìn gã, gã biết người này hiện tại còn không tỉnh táo nổi.
Gã chưa bao giờ hôn môi với kẻ khác, nhưng có một thứ gì đó thật giống như là trời sinh, chỉ vì Hạ Sơ Ngạn hôn gã một lần, gã đã có thể học được cách hôn.
Hạ Xuyên cạy mở môi người kia, tiến quân thần tốc, môi lưỡi của hai người giao triền quấn lấy nhau, còn giống như là chưa đủ, gã còn vừa cắn vừa liếm mút cánh môi đối phương, mang theo ý vị trừng phạt, đối phương ăn đau nhăn mi lại, nhưng gã vẫn như cũ không chút nhường nhị nào.
Qua hồi lâu, gã mới chịu buông đối phương ra.
Hạ Xuyên nâng mặt Hạ Sơ Ngạn lên, thấp giọng nói, "Nhìn cho rõ đi, tôi là Hạ Xuyên, không phải Duyên."
"..." Hạ Sơ Ngạn ý thức hoảng hốt, nhìn nhìn gã, không đáp.
Lúc ấy gã cũng cảm thấy chính mình điên rồi, mới có thể cùng một con ma men so đo.
Cánh môi Hạ Sơ Ngạn có chút máu, một thân tây trang đã nhăn nhúm lại, áo sơmi xộc xệch, lộ ra xương quai xanh trắng nõn, đầu tóc được chải chuốt tỉ mỉ từ sáng sớm trở nên hỗn độn, đôi mắt hơi rũ, dáng vẻ này thoạt nhìn phá lệ đáng thương.
Hạ Sơ Ngạn mi mắt còn dính hơi nước, không rõ nguyên do chớp chớp mắt, khác xa với bộ dáng trầm ổn ngày thường.
Hạ Xuyên vẫn là lần đầu tiên thấy người này trần như nhộng phơi bày trước mặt gã, gã giúp đối phương tắm rửa sạch sẽ, lại nghĩ đến vừa nãy khi người này mới về nhà, mùi rượu nồng nạc hòa trộn cùng mùi nước hoa của phụ nữ.
Gã nhìn gáy Hạ Sơ Ngạn không chớp mắt, để lại một dấu hôn.
Ngày hôm sau Hạ Sơ Ngạn tỉnh lại, cũng không cảm thấy có bất cứ điểm khác thường nào, nghĩ rằng là do say rượu, mới dẫn đến cả người bủn rủn vô lực, anh tưởng rằng uống chút rượu sẽ không sao, nhưng rốt cuộc cũng đã tuổi rồi, không tính là trẻ tuổi nữa.
Hạ Xuyên như cũ vẫn duy trì bộ dáng ngoan ngoãn, nhìn thấy anh từ trong phòng đi ra, gã thậm chí còn hảo tâm nhắc nhở Hạ Sơ Ngạn, "Chú, tôi bảo phòng bếp hâm lại bữa sáng, chú ăn xong rồi hẵng đi làm."
"Được." Hạ Sơ Ngạn lên tiếng.
Có đôi khi anh phải tăng ca về trễ, gã còn tri kỷ pha một ly sữa bò nóng, mang đến phòng Hạ Sơ Ngạn, sau đó nói với anh, "Tôi nghe rất nhiều người nói, buổi tối uống sữa bò sẽ ngủ ngon hơn."
Có một đoạn thời gian Hạ Sơ Ngạn mất ngủ nghiêm trọng, trong công ty sự quá nhiều việc, cùng với tuổi tác ngày càng tăng, cả áp lực từ gia đình, người bằng tuổi anh đều đã lập gia đình, con cái cũng đã đi học, nhiều năm như vậy anh vẫn còn độc thân, xác thật cần có người bên cạnh bầu bạn.
Hạ Sơ Ngạn uống hết ly sữa bò, ban đêm xác thật ngủ rất ngon, chỉ là ngày hôm sau tỉnh lại sẽ cảm thấy rất mệt mỏi.
Ngẫu nhiên có một lần anh phát hiện phần da đùi trong hồng hồng, nghĩ rằng bởi vì thay đổi thời tiết.
Người phục vụ bưng rượu tới, Hạ Xuyên rót một ly, ngay từ đầu gã rất bất mãn khi đối phương coi gã là người thay thế, nhưng nghĩ đến bên cạnh Hạ Sơ Ngạn xuất hiện phụ nữ khiến hắn rất khó chịu.
Cho nên gã càng muốn, biến Hạ Sơ Ngạn thành "người phụ nữ"chỉ thuộc về gã.
.