Anh đã không còn khái niệm về thời gian, cũng không rõ lắm mình bị Kiều Ngạn nhốt trong phòng bao nhiêu ngày rồi.
Lần trước sau khi rời đi, anh không nghĩ tới mình sẽ còn gặp lại người này, anh đã trốn đi rất xa, thời gian đủ lâu để anh cảm nhận được tương lai của mình, sẽ vẫn luôn ổn định.
Kiều Ngạn vùi mặt vào hõm cổ anh, thân mặt giống như trước kia vậy.
Bạch Thành Úc hơi run.
"Em lại nghĩ đến việc rời đi có phải không?" Kiều Ngạn mềm nhẹ hỏi.
"..."Bạch Thành Úc giật mình, rồi sau đó trả lời," Không có."
"Chúng ta kết hôn đi, như vậy thì ả đàn bà bám lấy em, sẽ biết em thuộc về ai, chúng ta cũng có thể mỗi ngày ở bên nhau."
Cho dù anh có hiểu biết về chuyện hai người đàn ông có thể ở bên nhau, nhưng chính anh lại không chấp nhận nổi.
Huống hồ anh thuộc về bên thừa nhận, cứ cho tình cảm của Kiều Ngạn, quá mức mãnh liệt, cũng sẽ không thích kẻ nằm mãi trên giường, dục vọng chiếm hữu của Kiều Ngạn quá cường đại, thậm chí còn không muốn cho anh nói một câu với người khác.
Bệnh viện, có không ít việc đang đợi anh xử lý, Bạch Thành Úc từ trước đến nay làm việc gì cũng có đầu có đuôi, cứ như vậy mà biệt tăm biệt tích mấy ngày trời, người trong bệnh viện phỏng chừng sẽ rất lo lắng.
Lại qua mấy ngày, không chừng đã báo lên Cục Cảnh Sát.
Bạch Thành Úc tránh né đề tài này, nói, " Tôi bồi cậu cũng nhiều ngày rồi, nên đi làm thôi, bệnh viện còn có rất nhiều việc đang chờ tôi xử lý."
"Phải không đây?" Kiều Ngạn hỏi.
"..." Bạch Thành Úc lên tiếng, lại nói, "Khác biết về thân phận giữa hai ta rất lớn, huống hồ hai người chúng ta, đều là đàn ông, đến lúc đó thì ai sẽ nối dõi tông đường đây?"
Bạch Thành Úc không dám trực diện phản bác lời Kiều Ngạn, chỉ có thể giảng đạo lý.
Kiều Ngạn sờ sờ bụng anh.
Bạch Thành Úc có chút luống cuống, sau này anh đi kiểm tra thì cũng mới biết được, cấu tạo cơ thể anh có một bộ phận sinh sản của phụ nữ nhưng không phát dục đầy đủ, cũng đúng thôi vì cơ thể anh vốn không bình thường, hơn nữa còn bệnh tật triền miên, cha mẹ anh mới đem anh vứt bỏ bên ven đường.
Anh vẫn luôn giữ kín bí mật này, thời còn đi học tất cả học sinh đều phải tắm chung một khu nhà tắm, anh chỉ có thể đợi bọn họ tắm hết xong, mới dám đi tắm.
Khả năng thụ thai của giới tình nam rất thấp, sau đó anh cũng suy nghĩ cẩn thận, chỉ cần tiếp tục sống dựa theo cách sống của người bình thường, thân thể anh có khuyết tật cũng sẽ không bị người ngoài phát hiện.
Thể chất yếu ớt, anh chăn chỉ rèn luyện, chạy bộ mỗi ngày không ngừng nghỉ, làm việc và nghỉ ngơi cũng rất quy luật, người cùng lứa tuổi với anh, uống bia ăn xiên nướng, thỉnh thoảng còn đến hộp đêm náo nhiệt, những việc đó anh đều không động tới, mỗi ngày chỉ nhâm nhi li trà nóng, trước đó còn có hộ sĩ trêu ghẹo anh, nói cuộc sống của anh cứ như mấy ông lão tuổi xế vậy.
Lại qua hai tháng, anh cũng sắp , cho dù bề ngoài thoạt nhìn, không khác đám thanh niên hai mươi cho lắm.
Bạch Thành Úc không nghĩ tới việc lập gia đình, trải qua quá khứ, nếu để người phụ nữ nào đó biết, đại khái cũng sẽ khinh thường anh, mỗi ngày đều lo lắng, ngược lại còn không bằng cứ như vậy mà sống, anh mua nhà, cũng có một công việc thu nhập ổn định, người khác cảm thấy như vậy chưa tốt, nhưng đã quá đủ với anh.
Ham muốn dục vọng anh không cao, ngẫu nhiên tự dùng tay giải tỏa vài lần, cách sống hay bề ngoài của anh, đều mang tính chất một người đàn ông.
Kiều Ngạn vén vạt áo lên, bụng nhỏ hơi nhô, là vừa mới ăn cháo xong.
Nhưng động tác của Kiều Ngạn, mơ hồ giống như anh đang mang thai vậy.
"Nghỉ việc đi." Kiều Ngạn nói.
Như trước kia muốn anh chia tay với bạn gái, khinh khỉnh mỉa mai nói ra một câu đó.
"Tôi đã làm việc ở bệnh viện được bảy năm, hoàn cảnh nơi đây, tôi cũng rất quen thuộc."
"Tôi sẽ tìm cho em công việc khác nhẹ nhàng hơn, miễn cho tới lúc tôi muốn tìm em, lại không thấy người đâu, còn có ả đàn bà lần trước, tôi không thích em qua lại với cô ta."
Kiều Ngạn lại nói, "Qua mấy ngày nữa, sẽ mang em tới gặp cha tôi, ông ấy sẽ đồng ý cho hai ta đến với nhau."
Kiều Ngạn ôm chặt anh trong ngực, nhu thuận cọ cọ mặt anh, có hơi ngứa, lông mi Bạch Thành Úc run lên, Kiều Ngạn khoác cho anh áo khoác của hắn, trên cổ còn anh còn lưu đậm dấu hôn hắn tạo ra.
Gặp người lớn cũng chỉ là hình thức, Kiều Ngạn muốn công khai rõ ràn mình và Bạch Thành Úc ở bên nhau.
Lúc sau, Kiều Ngạn cầm điện thoại của anh, tìm số gọi cho viện trưởng, rồi sau đó mở loa ngoài.
Viện trưởng quan tâm nói, "Thành Úc à, bệnh tình đã đỡ hơn chút nào chưa? Có thể nghỉ ngơi thêm vài ngày, cậu không cần lo lắng, công việc tôi đều giao cho Tiểu Minh xử lý rồi."
Bạch Thành Úc mím môi, không nói một câu nào.
Viện trưởng lại nói, "Cậu gọi cho tôi, là có chuyện gì sao, đại khái là mấy ngày nữa có thể quay lại bệnh viên?"
Bạch Thành Úc công tác ở bệnh viện đã bảy năm, biểu hiện ở đó, viện trưởng cũng thấy hết, chỉ là nhiều lần muốn dìu dắt anh, đều bị anh từ chối khéo.
Thấy anh không nói lời nào, Kiều Ngạn nói thẳng, "Em ấy sẽ không quay lại."
"...Kiều tổng?" Viện trưởng nghe ra giọng hắn.
"Hạng mục lần trước bàn đến, ngày mai tôi sẽ cho bên tài vụ cung cấp ngân sách tài chính."
"..." Viện trưởng là người tinh ý, tất nhiên là nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, ông cũng không biết Bạch Thành Úc chọc tới nơi nào Kiều Ngạn, nhưng vì người này mà đắc tội Kiều Ngạn, còn từ bỏ một cơ hội tốt, quả thật không có lời.
Viện trưởng nói, "Tin bác sĩ Bạch từ chức, tôi sẽ xử lý thỏa đáng, tuy rằng rất tiếc nuối, nhưng nếu cậu ấy có thể phát triển tốt hơn nữa, tôi cũng không nên ngăn cản."
Nghe thấy những lời này, tay Bạch Thành Úc nắm chặt lại.
Kiều Ngạn nhìn Bạch Thành Úc cười cười,"Tôi sẽ chuyển lời đến em ấy."
Cuộc gọi vừa dứt, Kiều Ngạn ném điện thoại sang một bên
Hắn ôn nhu hôn môi Bạch Thành Úc, giọng nói trầm thấp, "Em xem, nơi em công tác bảy năm, hiện tại không cần em nữa."
"Chỉ có tôi, mới là người quan tâm em nhất.".