Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

chương 166: 166: sẽ sinh bệnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bọn họ như những cặp yêu nhau tiểu biệt thắng tân hôn, Kiều Ngạn cũng không lăn lộn anh nữa.

Bạch Thành Úc nhìn thoáng qua khăn trải giường, mặt trên nhớp dính dơ bẩn đã khô két lại dính vào nhau, trên giường loang loang lổ lổ dấu vết hai người triền miên, Kiều Ngạn sẽ không để anh bị thương nhưng lại tạo ra dấu vết trên người.

Chỉ cần anh không chạm đến giới hạn, đối phương vẫn sẽ luôn ôn nhu...!

Bạch Thành Úc cũng không thể xác định.

Cảm xúc Kiều Ngạn luôn thay đổi thất thường, chỉ nhìn mặt đối phương, sẽ không tìm ra người này cảm xúc hiện tại ra sao.

Kiều Ngạn như muốn ngăn cách anh với mọi người, khiến cho anh mãn tâm mãn nhãn chỉ có hắn, cả một đời, sao có thể chỉ giao tiếp với một người.

Kiều Ngạn ôn hòa nói, " Quần áo em bị bẩn rồi."

Bạch Thành Úc cúi đầu nhìn nhìn, xác thật rất dơ, áo sơmi ngày thường được gửi phẳng, trở nên nhăn nheo bèo nhèo, dính khoong ít bụi bẩn, cúc áo thẳng thớm, có mấy nút cúc bị bứt ở giữa.

Áo khoác Kiều Ngạn khoác cho anh, rơi xuống mặt đất.

Chiếc áo dân quê một lần nữa bị cởi ra, rơi xuống khuỷa tay, Kiều Ngạn hơi cong eo, ôm Bạch Thành Úc vào phòng tắm.

Trong bồn tắm đã được xả đầy nước, Kiều Ngạn giúp anh cởi quần áo, toàn thân, một lần nữa bại lộ.

Bạch Thành Úc muốn mở miệng nó chuyện, anh hé môi, không phát ra âm thanh gì, cổ họng như đổ đầy cát sỏi, nuốt nước bọt rất đau.

Kiều Ngạn bế anh đặt vào bồn tắm, thấp giọng nói, "Tắm sạch rồi sẽ không khó chịu nữa."

Bạch Thành Úc xem như là người lạc quan, thời học sinh vì điều kiện kinh tế, cùng với tính cách nhu ngược, luôn bị người khác sai sử, thậm chí lúc ấy anh còn nghĩ rằng, người khác sai sử anh, cũng là một loại phương thức giao tiếp.

Vẫn là sau này Kiều Ngạn cho anh biết, bạn bè chân chính là như thế nào.

Tôn trọng lẫn nhau, sẽ không chỉ đơn phương trả giá cùng lấy lòng, xuất phát từ hai bên, cùng chung một chí hướng.

Anh thích ăn đồ ngọt, ngọt tới phát ngấy, mới có thể làm anh cảm thấy an tâm, lúc Kiều Ngạn tới tìm anh, sẽ thường xuyên mang cho anh một chiếc bánh kem tinh xảo, thoạt nhìn cũng không phải loại anh có thể bỏ tiền ra mua.

Lúc ấy anh còn chưa ý thức lắm, Kiều Ngạn sẽ mở hộp bánh rồi rồi dùng nĩa xắn một miếng bánh, đút anh ăn.

Vị bơ ngọt ngào hòa tan trong miệng, khiến cho anh cảm nhận cuộc sống của mình cũng ngọt ngào như vậy.

Kiều Ngạn sẽ hỏi anh, "Ăn ngon không? Nếu thích, lần sau sẽ mang tiếp cho anh."

Bạch Thành Úc hèn mọn, Kiều Ngạn đối xử với anh tốt như vậy, ngược lại anh có hơi không thích ứng,"Bánh này hẳn rất đắt...sau này đừng tiêu pha lãng phí như thế."

"Không quá đắt, chỉ cần anh thích, cái gì em cũng sẽ cho anh."

"..." Bạch Thành Úc nhìn nhìn Kiều Ngạn, ánh mắt thiếu niên rất tha thiết không thể nào là giả được, khóe miệng cong lên, nở nụ cười tươi, là lần đầu tiên anh có thể cảm nhận được, được người khác quan tâm là như thế nào.

Bạch Thành Úc cầm nĩa ăn một lúc, múc một miếng bánh kem, đang định bỏ vào miệng, ánh mắt Kiều Ngạn nhìn tới, ăn luôn miếng bánh trên nĩa, "Rất ngọt."

Bạch Thành Úc ngẩn ra, sau đó cười cười, đúng vậy.

Chuyện vui qua đi, ở chung cũng rất hài hòa, cho dù đám người trong kí túc xá không để ý đến anh, độ tồn tại trong lớp rất thấp, nhưng anh còn có Kiều Ngạn, có một người bạn chân thành tha thiết, so với trăm người nhưng chỉ nói vài câu, càng khiến cho người ta cảm thấy thỏa mãn.

Thế cho nên sau chuyện buồn ở quá khứ, Bạch Thành Úc luôn niệm trong đầu chuyện gì cũng chưa từ ng xảy ra, anh không muốn hận Kiều Ngạn.

Anh không muốn hận người đã từng mang đến niềm hy vọng trong cuộc sống cho anh.

Nhớ lại, anh cũng chỉ nghĩ đến những kỉ niệm đẹp.

Nhưng cho dù có để ý một người thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ có giới hạn cuối cùng, không có khả năng đã không còn cuộc sống của bản thân, những thứ mình sở hữu, đều vây quanh người này.

Nếu anh sớm biết rằng, tính chiếm hữu của Kiều Ngạn đáng sợ đến thế, ngày trước khẳng định anh sẽ tránh xa, nhưng nếu bên cạnh không có lấy một người thân cận, mấy năm ở đại học kia, cuộc sống sẽ không còn phong phú nữa.

Bạch Thành Úc rất mâu thuẫn.

Anh thật sự rất thích Kiều Ngạn, nhưng chỉ xuất phát từ tình cảm bạn bè, anh không nghĩ tới mình và Kiều Ngạn, sẽ phát sinh quan hệ, hơn nữa còn kết hôn.

Kiều Ngạn đổ một ít sữa tắm vào tay, xoa đều trên người anh, Kiều Ngạn giúp anh tắm sạch mọi chỗ, chỉ trừ bỏ chỗ khó nói đáng hổ thẹn kia.

Bạch Thành Úc vẫn giữ lý trí, anh biết rõ không nên để sót lại thứ kia trong người.

Ở trước mặt Kiều Ngạn, giống như không cảm thấy thẹn, anh nhẹ nhàng tách hai chân ra, người dựa vào cạnh bồn tắm, ngón tay theo đùi lướt xuống.

Kiều Ngạn dường như phát hiện ra ý đồ của anh, bắt lấy tay Bạch Thành Úc.

"..." Bạch Thành Úc mở to đôi mắt mang theo ý cầu xin, anh nhìn Kiều Ngạn, giọng run run nói,"...!Không rửa sạch sẽ sinh bệnh."

"Tôi muốn giữ nó lại." Kiều Ngạn nói.

Kiều Ngạn khẽ hôn mặt anh," Nếu sinh bệnh, sau này sẽ không để lại nữa."

Bạch Thành Úc không biết Kiều Ngạn đã biết được gì, cấu tạo cơ thể anh khác với đàn ông bình thường, nơi đó sẽ không có quá nhiều hy vọng, mặc kệ quá trình xâm nhập, đều khiến cho anh muốn tránh thoát nhưng Kiều Ngạn thô bạo ra sao, hắn cũng không hề mềm lòng.

Kiều Ngạn cầm vòi sen, rửa sạch bọt xà phòng trên người anh, sau đó thay cho anh một bộ quần áo ngủ, Bạch Thành Úc mặc vào thì hơi rộng, lỏng lẻo, nhưng cũng xem như có một bộ quần áo để che đi thân thể.

Khăn trải giường, cũng đã đổi mới, trải qua dày vò lâu dài, Bạch Thành Úc có thể thả lỏng một chút.

Kiều Ngạn dán ngực sau lưng anh, Bạch Thành Úc không có cách nào tiến vào giấc ngủ.

Cuộc sống mấy ngày nay, rất không chân thật, anh thậm chí đến bây giờ vẫn chưa hoàn hồn lại, giống như một cơn ác mộng mơ về quá khứ, sau khi tỉnh lại đầu đầy mồ hôi, vẫn là nửa đêm.

Tỉnh lại một lần nữa đã là ngày hôm sau, Bạch Thành Úc cũng không biết đã mấy giờ rồi.

Quy luật làm việc và nghỉ ngơi của anh, ở nơi đây với Kiều Ngạn, hoàn toàn đã không còn khái niệm về thời gian.

Anh thấy khát nước, ngày hôm qua cổ họng cũng không đến mức quá khó chịu, hôm nay lại có triệu chứng.

Anh giống như đã quên đây là nhà Kiều Ngạn, theo bản năng đẩy cửa phòng ngủ ra, muốn đi uống nước để nhuận giọng.

Mời đi được vài bước, thì thấy một người đàn ông ngồi ở phòng khách.

Kiều Ngạn cầm tài liều từ trong thư phòng đi ra, thấy ánh mắt Bạch Thành Úc đang nhìn Kiều Nguyên chằm chằm, sắc mặt không tốt lắm.

Kiều Ngạn đối với người em trai này, không có quá nhiều tình cảm, chỉ là Kiều Thành Minh không lâu trước đó, nhớ tới ngày còn trẻ đã làm chuyện gì, người lúc sắp chết, sẽ bày tỏ hết những ân hận mình từng làm trong quá khứ.

Mẹ Kiều Nguyên, là người hầu ở Kiều gia, bởi vì mẹ Kiều Ngạn xuất quỹ, cặp kè với người khác, lúc ấy làm lớn chuyện muốn ly hôn với Kiều Thành Minh, Kiều Thành Minh ôm phiền muộn mượn rượu giải sầu, liền lên giường với người hầu trong nhà, cũng không có gì đáng để nói, nhưng người kia lại mang thai.

Kiều gia sao có thể để người kia sinh đứa bé ra, đến bệnh viện làm giải phẫu, cũng không qua bao lâu.

Người hầu kia biến mất

Kiều Thành Minh nghĩ, khả năng bên ngoài ông ta còn một đứa con khác.

Lần theo dấu vết mẹ Kiều Nguyên để lại, tìm được Kiều Nguyên cũng không khó, Kiều Nguyên không nhớ rõ chuyện quá khứ, cũng vừa lúc đúng ý Kiều Thành Minh.

Kiều Ngạn hỏi Bạch Thành Úc, "Sao em lại ra đây?"

Kiều Ngạn săn sóc cầm một cái cốc thủy tinh, rót nước đưa cho anh.

"Cậu ấy..." Bạch Thành Úc hỏi.

Kiều Ngạn sắc mặt trầm xuống dưới.

Người đàn ông ngồi trên sofa kia, thong dong đi tới, sau cùng vẫn không thấy được vẻ mặt nhu nhược, người kia lễ phép nói với anh, "Xin chào, tôi là Kiều Nguyên."

"Chào cậu." Quá giống, chỉ là có vẻ như đối phương, không biết anh là ai.

Lúc ấy Sầm Lễ sốt rất cao, đó là lần cuối cùng nhìn thấy cậu, ngày hôm sau lúc nghe được tin dữ, anh rất lâu không tới đó nữa.

Cho dù rất nhiều lần, anh cảm giác Sầm Lễ vẫn còn sống, nhưng một người tốt đẹp như vậy, đã thật sự không còn nữa.

"Anh biết tôi sao?" Kiều Nguyên hỏi.

Bạch Thành Úc lắc lắc đầu.

Từ dấu vết kia, cũng có thể nhìn ra ở nơi này của Kiều Ngạn, anh đã trải qua những gì.

"Không có chuyện gì, em về phòng đi." Kiều Ngạn thấp giọng nói.

Kiều Nguyên quan sát vài phút.

Bạch Thành Úc về phòng, nghĩ đến người vừa nãy gặp, rốt cuộc là ai, anh ta còn không đến mức quá ngạc nhiên bật thốt lên cái tên Sầm Lễ.

Không bao lâu Kiều Ngạn đẩy cửa đi vào, tiếng khóa cạch chốt cửa lại, làm cho Bạch Thành Úc quay lại nhìn.

Kiều Ngạn rất ít khi trực tiếp nổi cơn giận trước mặt anh như vậy, Bạch Thành Úc cũng không biết, mình đã chạm phải vùng cấm nào của đối phương..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio