Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit & Beta: Đòe
Thấy Ninh Mặc không nói, Ninh Tu Viễn ngồi xổm xuống, lại nói, "Tiểu Mặc, không phải ngày nào con cũng nhớ chú ấy sao, có thích được đi chơi cùng chú ấy không nào?"
Ninh Mặc trốn sau ống quần Kiều Nguyên, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn Kiều Nguyên nói, "Bảo bảo..."
"Vậy daddy đưa con đi ăn cơm nhé." Ninh Tu Viễn nói.
Ninh Tu Viễn vươn tay, muốn bế Ninh Nặc, Ninh Mặc lại lùi về phía sau, sau đó rất tự giác vươn tay nhỏ với Kiều Nguyên, "..."
Này đã không chỉ đơn giản là không muốn, Ninh Mặc thế mà bài xích hắn đến gần, rốt cuộc có còn lương tâm hay không???
"Nhãi ranh, có phải tới thời kỳ phản nghịch rồi không, đến ba con cũng không muốn nhận?" Ninh Tu Viễn nhíu mày nói.
"Oa...".
Ninh Mặc muốn khóc nhưng không khóc chỉ hừ hừ hai tiếng, bộ dạng bảo bảo rất ủy khuất cam chịu bị bắt nạt, trợn tròn mắt tủi thân nhìn Kiều Nguyên, "Không cần daddy."
Ninh Tu Viễn tức muốn chết.
Nhãi con này, mỗi ngày ăn đồ của hắn, dùng đồ của hắn, ở nhà của hắn, tới thời điểm mấu chốt liền trở mặt không nhận người, hiện tại còn dám ủy khuất, hắn rất muốn đánh cái mông nhỏ của nhóc con một cái.
Ninh Mặc chỉ vươn hai tay ngắn, được Kiều Nguyên ôm vào trong lồng ngực, Ninh Tu Viễn tức lắm, cũng chỉ có thể nuốt ngược trở về.
Hắn còn chỉ vào Ninh Mặc, muốn cứu vớt lấy quan hệ giữa hắn và Kiều Nguyên.
Kiều Nguyên hỏi, "Con muốn ăn gì?"
Ninh Mặc vươn đầu ngón tay, bẻ ngón tính tính, như đang rất nghiêm túc tự hỏi,"Uống sữa mẹ."
Nói xong, Ninh Mặc cúi thấp đầu xuống, Ninh Tu Viễn thấy một màn này, muốn bắt lấy khuôn mặt nhỏ của thằng nhóc kia, để ngừa Ninh Mặc lại làm ra hành động kinh thế hãi tục nào đó.
Hắn thật dài thở thườn thượt, hữu kinh vô hiểm, hắn thậm chí cũng không dám để Kiều Nguyên bế Ninh Mặc.
Hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy
Nói rồi, hắn ôm lấy quả cân Ninh Mặc, từ trong lòng Kiều Nguyên.
Chỉ nhìn mặt hắn....!Ninh Mặc cũng thấy ghét bỏ.
Nhãi con Ninh Mặc xui xẻo này không hiểu chuyện, còn giãy giụa trong ngực hắn, cái miệng nhỏ cọ xuống áo hắn toàn là nước miếng.
"Daddy xấu xa..." miệng nhỏ Ninh Mặc không ngừng nhắc mãi, khóe mắt cũng sắp trào lệ.
"Khóc sẽ xấu trai." Ninh Tu Viễn nói.
Ninh Mặc thút thít nín khóc, vươn tay lau đi nước mắt, nước mắt nước mũi tèm lem, quệt hết lên áo Ninh Tu Viễn
Ninh Tu Viễn mặc áo sơmi của Armani, trở thành rẻ lau cho Ninh Mặc, thứ nước không rõ là gì kia, đứng dưới ánh mặt trời hong giò khô lại, trông bẩn cực kỳ.
Áo sơmi Armani: Giá tầm hơn triệu VNĐ một chiếc:))))
Tức lắm, nhưng vẫn phải duy trì nở nụ cười
Kiều Nguyên hỏi, "Vùng phụ cận có một nhà hàng không tồi, anh có đi không?"
Ninh Tu Viễn hiện tại một chút cũng không tức giận, hắn suy tư hai giây, có vẻ đứng đắn lại không quá lộ liễu, nói, "Đi thôi."
Bên bàn ăn có ghế dành cho trẻ, trước mặt tiểu bảo tảo Ninh Mặc có bát của muỗng, tự mình xúc ăn, bên trong không bỏ ớt cay cũng không có xương cá, hương vị tương đối ngon, Ninh Mặc ăn ba bát cơm, thẳng đến khi bụng nhỏ no căng tròn.
Ninh Mặc được ăn no cảm thấy rất mỹ mãn, tựa hồ có chút mệt rồi, ngẩng đầu lên gục đầu xuống hai mắt díu tít lại.
Ninh Tu Viễn rút giấy lau miệng cho nhóc con, hình tượng người cha tốt được biểu hiện thập phần hoàn mỹ.
Từ sau cái lần gặp được Bạch Thành Úc ở nhà Kiều Ngạn, Kiều Nguyên lập tức cho người điều tra tin tức về Bạch Thành Úc.
Là bác sĩ của một bệnh viện ở thành phố L, đột nhiên xin nghỉ việc, lúc trước từng có qua lại với Ninh Tu Viễn.
Kiều Nguyên hỏi, "Anh có biết người tên Bạch Thành Úc không?"
Ninh Tu Viễn trong lòng luống cuống một chút, chẳng lẽ là Kiều Nguyên nhớ ra rồi?
"Gần đây anh ta ở cùng với Kiều Ngạn." Kiều Nguyên lại nói.
Nếu không phải Ninh Tu Viễn giúp Bạch Thành Úc che giấu thông tin cá nhân, khả năng Kiều Ngạn đã sớm tìm được Bạch Thành Úc, hắn không định nhúng tay vào chuyện người khác, hỏi,"...!Bạch Thành Úc nói gì với em sao?"
Kiều Nguyên lắc lắc đầu, cậu chỉ cảm thấy có chút quái dị thôi, cậu vào Kiều Ngạn tiếp xúc không nhiều lắm, chủ yếu gặp mặt vì công việc.
Hai ngày trước cậu tới nhà Kiều Ngạn, nhìn thấy Bạch Thành Úc dịu ngoan ngồi trên đùi Kiều Ngạn, nhưng lúc trước cũng không phải như vậy, Bạch Thành Úc sẽ còn nói mấy câu với cậu.
Ngày đó, Bạch Thành Úc yên tĩnh y như một con rối mặc người giật dây, đánh mất năng lực tự chủ.
- -----
Thời gian Bạch Thành Úc tỉnh táo ngày càng ít, ngẫu nhiên trong nháy mắt, anh sẽ cảm thấy bản thân như vậy là sai
Kiều Ngạn từ trong phòng tắm đi ra, chỉ đơn giản quấn khăn che đi phần dưới eo, giọt nước chảy dọc theo tuyến nhân ngư, đối phương nhìn anh đi tới, thậm chí không cần mở miệng nói gì đó, anh sẽ chủ động vén áo lên, rồi tự động tách hai chân ra.
Cíu Úc Úc của tôiiiiiiiiiiiiii.