Kiều Ngạn chỉ cho anh khoác một cái áo ngủ màu xanh đen, làn da trắng nõn, một mảnh da rộng mở bại lộ ra ngoài, Kiều Ngạn sẽ không cho anh mặc quần, thân dưới trần trụi, như vậy càng dễ để hắn hành động vồ vập hơn.
Bạch Thành Úc ngẩng đầu, đôi mắt ngây dại nhìn người đàn ông đang tiến tới.
Hơi nước trong phòng tắm len lỏi ra ngoài, phảng phất như nhiệt độ xung quanh trở nên cao hơn, hơi ẩm thay đổi, khiến cho bầu không khí trở nên ái muội hơn.
Kiều Ngạn vuốt ve đôi môi anh, Bạch Thành Úc phối hợp hé môi ra, để cho ngón tay của đối phương thâm nhập tiến vào, quấy loạn đầu lưỡi anh.
"Tự mình chuẩn bị trước rồi sao?" Kiều Ngạn hỏi anh.
"...".
Bạch Thành Úc thẹn, lắc đầu.
Cơ thể anh, khác với cánh đàn ông bình thường, chỉ cần không quá mức thô bạo, sẽ không bị thương, ở bên Kiều Ngạn lâu như vậy rồi, hiện tại thậm chí điều cơ bản nhất cũng không cần làm nữa.
Bạch Thành Úc dịu ngoan giống một con mèo con, hai tròng mắt trợn tròn, cằm đặt trên vai Kiều Ngạn.
Ký ức trong đầu cùng lúc càng mơ hồ, thậm chí đánh mất cả năng lực làm người vốn có, ngay cả đi, cùng đều là Kiều Ngạn ôm anh đi.
Bạch Thành Úc đói bụng, Kiều Ngạn sẽ bế anh đến bàn ăn, để anh ngồi trên đùi mình, cầm muỗng đút anh ăn cơm, sinh hoạt cơ bản nhất là tắm, cũng do Kiều Ngạn tắm cho anh.
Thời gian làm việc mấy năm nay, Bạch Thành Úc rút đi sự hèn mọn của trước kia, hòa mình vào cuộc sống của mọi người, cũng không phải ảo giác, ngẫu nhiên anh còn có thể nghe người khác bàn luận về anh.
Ở bệnh viện, thành tích của anh rất xuất sắc, dần dần trở thành đối tượng mà mọi người kính nể.
Anh đã thoát khỏi quá khứ đầy đau khổ.
Anh không cần dựa vào bất luận kẻ nào, anh có thể dựa vào năng lực của bản thân, tự mua được cho mình một căn nhà riêng, ổn định cuộc sống sinh hoạt.
Nhưng Kiều Ngạn lại đẩy anh trở về điểm xuất phát.
Không còn lòng trung thành, luôn sợ hãi sẽ bị người ta vứt bỏ, khiếp đảm nhu nhược, một câu từ chối cũng không dám nói ra, sợ làm người ta tức giận.
Cho dù có đôi khi..
Kiều Ngạn làm anh cảm thấy đau đớn, anh đều cắn chặt môi, không dám phát ra tiếng.
Anh hèn mọn, rất cẩn thận đi lấy lòng, đơn giản vì trong thế giới của anh chỉ có Kiều Ngạn, cũng chỉ có Kiều Ngạn sẽ đối đãi tốt với anh.
Bạch Thành Úc hiện giờ không thể phân biết đâu với đâu nữa, thế nào là xấu, nhưng Kiều Ngạn sẽ nói thích anh, sẽ không giống như những người khác, độc mồm độc miệng chửi rủa nhục mạ anh.
Khóe miệng Bạch Thành Úc, chảy ra tơ máu, cánh môi đỏ tươi lại đồng hành với vẻ bệnh trạng, như quỷ mị sơn dã chuyên câu hồn người.
Từ nhỏ sức khỏa của anh đã không tốt, sau khi tới nơi đây, cổ chân mảnh khảnh, đã có thể dễ dàng bị nắm lấy trong tay, không bao lâu, trên da thịt lại xuất hiện mấy vết xanh tím, không tìm nổi chỗ nào còn lành lặn nữa.
Kiều Ngạn nhìn bộ dạng anh đau đớn khó nhịn, hỏi anh, "Không thoải mái sao em?"
Trên mi Bạch Thành Úc còn treo nước mắt, dây áo ngủ bị kéo ra, lộn xộn vắt trên vai, bộ dạng nửa che nửa khônh này, so với trần như nhộng càng mê hoặc lòng người hơn.
Khát vọng nhạt nhẽo tan biến, chờ đợi anh chính là đau đớn vô tận, dù gì cũng là đàn ông, hơn nữa Kiều Ngạn lần này cũng không cho anh dùng thuốc.
"...không có." Bạch Thành Úc nói.
Hiện giờ anh hai bàn tay trắng, nếu đến cả chút chuyện này cũng làm không tốt, Kiều Ngạn có phải cũng sẽ chán ghét anh như người khác không?
Anh quá thiếu cảm giác an toàn.
Kiều Ngạn hôn lên môi anh, dùng lưỡi liếm sạch vệt máu ở khóe môi.
Bạch Thành Úc cảm thấy Kiều Ngạn, như muốn nuốt luôn anh vào bụng vậy.
Giọng Kiều Ngạn rất đỗi dịu dàng, "Em có còn nhớ Tiểu Văn không?"
"..." Bạch Thành Úc ánh mắt dại ra nhìn hắn.
"Sau khi cô ta chia tay với em, không đến nửa năm, đã kết hôn với người khác, con của cô ta, hiện tại đang học tiểu học, ngày trước em luôn miệng nói muốn kết hôn với cô ta, thích cô ta, bởi vì cô ta muốn hợp tác với tôi để tạo dựng kết hoạch phản bội, cô ta căn bản không để em ở trong lòng."
"..."Bạch Thành Úc nghe không hiểu Kiều Ngạn đang nói gì, chỉ cảm thấy sức lực Kiều Ngạn càng lúc càng mạnh.
"Bọn họ không có ai quan tâm em, đều coi em như một tấm bia đỡ đạn tùy thời có thể vứt bỏ."
Bạch Thành Úc nắm chặt ga trải giường dưới thân, anh tựa hồ có thể hiểu được, ý tứ của Kiều Ngạn qua mấy lời này, vẻ mặt anh càng thêm bi thương thống khổ.
Kiều Ngạn cong eo, hơi thở ấm áp quanh quẩn bên cổ anh, Kiều Ngạn nói, "Chỉ có chúng ta, mới thích hợp ở bên nhau nhất."
Chỉ có bọn họ.
Chỉ có bọn họ, mới thích hợp ở bên nhau.
Hai mắt Bạch Thành Úc, lập loè ánh nước, hiện tại anh không rõ lắm, vì sao lại khổ sở như vậy, anh khóc nức nở, cực kỳ giống động vật sắp chết than khóc cho chính mình.
Chỉ có Kiều Ngạn mới đối xử tốt với anh, quan niệm này như cắm rễ ở đáy lòng anh.
Lý trí anh đã bị thuốc bào mòn, thường hay ngây người nhìn về một hướng, rõ ràng phía trước vách tường, cũng không có gì để nhìn.
Cửa sổ phòng, đều được mở ra, bởi vì có một lần Kiều Ngạn về muộn, anh sợ Kiều Ngạn sẽ không trở lại nữa, muốn đi tìm hắn, cửa phòng bị khóa lại, anh thấy cửa sổ phòng khách mở.
Anh biết mình không đủ năng lực, mặc kệ trên người chỉ mặc độc một chiếc áo ngủ, anh cũng không cảm thấy xấu hổ.
Vừa lúc Kiều Ngạn trở về, bế anh từ cửa sổ xuống.
"Em muốn đi đâu?" đã nhiều ngày như vậy, Kiều Ngạn vẫn luôn sợ anh sẽ tìm cách bỏ đi.
.
||||| Truyện đề cử: Lẳng Lơ Cho Anh Xem |||||
Cho tới nay, Kiều Ngạn muốn gì, anh sẽ cho đối phương cái đó, Kiều Ngạn ở trước mặt anh, vẫn luôn dịu dàng, sẽ không nặng lời với anh.
Bạch Thành Úc nhỏ giọng nói, "Hôm nay anh...muộn vậy mà vẫn chưa thấy về, em muốn đi tìm anh."
Kiều Ngạn còn tưởng rằng, Bạch Thành Úc muốn bỏ trốn.
Nghe thấy đối phương nói như vậy, lòng như được rưới một dòng nước ấm áp.
Bàn tay hắn, vuốt ve mặt mày Bạch Thành Úc, đối phương ngoan ngoãn để mặc động tác của hắn.
Kiều Ngạn thấp giọng an thác nói, "Đừng sợ, tôi sẽ không vứt bỏ em đâu.".