Hiện giờ Bạch Thành Úc, sẽ không nghĩ tới việc bỏ trốn nữa, nhưng lại hoàn toàn đánh mất suy nghĩ của chính mình, một chút năng lực phân biệt cũng không có.
Kiều Ngạn tìm người lấy thuốc, đối phương nói sẽ không ảnh hưởng tới sức khỏe, nhưng tàn phá sẽ tàn phá tâm trí con người, khiến cho Bạch Thành Úc, ngày càng gầy ốm.
Bạch Thành Úc dáng người cao m, ôm vào trong ngực, lại nhẹ không khác gì người giấy, lúc làm tình, tay chỉ lỡ sượt qua ngực, cũng có thể cảm nhận rõ khung xương sườn, lúc trước Kiều Ngạn còn không thấy gì, nhưng tình thế dần trở nên vượt ngoài tầm kiểm soát của hắn.
Bạch Thành Úc thường xuyên ngây dại nhìn một chỗ, ánh mắt trống rỗng vô hồn, có đôi khi hắn muốn trầm trồ khen ngợi vài câu, Bạch Thành Úc phản ứng lại.
Kiều Ngạn mua một chiếc bánh ngọt về, được đóng gói bằng hộp giấy rất tinh xảo.
Hôm nay Bạch Thành Úc lại không giống mọi khi, đứng ở cửa chờ hắn.
Hắn gọi vài câu cùng không thấy người trả lời, cuối cùng tìm thấy Bạch Thành Úc trong phòng ngủ, đối phương ngồi trên giường, dường như không nhận ra có người đi tới.
Kiều Ngạn sốt ruột, trở nên dịu dàng hơn, "Học trưởng, tôi mua bánh kem về cho anh này."
Bạch Thành Úc lúc này mới nhìn sang hắn, như một cái máy lặp lại hành động trong quá khứ, nhận lấy bánh kem.
Chỉ là anh, rất lâu sau vẫn không có động tác nào khác nữa.
"Làm sao vậy?" Kiều Ngạn hỏi.
Bạch Thành Úc cúi đầu, nhìn bánh kem cầm trong tay, nhỏ giọng nói,"...Dường như càng ngày tôi càng trì trệ, cái gì cũng không biết, khó...Người khác sẽ coi tôi như một con rối."
Kiều Ngạn ban ngày đi làm, một mình anh ở nhà, khát nước muốn uống nước, anh lại không biết nên lấy gì để uống, rõ ràng cốc đang đặt trước mặt anh, anh lại ngồi suy nghĩ một lúc lâu."
Có đôi khi một giây trước đang định làm việc gì đó, giây tiếp theo đã quên luôn, mặc kệ nghĩ như thế nào, cũng không thể nhớ lại.
Trước kia tuy rằng anh không được người ta thích, còn luôn bị ghét bỏ, nhưng cũng không đến đệ nông nỗi này.
Anh vẫn biết...trời lạnh phải mặc thêm áo, đói bụng thì nên ăn cơm, khát thì uống nước.
Nhưng hiện tại, cái gì anh cũng không biết.
Ban ngày bên ngoài đổ trận mưa gió to, sấm sét không ngừng, Bạch Thành Úc đột nhiên nghĩ đến, gặp phải loại thời tiết này, ra khỏi cửa sẽ bung dù, có người sẽ tiến đến bên cạnh anh nói mình rất sợ.
Muốn bung dù sao?
Nhưng anh căn bản không cần ra khỏi cửa, anh theo bản năng lục tìm trên người, hôm nay cũng không đến bệnh viện, anh nên tắt nguồn điện thoại đi, anh là người sống rất tỉ mẩn, mọi thứ đều cẩn thận.
Anh thậm chí còn quên điện thoại trông như thế nào, anh nghĩ lại, thỉnh thoảng Kiều Ngạn sẽ nghe điện thoại trước mặt anh, thứ kia hẳn là điện thoại, sao anh có thể đần độn đến mức này cơ chứ.
Loại giác ngộ này, khiến cho Bạch Thành Úc rơi vào hoảng loạn.
Ngay cả sinh hoạt căn bản đời thường anh cũng không biết.
Mọi chuyện, đều do Kiều Ngạn quyết định, đương những lúc không có Kiều Ngạn ở nhà, anh hoàn toàn trở thành phế vật.
Không chờ Kiều Ngạn dỗ dành anh, Bạch Thành Úc nâng mắt lên nhìn, bên trong đã không còn ánh sáng ấm áp của thành phố L,"...Em thấy hơi sợ, ngày nào đó em sẽ quên tên anh, đến khi ấy, cái gì em cũng không biết...!Ngay cả khi anh ruồng bỏ em, em cũng không biết."
"..." Kiều Ngạn không trả lời.
Hắn rốt cuộc là thích con người Bạch Thành Úc, hay chỉ là thích vỏ bọc bên ngoài.
Trên thế giới này, bộ dáng tương tự người không ở thiếu khoản, nếu là bạch thành đô không nghe theo hắn nói, hắn từ lúc bắt đầu, liền toàn có thể ta cái càng tốt thay thế phẩm.
Hai ngày nay ở công tu có một thực tập sinh mới đến, bộ dáng của người kia, rất giống Bạch Thành Úc.
Nhưng....! Cũng không có quá nhiều cảm xúc, không phải liếc mắt nhìn qua sẽ thấy, sẽ tìm mọi cách tiếp cận đối phương, muốn độc chiếm đối phương.
Hắn chỉ hận, bọn họ luôn miệng nói thích hắn, cuối cùng khi gặp được người khác, lại vứt bỏ hắn sang một bên, ngày trước quan hệ giữa hắn và Bạch Thành Úc luôn rất tốt, sau này Bạch Thành Úc có bạn gái, thời gian ở cùng hắn dần ít đi, hắn tới ký túc xá tìm đối phương, nhưng không thấy người đâu.
Có đôi khi, Bạch Thành Úc nói với hắn anh không có thời gian, rồi lại đứa bạn gái đi ăn cơm sau đó hai người đi xem phim, không phải nói nghèo sao? Còn dành hết số tiền mình vất vả kiếm được, mua đồ tặng ả đàn bà kia.
Có một lần Kiều Ngạn tổ chức sinh nhật, chỉ hẹn Bạch Thành Úc, nhưng Bạch Thành Úc chỉ nhắc đến chuyện yêu đương hẹn hò với hắn.
Bạch Thành Úc lòng tràn đầy tự tin, bạn tốt chính là nên chia sẻ niềm vui sướng hạnh phúc.
Bạch Thành Úc ngày đó chi một khoản tiền, mua tặng Kiều Ngạn một chiếc áo màu xám đậm, Bạch Thành Úc đã lựa chọn rất lâu, chỉ sợ Kiều Ngạn không thích.
Bạch Thành Úc nói, "Tiểu Văn nói, màu tối mặc vào đẹp hơn, em có muốn mặc thử không?"
"Cô ta đi mua cùng anh?" Kiều Ngạn hỏi.
"Anh sợ ánh mắt mình nhìn không tốt, chọn phải kiểu em không thích, chọn theo gợi ý vẫn tốt hơn."
Kiều Ngạn nhận lấy quà, không nói gì.
Hắn trở về nhà, lập tức xé rách chiếc áo Bạch Thành Úc tặng cho hắn, vứt xuống đất như tấm giẻ rách.
Hắn nhớ lại lúc Bạch Thành Úc nhắc tới ả kia, vẫn luôn nở nụ cười.
Vui đến thế sao?
Rõ ràng rất nghèo, thể hình cũng không cường tráng khỏe mạnh, luôn phải đi làm thêm bên ngoài, chỉ vì muốn cho bạn gái một cuộc sống tốt, thời gian rảnh cũng dùng hết trên người khác, hắn gọi điện tới cũng chỉ nói vài ba câu ngắn gọn.
Người yêu và bạn bè, tóm lại vẫn có sự khác nhau.
Một khi đã như vậy, không bằng Bạch Thành Úc ở bên hắn, miễn cho trong lòng luôn nhớ tới người khác.
Bởi vì không muốn Bạch Thành Úc luôn nhớ thương người khác, chỉ có thể làm cho đối phương ỷ lại vào hắn.
Hiện tại Bạch Thành Úc, trong lòng Kiều Ngạn sinh ra một chút thương tiếc, nhưng cũng chỉ là một chút.
Bạch Thành Úc đã bỏ trốn khỏi hắn hai lần.
Đối phương trước kia sẽ không lừa hắn, nhưng sau đó lại luôn lừa dối hắn, rõ ràng đã đồng ý với hắn, nhưng lần trước, cũng vì hắn đi lấy thuốc, muốn tẩy não anh.
Kiều Ngạn hôn hôn mí mắt Bạch Thành Úc, thấp giọng nói, "Cho dù em không biết gì cả, tôi vẫn sẽ luôn bên em.".