Trở lại thành phố K
"Két"...
Bánh xe va ly bị mắc vào nắp cống ngầm trên đường.
Cam Điềm nhíu mày lại, thô bạo nhấc nó ra sau đó lại tiếp tục kéo rương hành lý hướng về khu chung cư Cẩm Tú Niên Hoa.
Cô ngước mắt quan sát khung cảnh của khu chung cư, vẫn chẳng có gì thay đổi. Cửa ra vào không có gì khác ngoài hai chiếc tủ đựng thừ từ giấy báo đồ chuyển phát nhanh, một bà cụ kiên trì ngồi xổm ngắm hoàng hôn bên vườn hoa, hay hàng rau nhỏ đổi mùa chuyển qua bán cà tím,... Tất cả mọi thứ vẫn giống y như trước kia.
Quả thực muốn nghi ngờ phải chăng thời gian đang ngừng lại...
Ba năm trước đây, cô và Giang Dĩ Hằng cùng tốt nghiệp đại học rồi ở cái khu chung cư xây dựng từ những năm 80 thế kỷ trước này thuê một căn hộ với một phòng ngủ, một phòng khách. Sau khi chia tay, cô liền rời đi sang thành Bắc.
Thời gian như một nhà ảo thuật vĩ đại, mấy năm qua, cô đã sớm quên sạch sẽ về Cẩm Tú Niên Hoa thành phố K cùng Giang Dĩ Hằng.
Ngay cả khuôn mặt của người đàn ông đã từng là thứ mê hoặc cô nhất, giờ đều phải lục lọi từng mảnh ghép vụn vỡ trong trí nhớ, ráp thành bức tranh mới có thể nhớ lại được.
Vấn đề khi chia tay, thu dọn đồ đạc quá vội cô đã quên không đem chú gấu Teddy yêu quý của mình theo. Dù sao đây cũng là chú gấu nhỏ đã ngủ cùng cô hai mươi hai năm từ lúc còn bé xíu.
Bởi vậy tranh thủ lúc đi công tác qua thành phố K, chuyện đầu tiên khi cô xuống máy bay chính là kéo lê rương hành lý đến Cẩm Tú Niên Hoa tầng 9 nhà số 602 giành lại thằng nhóc của cô.
Vừa bước vào cửa chính tòa nhà, cô chỉ thấy đầy đồ đồng nát với đống xe lăn không tay vịn đã gập lại chồng chất khắp nơi, một đống thùng các-tông buộc gọn gàng bằng dây nhựa, và vô số chai lọ ngổn ngang... Thậm chí trên tường, nắp công tơ điện bung ra nhưng chưa đứt hẳn, treo lủng lẳng giữa không trung.
Cô nháy mắt nhớ đến đoạn hội thoại hai tháng trước với người bạn cùng phòng đại học Thạch Thiến khi đến thành Bắc.
Cô làm chủ mời khách ăn món nhật, Thạch Thiến nói cho cô biết Giang Dĩ Hằng sau khi rời công ty lớn tự mình lập nghiệp trở thành ông chủ. Trước đó không lâu công ty đã qua vòng kiểm duyệt B, chính thức lên sàn.
Thạch Thiến uống non nửa bình rượu nhật, say đến mơ mơ màng, liếc mắt trêu đùa cô, " Mày ơi, tao nói mày có hối hận không, theo cổ phiếu blue- chip hai năm trời, thế mà tự tay vứt bỏ. Nghe nói Giang Dĩ Hằng bây giờ ở thành phố K nổi tiếng hơn cả thời đại học, không ít minh tinh theo đuổi cậu ta đó. Chậc Chậc, Điềm Điềm cưng ơi tiếc chưa"
Ai ngờ Cam Điềm mắt cũng chả nháy, vui vẻ mò trong nồi gắp một đũa thịt bò vào bát, "Tao giờ chỉ thu nhận mấy tiểu thịt tươi hai mươi tuổi trở xuống thôi, cái loại hơn hai mươi tuổi tao chả thèm. Huống chi Giang Dĩ Hằng đã qua hai mươi lăm tuổi cũng được gọi là ông chú rồi. Tuổi già sắc suy, tính tình cũng chả thú vị, sinh lý lại càng gay go. Mày chưa từng nghe qua à? Đàn ông sau hai lăm tuổi bắt đầu xuống dốc."
"Hahaha, Cam Điềm ơi, mày rõ ràng là đang chê nho chua."
Hiện tại xem ra, lời nói của Thạch Thiến lúc đó đều mượn cớ say rượu bịa chuyện. Nếu Giang Dĩ Hằng thật sự phát đạt, sao còn ở chỗ này? Sao không ra trung tâm thành phố mua cái nhà ven sông Cảnh Hào, mười bảy mười tám người hầu vây quanh sống như đại gia.
Lúc trước chủ động chia tay quả nhiên là hành động cực kỳ sáng suốt. Dù sao cô cũng qua cái tuổi mài sự đẹp trai của đàn ông để nhét đầy bụng. Cam Điềm dẫm lên chiếc giày cao gót 8p, cộp cộp bước lên cầu thang.
Thành phố K mùa xuân đến muộn nên trong không khí dập dờn hơi nóng.Khi Cam Điềm đứng trước cửa phòng số 602 thì trán lấm tấm mồ hôi.
Cô lấy khăn mùi xoa ra lau sau đó ngón tay trỏ đặt trên chuông bấm và suy nghĩ, nhất định phải tốc chiến tốc thắng, cầm xong chú gấu là đi luôn tuyệt đối không dây dưa một câu với Giang Dĩ Hằng.