Toàn bộ khu chung cư bị phong toả
"Reng reng---"
Cam Điềm bấm chuông cửa mười mấy phút liền mà chả thấy ma nào cả.
Chờ đến lúc mất hết kiên nhẫn, cô cầm điện thoại di động lên, mở Wechat của Giang Dĩ Hằng.
Số của người yêu cũ thì nên cho vào sổ đen, đều là luật ngầm từ xa xưa. Cá đã về biển đừng có mơ nhảy được lên bờ.
Trước đến nay, Cam Điềm đều tuân thủ luật này, ba năm qua xác chết chỉ vùng dậy có hai lần.
Một lần là lúc đầu tuần nhắn tin cho anh ta nói rằng mình sẽ qua lấy gấu Teddy và lần này.
Cô kinh hãi nhìn dòng tin nhắn, chỉ sợ nó hiện lên dấu chấm than màu đỏ to lớn.
Dù sao thì lòng dạ đàn ông như mò kim dưới đáy bể, ai biết nhỡ đâu Giang Dĩ Hằng cố ý để cô đi đến một chuyến tay không, thừa cơ trả đũa cô.
Nhắn xong Wechat, Cam Điềm lại đứng đợi thêm năm phút nữa mà vẫn không thấy có người ra mở cửa, dậm chân mắng to "mẹ kiếp" rồi vỗ mạnh vào cửa mấy phát cho hả giận.
Bỗng dưng, cô nghe thấy tiếng dép lê loẹt quoẹt truyền ra, cửa lớn rộng mở, một bóng đen không kịp đề phòng chắn trước tầm mắt.
Người đàn ông tựa hồ vừa tắm rửa xong, eo hẹp quấn một chiếc khăn tắm lỏng lẻo. Trên mái tóc có vài giọt nước uốn lượn nhỏ tong tong, xương quai xanh gợi cảm, sâu hoắm càng làm toát lên vẻ quyến rũ. Xuống tiếp là hai khối cơ ngực nóng bỏng.
Thật sự là đã lâu rồi... hormone nam tính.
"Ấy..." Tai Cam Điềm nháy mắt ửng hồng, vẻ mặt như bị tát thẳng vẫn lúng túng giả bộ cười cho phải phép, "Xin lỗi, không biết anh đang bận, quấy rầy rồi."
Người đàn ông xem thường lườm cô một cái rồi đưa tay lau giọt nước rơi trên trán.
"Có việc gì?"
"Ài, tới lấy chú gấu bông của tôi, rõ ràng đầu tuần tôi đã nhắn trên Wechat rồi còn gì."
Nếu y như trước, Cam Điềm sẽ vội vàng khoa chân múa tay phàn nàn cáu gắt vì Giang Dĩ Hằng không nhớ những gì cô đã nói.
Nhưng bây giờ, nhiều năm không gặp, cô đã thục nữ hơn chỉ cười cười nhắc nhở anh.
"Đổi Wechat."
Cam Điềm tặc lười, trách không được sao người đàn ông này thái độ khác lạ vậy, hoá ra không phải đưa cô vào danh sách đen mà bỏ toàn bộ nick Wechat luôn.
...
Phản ứng đầu tiên khi vào nhà của Cam Điềm là khiếp sợ.
Phòng khách ngoại trừ thêm cái tủ rượu với vô số các loại đủ hình dáng màu sắc nhét đầy thì cả căn nhà vẫn y nguyên như lúc năm đó hai người chuyển vào ở.
Ấn tượng nhất là chiếc bàn nhỏ phong cách Bắc Âu đặt trước chiếc ghế sofa vải.
Vào dịp cuối tuần ngày trước, niềm yêu thích của cô là chất đống túi đồ ăn vặt lên bàn, sau đó nằm ườn ở ghế sofa vừa nhai khoai tây chiên vừa xem các chương trình tạp kỹ.
Cam Điềm liếc mắt nhìn chiếc bàn, bình thường đúng ra chỉ dùng được ba năm, nay đã sớm không chịu nổi thế mà không thay, ngay cả chân bàn gãy còn kê thêm miếng m.út dùng tiếp.
Cô không khỏi cảm thán, người đàn ông đạt điểm số hạng nhất của thành phố K năm đó vậy mà giờ lại có bộ dạng nghèo túng thế này, đến cả đồ nội thất mới cũng chẳng có tiền mua.
"Gấu của tôi đâu?" Cô thu ánh mắt lại rồi nhìn anh dò xét, chỉ sợ tên đàn ông này sẽ hỏi vay tiền mình.
Ngữ khí người đàn ông như mất kiên nhẫn, nhíu mày hỏi lại, "Gấu nào?"
"Chính là chú gấu mà trước kia mỗi khi đêm đến tôi đều phải ôm ngủ đó...Teddy, hai tai tròn tròn...con gấu đó đó."
Không biết vì cái gì, Cam Điềm cảm thấy vừa nhìn thấy Giang Dĩ Hằng, năng lực biểu đạt ngôn ngư của cô thoái hoá về trình độ thời mẫu giáo.
Người đàn ông nghiêm mặt đi ra ban công, mở ngăn tủ trên cùng, lôi từ bên trong ra chú gấu Teddy rồi một tay đưa cho cô.
"Còn có việc gì không?"
Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của anh, Cam Điềm vội vàng ôm con gấu nhung nói." Ới, không có, gặp lại."
Tay trái ôm gấu Teddy, tay phải kéo va ly hành lý, chuồn êm.
Sau lưng vang lên tiếng đóng cửa nặng nề.
Vừa ra khỏi cửa chính toà nhà, Cam Điềm dùng khứu giác nhạy bén với ba năm công tác BD nhận thấy bầu không khí vô cùng khác lạ, kỳ quái.
Khu chung cư vừa mới ồn ào náo nhiệt giờ trở nên yên lặng, mèo chó chim trùng đều không thấy, ngay cả bà lão bán cà ngồi bên vườn hoa cũng biến mất, có người sắc mặt vội vàng kiêng bao gạo chạy vội về nhà.
Suy luận theo chiều hướng xấu đột nhiên hiện lên, đừng bảo...
Cam Điềm thét lên, kéo rương hành lý chạy hết tốc lực ra cổng chính tiểu khu, tốc độ như Tô Bính gặp phụ thân.
Nhưng cuối cùng vẫn chậm...
Chỉ gặp một chiếc xe cảnh sát nháy đèn đỏ xanh dừng bên ngoài, bác gái quản lý khu chưng cư mặc áo mưa trong suốt, khẩu trang che nửa khuôn mặt hiền hoà, tay cầm loa, khàn giọng rống.
"Cách ly, phong toả, chỉ cho vào không cho ra."
Ông chú bảo vệ thì đứng một bên, hì hục đóng cổng vây tiểu khu lại như Kim Chung Tráo.
Có cư dân phàn nàn:" Sao không thông báo sớm!"
Bác gái quản lý khu thẳng thừng trả lời, "Báo trước để các người có thời gian chạy trốn à?"
Mấy anh thanh niên chuyển phát nhanh chưa kịp ra, cũng nhao nhao ngồi trên xe điện quấy rầy đòi hỏi, kết quả nhận lại là một giọng từ chối to hơn.
"Không có ngoại lệ, đây là mệnh lệnh của chính phủ."
"Vậy bị nhốt bao lâu?"
Người thanh niên quả thực khóc hết nước mắt, thần sắc tuyệt vọng giống như đêm đó kh.oả thân ở Minesota.
"Cách ly tại chỗ, mười bốn ngày."
Đứng giữa một đám sói đang tru lên, Cam Điềm siết chặt tay kéo va li, im lặng đến cùng cực chỉ muốn ngất đi.