Hải Phong chuyển hướng quay ngược trở lại lớp. Mặc dù hơi tiếc một chút xíu nhưng bây giờ có muốn ngủ thì cũng chẳng được nữa rồi.
A…
Không khí trong lớp ồn ào như cái chợ. Dưới chỗ của Ngọc Lan, lúc này đã có thêm sự góp mặt của một vài thằng con trai, khiến cho nơi đó càng thêm phần đông vui náo nhiệt. Hải Phong nhún vai đi về chỗ ngồi của mình, cậu mở cặp rồi nhét vội tập giấy vào trong. Chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, Hải Phong cười vu vơ như một thằng khờ trúng giải sổ số.
- Này Ngọc Lan! Tụi này là dân mới nên không biết nhưng bà “thần thông quảng đại”, ắt hẳn bà phải biết Cherry thực sự là ai?
- Thiệt là hết biết, mấy ông chẳng chịu khó cập nhật thông tin gì cả. Dù chỉ mới xuất hiện được một thời gian nhưng cái tên Cherry đã trở lên khá là nổi tiếng. Với lối văn phong độc đáo lôi cuốn, cùng những tác phẩm siêu hót của mình. Cherry đã nhanh chóng được cộng đồng văn học mạng vô cùng yêu thích. Mặc dù nhận được nhiều sự quan tâm của độc giả, cũng như việc chăm chỉ trả lời comment của mọi người. Thế nhưng không một ai biết được, Cherry ngoài đời thực sự là người như thế nào. Tất cả những gì liên quan đến Cherry, tới bây giờ vẫn còn là một ẩn số chưa có lời giải…
Màn đối thoại giữa nhỏ Ngọc Lan và đám con trai, đã lôi sự chú ý của Hải Phong hướng về phía họ. Một ý nghĩ chợt lướt qua trong đầu cậu, mọi chuyện ngày càng trở lên hấp dẫn rồi đây. “Tiểu thuyết gia online” và những bí mật chưa bao giờ được hé lộ, có lẽ cậu sẽ là người đầu tiên khám phá ra sự thật về Cherry “lừng danh” này. Việc Hải Phong cần làm bây giờ không gì khác ngoài chờ đợi, nhất định Cherry sẽ tự dẫn xác tới trình diện trước mặt cậu.
Reng…reng…reng…
Tiếng chuông vào lớp vang lên, ngay lập tức mọi người trở về với chỗ của mình. Một lúc sau, lớp trưởng Tùng Lâm đi vào. Cậu ta đứng trên bục và ra một thông báo khiến ai nấy đều vui mừng:
- Mọi người chú ý, thầy giáo dạy toán có việc đột xuất nên tiết này sẽ không lên lớp. Chúng ta sẽ được chuyển sang giờ tự học.
Tùng Lâm vừa dứt lời, dưới lớp liền hò reo như cái chợ vỡ. Vậy là lại được trống một tiết, mọi người có thể làm bất kì việc gì mình thích mà không sợ ai quản lý.
Hải Phong ngáp dài, cậu bỏ đại một cuốn sách nào đó lên mặt bàn. Sau đó lôi điện thoại trong túi ra, mở google rồi nhập tên “ Tôi là con nhà nghèo”. Rất nhanh chóng, một loạt danh sách tìm kiếm được trải ra, Hải Phong nhấn vào đường link và bắt đầu đọc.
Tôi là con nhà nghèo.
Tác giả: Cherry.
“Đời đâu ai học được chữ ngờ và không phải thứ gì cũng có thể mua được bằng tiền…”
Một cô gái bướng bỉnh, một trái tim khó hiểu, một đôi mắt đẹp tựa pha lê…Một con người không bao giờ khuất phục và luôn sống với phương châm “chỉ cần có ngày mai”.
giờ…đêm…Trời mùa đông lạnh giá, cái rét cắt da cắt thịt khiến Thu Cúc không khỏi rùng mình khi phải cuốc bộ trở về nhà…
Hải Phong chăm chú vào màn hình điện thoại, đối với cậu bây giờ mà nói, mọi thứ xung quanh dường như không còn tồn tại. Chẳng biết từ khi nào, Hải Phong đã bị câu truyện đó cuốn vào một thế giới khác. Nơi ấy dường như đang dang rộng cánh tay, đón chào bất cứ du khách nào nghé thăm nó.
Hải Phong chớp chớp mắt cho đỡ mỏi, cậu bỏ “chú dế” của mình xuống. Khẽ trút ra hơi thở dài, Hải Phong thầm nghĩ: - Có thật sự đây là một tác giả trẻ?
Dù mới đọc được một vài chương đầu tiên, nhưng dường như Hải Phong đã bị Cherry và tác phẩm ấy mê hoặc mất rồi. Bây giờ cậu mới hiểu được, tại sao đám Ngọc Lan lại cuồng Cherry đến vậy.
Cậu là một người không thích văn học… Vậy mà còn bị chao đảo trước văn phong, cũng như cách dẫn dắt độc giả bước vào thế giới mà tác giả vẽ lên. Có thể thấu hiểu cảm xúc, lột tả được tâm trạng của từng nhân vật, hướng người đọc đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Mỗi tình tiết, mỗi diễn biến trong câu truyện dường như được dàn dựng, chăm chút, sắp sếp một cách tỉ mĩ. Nó kích thích sự tò mò của độc giả, khiến họ không thể không theo dõi cho đến khi tác phẩm kết thúc.
Nếu đây thật sự là một cô gái trẻ đúng như những gì Hải Phong suy đoán, có lẽ cậu đã vô tình bắt được một viên ngọc huyền bí. Vấn đề bây giờ chỉ còn là thời gian, để cậu có thể xác minh điều đó là thật. Nhấc điện thoại lên và tiếp tục công việc của mình, Hải Phong muốn biết nội dung của “Tôi là con nhà nghèo” tiếp tục như thế nào.
“ Nếu nhìn kỹ vào từng gốc cây, ta sẽ giật mình khi phát hiện…có…đàn bà đánh giáp lá cà sau đó. Họ ăn mặc thật mát mẻ và dường như họ không biết lạnh là gì, tà áo mỏng bay phất phơ khoe ra từng đường cong gợi cảm của cơ thể. Những lời mời trượt ngọt, những nụ cười lẳng lơ… Đó là chiêu bài quen thuộc mà các ả “bán hoa” thường sử dụng để gọi mời khách.
Nhìn những con người ấy, Thu Cúc vừa thấy lạnh và cũng thấy vô cùng kinh tởm. Cô rảo bước nhanh hơn, trong đầu hiện lên một loạt những mớ suy nghĩ hỗn độn. Tại sao con người có thể vì đồng tiền mà làm những chuyện trái với luân thường đạo lý? Đồng tiền cũng chỉ là một tờ giấy, vậy lẽ nào nó thực sự có sức mạnh mua tiên?...”
Reng…reng…reng…
Tiếng chuông hết tiết vang lên, nó ngay lập tức kéo Hải Phong trở về với thực tế. Cậu giật mình buông điện thoại ra, cùng lúc đó, chẳng biết từ đâu một đám con gái xúm đến bao vây lấy Hải Phong.
A…
Nhật Lệ lao như bay ra khỏi lớp, thật hiếm khi thấy Nhật Lệ có hành động kì lạ đến vậy. Một cô gái lập dị, luôn tới thư viện hoặc ngồi tại chỗ của mình đọc sách. Không giao lưu kết bạn với bất kì ai, bỗng nhiên hôm nay lại hăng hái rời khỏi lớp một cách bất thường.
Tiết anh chậm chạp trôi đi khiến Nhật Lệ lòng như lửa đốt, tiếng chuông thân yêu như mở ra cánh cửa sự sống cho cô.Trong suốt giờ học, Nhật Lệ không sao tập trung được vào bài giảng của giáo viên. Những suy nghĩ cùng nỗi bất an luôn thường trực, khiến cho Nhật Lệ cảm thấy vô cùng lo sợ. Nếu như ai đó vô tình nhặt được và tiết lộ sự thật, tai họa sẽ lập tức giáng xuống đầu cô.
Bây giờ Nhật Lệ vô cùng hối hận, nếu khi ấy cô không vội vã hấp tấp, việc này sẽ không bao giờ xảy ra. Từ lúc phát hiện thứ đó bị mất, cô đã rất sợ hãi. Bao nhiêu công sức bấy lâu nay của bản thân, nếu chỉ vì một chút sơ xuất mà sôi hỏng bỏng không thì sau này cô sẽ hối hận cả đời.
Lời hứa với người đó, Nhật Lệ nhất định phải thực hiện cho bằng được. Mặc dù có những thử thách chông gai đang đợi cô phía trước, nhưng cô sẽ không bao giờ lùi bước. Không bao giờ khuất phục từ bỏ, chính vì vậy Nhật Lệ cần tìm ra thứ đó càng nhanh càng tốt.