Chiếc điện thoại trên tay Lam Khê rơi “bộp” xuống dưới đất, sau đó màn hình từ từ tối lại rồi tắt mất.
Nhưng vì Phó Hi Du lao đến quá bất ngờ, Lam Khê đã quên luôn cả việc để ý đến chiếc điện thoại đáng thương của mình.
Còn Phó Hi Du tuy vẫn để ý đến chiếc điện thoại của Lam Khê, nhưng trong lòng lại cảm thấy nó thật thừa thãi.
Bởi vì bây giờ anh ở cạnh Lam Khê rồi, chiếc điện thoại vốn để soi sáng dẫn cô đến đây bây giờ đã chẳng còn giá trị lợi dụng nữa.
Tự Phó Hi Du cũng có thể đi lần trong bóng tối để đưa Lam Khê về phòng được.
Vì vậy, anh giả vờ như vô tình mà đá phăng chiếc điện thoại đã tắt vào một góc xó xỉnh nào đó.
Lam Khê lúc này đang ngây ngốc nên vẫn chưa biết chuyện mà Phó Hi Du vừa làm.
Đến lúc nhận ra ra ánh sáng duy nhất trong căn nhà đã biến mất, cô mới vội vàng đẩy Phó Hi Du ra rồi ngồi xuống, loay hoay tìm kiếm chiếc điện thoại của mình.
Phó Hi Du muốn ngăn Lam Khê lại, liền khua tay trong bóng tối để tìm cơ thể của cô.
Đến khi tìm được, anh liền ngồi xuống ôm lấy cô rồi nói: “Lam Khê… Anh sợ quá…”
Lam Khê qua loa “Ừ” một cái rồi tiếp tục tìm điện thoại.
Phó Hi Du thấy mình không được quan tâm thì lại giở trò, hai tay lần mò xuống eo Lam Khê khiến cho cô rùng mình, vội vàng giãy giụa, còn định khua tay đánh Phó Hi Du một cái.
Nhưng Phó Hi Du đã có dự cảm mình sẽ bị đánh nên lại giả bộ đáng thương, giọng nói mềm dẻo dụ dỗ: “Anh sợ quá… Đi về phòng đi… Chốc nữa có điện rồi tìm đồ sau, được không?”
Lam Khê cũng thấy có lý, bởi vì trời tối quá nên mãi mà cô vẫn chưa tìm được điện thoại.
Cô nghĩ đợi một lát nữa, đến lúc có điện rồi tìm sẽ dễ dàng hơn nên liền nghe theo lời của Phó Hi Du.
Tuy nhiên, Lam Khê không biết rằng nếu Phó Hi Du không bật cầu dao thì điện sẽ chẳng bao giờ có lại được.
Còn Phó Hi Du sau khi dụ dỗ được Lam Khê đặt hai tay cô lên eo mình, sau đó hai người di chuyển một trước một sau.
Phó Hi Du đi trước dò đường, Lam Khê núp sau nên rất an toàn.
Nhưng cô nghĩ Phó Hi Du đang say, lỡ trượt chân hay vấp vào đâu đó thì sao?
Kết quả là vì đi rất chậm nên Phó Hi Du và Lam Khê đã hoàn toàn không va phải một chướng ngại vật nào, thành công đi về đến cửa phòng ngủ.
Phó Hi Du mở cửa ra, dẫn Lam Khê vào rồi lại đóng cửa lại, sau đó nắm tay Lam Khê đi về phía giường của mình.
Lam Khê đang ở trong bóng tối nên không biết rốt cuộc mình đã bị Phó Hi Du đưa tới đâu.
Chỉ biết bỗng nhiên, Phó Hi Du dừng lại, sau đó nhanh như chớp nhấc bổng cô lên.
Lam Khê không chút phòng bị đã bị Phó Hi Du bế ngang người, sau đó lại bị đặt xuống.
Tiếp xúc với chiếc đệm êm ái, Lam Khê biết ngay mình bị Phó Hi Du thả trên giường nên liền vội vàng ngồi dậy.
Nhưng vừa mới nhổm người lên thôi, Lam Khê lại bị hai tay anh ấn nằm xuống.
Lam Khê bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhưng còn chưa kịp phản kháng, Phó Hi Du đã kéo chăn lên, trùm kín từ chân đến đầu của hai người, sau đó dịch sát lại gần rồi ôm chặt Lam Khê.
Lam Khê bị những hành động của Phó Hi Du làm cho hoảng loạn.
Cô định đạp cho anh một cái để trốn thoát, nhưng lại sợ trời tối, không may đạp đúng chỗ nào không nên đạp thì lại khiến anh bị thương.
Phó Hi Du cũng sợ Lam Khê sẽ phản kháng nên lại đóng vai kẻ say rượu không biết trời đất mà nói: “Ngủ đi… Chốc nữa có điện rồi dậy…”
Lam Khê đương nhiên không chịu.
Nhưng nghe Phó Hi Du nói vậy, cô liền nghĩ anh không có ý đồ gì với mình, chỉ đơn giản là muốn đi ngủ mà thôi.
Vì vậy, Lam Khê dịu giọng, nói nhỏ: “Tôi không muốn ngủ.
Bỏ tôi ra để tôi ngồi dậy.”
Phó Hi Du không trả lời.
Lam Khê lại đợi một lát rồi nhắc lại câu mà mình vừa nói.
Phó Hi Du vẫn im lặng.
Lam Khê đang định nhắc lại lần thứ ba, nhưng không ngờ khuôn mặt anh bỗng tiến đến, trong bóng tối đã nhắm chuẩn xác vào môi cô mà hôn.
Lam Khê sợ ngây người.
Mặc dù không nhìn thấy gì, nhưng cô cảm nhận rõ thứ chạm vào miệng mình chính là đôi môi của Phó Hi Du.
Quá quen thuộc.
Lam Khê không thể nào nhầm được.
Lại nhớ đến lần trước say rượu ở nhà hàng, Phó Hi Du cũng hôn mình nên Lam Khê vội vàng đẩy Phó Hi Du ra.
Nhưng cái tên say rượu trước mặt không hiểu sức khỏe thế nào mà bị Lam Khê đẩy hết sức cũng không hề lùi lại, hơn nữa còn nhanh chóng tấn công, vừa ngậm vừa mt, lại còn đưa lưỡi thăm dò đôi môi nhỏ xinh của Lam Khê.
Lam Khê vừa sợ vừa tức, liền vươn tay ngăn giữa môi mình và môi anh.
Trong bóng đêm, Phó Hi Du bị Lam Khê cản trở thì nhíu mày, liền ấm ức kéo bàn tay của Lam Khê ra để tiếp tục việc mình muốn làm.
Lam Khê thật sự phát cáu, hé miệng muốn mắng chửi thì lại làm lộ sơ hở, khiến Phó Hi Du không tốn sức lực đã tiến vào bên trong khoang miệng cô rồi điên cuồng khuấy đảo.
Lam Khê bị tấn công bất ngờ thì đầu óc trống rỗng, lại bị hương rượu trong anh làm cho mơ màng.
Phó Hi Du cũng đã có kinh nghiệm hôn môi với Lam Khê nên kỹ thuật khá tốt, nhanh chóng đã khiến Lam Khê bị hôn đến nỗi cơ thể bủn rủn, không có sức chống cự.
Tuy nhiên, Phó Hi Du không có ý định làm những hành vi xấu khác với cô.
Anh chỉ đơn giản là muốn hôn môi nên hai tay chỉ ôm eo chứ không động chạm đến bộ phận nhạy cảm khác.
Lam Khê vì thế nên trong lòng cũng không thấy quá hoảng sợ, lại tự an ủi bản thân rằng dù sao cũng đã hôn vài lần rồi, hôn thêm lần nữa cũng chẳng cần để tâm lắm.
Nhưng bỗng nhiên, đôi môi Phó Hi Du lại rời khỏi đôi môi cô, khiến cho cô có chút ngạc nhiên khó có thể nhận ra được.
Tuy nhiên, tưởng rằng mọi chuyện đã xong, nhưng Phó Hi Du lại bất ngờ hôn chụt một cái vào môi cô, sau đó di chuyển từ môi lên má cô.
Lam Khê lại bắt đầu cảm nhận được gì đó không ổn, liền né tránh nụ hôn.
Nhưng Phó Hi Du rất nhanh đã di chuyển đến tai, vừa hôn vừa cắn nhẹ, vừa cắn nhẹ lại vừa thì thầm gì đó mà Lam Khê không nghe rõ được.
Lúc này, cô bắt đầu đưa ra hai sự lựa chọn:
Một là đợi Phó Hi Du hôn xong, xem anh có định giở trò gì nữa không.
Nếu có thì cô sẽ cố hết sức phản kháng rồi chạy khỏi căn nhà này.
Hai là không đợi chờ gì hết.
Ngay lập tức tát cho anh một cái, đạp cho anh vài cái, sau đó ngay lập tức thoát khỏi nơi đây.
Và kết quả, Lam Khê chọn sự lựa chọn thứ hai.
Cô nhắm chặt mắt lại, dựa theo xúc giác để xác định vị trí của Phó Hi Du.
Sau đó, cô vươn tay, chuẩn bị tát anh.
Nhưng cô lại nghĩ so với tát thì đấm sẽ mạnh hơn, dễ có cơ hội áp đảo đối phương hơn nên liền nắm chặt bàn tay lại.
Chỉ là lúc đang định tung nắm đấm thì tự nhiên lại cảm thấy không nỡ, nên cuối cùng Lam Khê lại thả lỏng bàn tay, chuẩn bị cho Phó Hi Du ăn tát.
Ai ngờ, cái tát còn chưa đến nơi thì Lam Khê đã nghe được giọng nói trầm khàn của Phó Hi Du ở bên tai mình.
Anh nói: “Anh thích em.”.