Lam Khê bị lời nói của Phó Hi Du làm cho ngơ ngẩn.
Bàn tay đang định đánh anh thoáng cái cũng đã không còn sức lực.
Phó Hi Du không biết Lam Khê muốn đánh mình nên không hề kiêng dè.
Nói lời tình cảm xong liền di chuyển đôi môi xuống dưới, hôn sườn mặt, rồi lại hôn môi, hôn cằm của Lam Khê.
Lam Khê vốn đã bị lời nói của Phó Hi Du làm cho hóa ngốc, bây giờ bị hôn kín mặt thì lại càng khờ khạo, không biết nên làm thế nào.
Đương nhiên, cô cũng không biết bản thân đang dần dần rơi vào kế hoạch của Phó Hi Du.
Còn Phó Hi Du hai tay vẫn ôm eo Lam Khê, đôi môi từ cằm trượt xuống cổ, liền cảm nhận được mùi hương ngọt ngào rất đỗi quen thuộc.
Trong phút chốc, anh dường như mất đi khả năng kiềm chế, giống như bị dc vọng điều khiển mà mt mạnh lấy cổ của cô.
Lam Khê bị đau liền kêu “A” một cái.
Phó Hi Du bừng tỉnh, liền vội vàng ôm lấy Lam Khê rồi liên tục xin lỗi.
Lam Khê thấy anh như vậy thì nghĩ anh đã lấy lại ý thức rồi, chắc sẽ để yên cho cô đi.
Ai ngờ thành khẩn xin lỗi mấy câu xong, Phó Hi Du lại tiếp tục công việc.
Anh không mt, cũng không cắn, nhưng lại hôn lên cổ Lam Khê.
Lam Khê bực mình, liền ra sức đẩy Phó Hi Du ra, miệng còn quát anh mau dừng lại.
Kết quả, Phó Hi Du thật sự dừng lại, không hôn cổ cô nữa.
Thay vào đó, anh liền vươn người lên khóa môi cô, bàn tay vẫn lịch sự đặt trên eo, không mò mẫm đến nơi nào khác.
Tuy vậy, Lam Khê vẫn cực kỳ khó chịu.
Lại nghĩ Phó Hi Du say rượu, sau khi tỉnh lại sẽ không nhớ rằng mình đã hôn cô nên Lam Khê bắt đầu cảm thấy tức giận.
Tại sao hai người hôn nhau nhưng chỉ một người nhớ chứ?
Lần trước hôn ở nhà hàng Lam Khê đã không muốn tính toán.
Nhưng lần này là hôn ở trên giường, Phó Hi Du lại còn làm cô đau.
Lam Khê cảm thấy thật không công bằng, liền giận dữ cắn vào môi Phó Hi Du.
Ai ngờ Phó Hi Du lại rất thích, liền cắn nhẹ Lam Khê một cái, sau đó lại đưa lưỡi lướt qua vị trí mình cắn vừa rồi.
Lam Khê phát cáu, liền đưa tay túm tóc anh rồi giật mạnh.
Phó Hi Du kêu đau một cái, Lam Khê liền nhân cơ hội đẩy anh, sau đó vùng dậy.
Tuy nhiên, Phó Hi Du vẫn nhanh tay giữ lấy Lam Khê.
Lam Khê bực mình, liền cầm lấy tay anh rồi giơ lên miệng, cắn mạnh.
Kết quả, Phó Hi Du kêu “A!”.
Nhưng không phải giống như đang đau mà nghe lại như vô cùng thoải mái, vô cùng hưởng thụ cảm giác này.
Lam Khê tức giận, liền cắn mạnh hơn.
Phó Hi Du khẽ nhíu mày, bật cười hỏi: “Em định cắn chết anh à?”
Lam Khê không thèm nghe, lại cắn mạnh thêm một cái rồi chuẩn bị ngồi dậy.
Không ngờ miệng vừa rời khỏi tay Phó Hi Du, anh liền giữ chặt cô lại, kéo cô nằm lên trên người mình.
Lại sợ tư thế này khiến Lam Khê không thoải mái, Phó Hi Du liền từ từ điều chỉnh, đưa đẩy Lam Khê từ từ nằm xuống giường, quay mặt về phía của anh.
Sau đó, một tay anh giữ ót cô, kéo cô vùi đầu vào hõm cổ của anh, một tay ôm lấy cơ thể cô, bao bọc cô trong lồ||g ngực.
Còn một chân của anh thì khẽ gác lên người cô, khóa chặt không cho cô trốn thoát.
Lam Khê bị giam cầm bởi cơ thể của Phó Hi Du thì ra sức giãy giụa.
Giãy giụa một hồi thì vô cùng bất lực.
Nhưng bây giờ thấy anh không hôn mình, cũng không làm điều gì đen tối nữa nên dần dần, cô cũng buông lỏng phòng bị.
Mà cuối cùng, thấy mình đã cố hết sức cũng không lung lay được anh nên Lam Khê chán nản, chẳng buồn phản kháng nữa.
Hơn nữa, cô thật sự đã rất mệt mỏi rồi.
Và còn…
Rất buồn ngủ.
Nhưng dù buồn ngủ, Lam Khê vẫn mải miết suy nghĩ.
Nghĩ một hồi, cô thấy bây giờ mất điện, bản thân lại không quen kiến trúc của ngôi nhà này nên rất khó để ra ngoài.
Không cẩn thận còn va đập vào đâu đó, hoặc làm rơi vỡ đồ gì đó rồi tự làm bản thân bị thương thì thật không đáng.
Lam Khê nghĩ tới đây thì thầm nhủ: Thôi thì cứ nằm yên một lát, đợi đến khi có điện rồi rời đi cho an toàn.
Và thế là với suy nghĩ như vậy, Lam Khê đã kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi điện sáng mà không biết nguyên nhân vốn dĩ là vì Phó Hi Du.
Đã vậy, cô còn ngoan ngoãn nằm trong lòng Phó Hi Du, thầm nghĩ đợi anh ngủ thật say rồi mới thoát khỏi anh.
Nếu không anh tỉnh lại mà dính lấy cô như vừa nãy thì lại phiền.
Tuy nhiên, Lam Khê đợi điện sáng, điện không sáng, đợi Phó Hi Du ngủ say, Phó Hi Du lại chỉ giả vờ ngủ.
Thay vào đó, người thật sự đi sâu vào trong cơn mơ lại chính là Lam Khê.
Cô nằm trong lòng Phó Hi Du quá thoải mái nên không may ngủ quên mất, lại còn ngủ vô cùng say.
Lúc đầu, Phó Hi Du nghĩ Lam Khê chỉ nằm yên một lát, đợi anh ngủ rồi thì sẽ chuồn đi mất nên anh mới không dám ngủ.
Kết quả một lúc sau, Lam Khê bỗng ôm lấy anh, còn “hít hít” cổ anh nữa.
Phó Hi Du có chút ngạc nhiên nên liền lên tiếng gọi.
Lam Khê không đáp lại, anh mới biết là cô đã ngủ, liền bỏ cái chân đang gác lên người cô ra.
Ai ngờ chân của anh vừa bỏ ra thì lại đến lượt chân của cô tác oai tác quái.
Lam Khê tay thì ôm eo, chân thì quấn chặt lấy hông Phó Hi Du.
Phó Hi Du khựng người lại, cơ thể bắt đầu có phản ứng nên liền vội vàng kéo giãn khoảng cách với Lam Khê.
Lam Khê cảm giác thấy chiếc gối ôm bằng da bằng thịt đang di chuyển thì liền giữ chặt lại, miệng còn khẽ phát ra âm thanh bày tỏ sự bất mãn.
Phó Hi Du cảm thấy vừa bối rối vừa kch thích, cả cơ thể nhanh chóng trở nên nóng rực.
Đã vậy, Lam Khê lúc này vẫn còn đang kẹp chặt hông anh, tay ôm lấy eo anh, môi dán trên cổ anh khiến cho anh sắp phát điên vì dc vọng.
Cũng may Phó Hi Du tuy uống rượu nhưng không say, nếu không hôm nay thật không biết anh sẽ làm gì Lam Khê rồi.
Nhưng không say không có nghĩa là có thể kiểm soát tốt bản thân.
Phó Hi Du bắt đầu cảm thấy mình mất khống chế, cơ thể không nghe theo điều khiển của lý trí mà cứ mon men lại gần rồi dán sát vào người Lam Khê.
Lam Khê lúc này cảm thấy không còn thoải mái nên liền trở mình, xoay người rồi quay lưng về phía Phó Hi Du.
Phó Hi Du vốn đang tận hưởng cảm giác thoải mái thì hụt hẫng, lại không cam lòng nên liền từ phía sau ôm lấy Lam Khê, cơ thể cũng dán chặt vào cô rồi cọ xát để tìm lại cảm giác vừa rồi.
Thế nhưng, Phó Hi Du chợt nhận ra bản thân mình thật bin thái.
Mặc dù trong mơ, anh đã từng có những hành vi không an phận.
Nhưng bây giờ là đời thực, anh không chấp nhận bản thân mình có ý đồ xấu với Lam Khê.
Do vậy, Phó Hi Du liền nằm ra góc giường để cố gắng bình tâm lại.
Sau đó rất lâu, khi trở về trạng thái bình thường, anh mới lại một lần nữa tiến tới, ôm Lam Khê vào lòng rồi ngủ một giấc an lành..