:
“Cốc, cốc”
“Mời vào !” Trần Minh Quân không ngẩng đầu lên, chỉ khẽ nói.
Có tiếng đẩy cửa và khép lại vô cùng nhẹ nhàng. Vốn đang chú tâm xem bản kế hoạch phát triển khách sạn con ở Trung Quốc nên hắn cũng không quá để ý tới người vừa bước vào phòng. Cho đến khi thấy lâu lắm rồi mà người kia vẫn chưa lên tiếng, hắn mới chịu ngước lên nhìn xem là ai.
“Sao cô lại ở đây?” Vừa nhìn thấy Phương Anh, Trần Minh Quân không khỏi thấy giật mình.
Cô cười xòa, cũng không có ý đáp lại câu hỏi kia, vô cùng quan tâm nói: “Anh ăn sáng chưa?”
“Chưa !” Hắn lạnh lùng đáp.
“Hm… Sao thế? Thím Ba không đến đưa đồ ăn sao? vậy tôi…”
“Trong thùng rác !” Hắn ngang nhiên ngắt lời cô.
Phương Anh nhìn sang, quả nhiên thấy cái hộp cơm nằm lăn lóc trong đấy thật. Cô còn tưởng thím ấy không tới, sẵn lấy cái cớ ấy mà mang hộp cơm tự làm ra đưa cho hắn. Nhưng xem chừng…
“Anh không ăn à?”
“Không hợp khẩu vị.”
“Thím ấy nấu ngon lắm đó.”
“Không hợp khẩu vị.”
“Hm… Có phải thím ấy cho hơi nhiều muối không?”
“KHÔNG HỢP KHẨU VỊ.” Hắn gắt lên.
Cô nuốt nước bọt cái ực, trở nên thật lúng túng. Đồ ăn thím Ba nấu mà anh ta còn chê thì cái hộp cô đang cầm… Xem ra hết hy vọng rồi !
Cái tên Harry kia chỉ giỏi nói vớ vẩn. Anh ta sao có thể thích thứ đồ ăn luộc tầm thường cô mang tới ngày hôm đó cơ chứ ! Hại cô cả đêm qua không ngừng suy nghĩ về nó, đến nỗi điên khùng thế nào giờ sáng dậy tất bật nấu nướng cho anh ta nữa chứ ! Đúng thật là…
Trần Minh Quân thấy cô không nói gì, liền tiếp tục: “ Cô rảnh rỗi quá nhỉ? Có thời gian lên văn phòng của tôi đứng như trời trồng. Hình thức trốn việc mới à?”
Phương Anh trừng mắt: “Trốn… trốn việc?”
Trần Minh Quân: “Nhà bếp thiếu việc phải không? Để tôi gọi cho bà Dung quản lý nhé…?”
“Rồi, rồi ! Tôi đi. Tôi đi đây !” Cô bực dọc kêu lên. Có lòng tốt mang cơm lên cho hắn mà chưa kịp đưa đã bị tình nghi là trốn việc. Nghỉ !
Nói rồi, cô quyết định lùi lại đi ra khỏi văn phòng khỏi hắn. Bất ngờ thế nào, hắn ta đột nhiên gọi cô: “Đứng lại đó !”
Phương Anh giật mình, đứng im như một pho tượng: “Hm… Sao thế?”
Trần Minh Quân nheo mắt lại: “Cô có ngửi thấy mùi gì không?”
“Mùi…mùi gì?”
“Mùi cá rán đó.”
“hơ…” Cô nuốt nước bọt, tay cầm hộp cơm cũng run lên, sao mũi anh ta thính vậy?
“Thì…Thì mùi đó tỏa ra từ hộp cơm của thím Ba mang tới mà. Có gì lạ?” Cô giả bộ tỉnh bơ nói.
Trần Minh Quân nhìn cô, lờ mờ thấy phát hiện ra điều gì đó, nhưng vẫn làm ra cái vẻ mặt lạnh nhạt đôi co với Phương Anh: “Hộp cơm bà ta mang tới không có cá.”
“…Hm… Tức là anh ngửi nhầm mùi rồi chứ sao…” Cô cũng đưa mũi lên hít lấy hít để, rồi giả vờ suy tư rất lâu, cuối cùng thì tặc lưỡi nói: “Mùi này có thể là mùi… xương hầm… hoặc là mùi của tôm rang…”
“Mùi cá rán, tẩm ngũ vị hương ướp với mắm và hành.” Trần Minh Quân chống tay lên bàn, cười gian xảo.
“…”
“Tôi còn ngửi được cả mùi rau xào thịt bò nữa.”
“…”
“Cô muốn tự đưa hay để tôi cướp?”
“Tôi đưa.” Phương Anh nhanh nhẹn tiến tới, đặt hộp cơm lên bàn.
Trần Minh Quân nhận lấy, phì cười rất điển trai, lại có gì đó rất tinh ranh: “Sao thế? Không giả bộ tới cùng à?”
“Anh biết rồi, tôi còn diễn làm gì. Phí thời gian quá mà !” Phương Anh nhún vai.
Trần Minh Quân mở hộp cơm ra, bên trong có cá rán, rau xào và cơm nóng hôi hổi. Tự nhiên tâm tình tốt lên hẳn, liền giở trò trêu nghẹo cô: “Cô nhìn xem! Cô cất công chuẩn bị như này tôi mà không ăn hết thì thật có lỗi với cô quá nhỉ?”
“Hm… Không sao, thừa cũng được.” Cô nhún vai.
“Thế tôi cho người khác ăn có được không?”
“Tùy anh.”
“Hừm, chắc Frungrous Alerxans thích lắm !”
“Người đó là ai? Một ngừoi bạn của anh à?” Sao tên này quen lắm người ngoại quốc thế nhỉ? Cái tên nghe cũng thật sang.
“Tên con chó Harry nuôi.” Trần Minh Quân lấy đũa ra, dung giấy lau: “Nó thích cá lắm !”
Cô tức giận đập bàn: “Này ! Con cá này là tôi cất công lên tận chợ hải sản sớm để mua. Anh không ăn thì trả, đồ tôi vất vả làm đem cho chó ăn sao được??”
“Haha!” Hắn phá lên cười: “Tôi đùa thôi mà.”
“Gì… gì chứ?” Cô trố mắt. Ở đâu ra cái kiểu đùa như thế chứ? Hết hồn nha!
Trần Minh Quân bắt đầu động đũa ăn từng chút một, rất vui vẻ hỏi cô: “Sao hôm nay lại có nhã hứng mang đồ ăn sáng lên cho tôi vậy?”
“Thích vậy, được chưa? Hỏi nhiều.” Phương Anh nghe anh ta hỏi thì đỏ bừng mặt. Cô lúng túng tới mức chân tay luống cuống hết cả, xấu hổ quay người chạy mất dạng, không quên để lại câu “Tạm biệt !”
Trần Minh Quân nhìn theo, nở nụ cười tươi tắn rạng ngời, hết sức vui vẻ.
Thỉnh thoảng ngồi làm việc lại ngân nga câu hát điệp khúc của một bài hát nào đó rất khoái chí.
Từ hồi cho cô vào công ty, một câu cảm ơn không có, lại còn dám nói xấu hắn. Sau cùng còn để một bà thím khác làm bữa sang cho. Đấy, chí ít thì phải thế này chứ, xem ra cô cũng chưa đến nỗi quá tệ ~
giờ nghỉ trưa, Phương Anh không màng ăn uống gì cả, đặt lưng xuống là ngủ. Cô có thói quen ngủ muộn, mà sáng nay lại phải dậy sớm đi chợ, cơm nước cho tên tổng tài vô lại nào đó rồi quần quật làm việc từ sáng tới giờ, người đã sớm không còn sức. Mệt tới mức nhắm mắt cái là có thể ngủ say.
Qủa thật là cô đã ngủ quên trời đất. Nếu không phải có người gọi dậy thì có lẽ cô đã ngủ một mạch đến tối luôn rồi.
“Thùy Anh! Thùy Anh! Dậy mau đi !” Hương ra sức lay cô thật lực, vừa lay vừa gọi rống lên.
“Hả… Hm… Sao thế?” Cô choàng tỉnh, mắt vẫn còn mơ màng.
Hương không nhiều lời, lập tức kéo cô xuống giường, bộ dạng hoảng hốt: “Đi dép vào, nhanh, nhanh lên !”
Phương Anh bị Hương dọa cho tỉnh cả ngủ, lắp bắp hỏi: “Sao vậy?”
Hương đổ mồ hôi như mưa, vô cùng nghiêm trọng: “Không có thời gian đâu, xảy ra chuyện rồi !”
Không để cô nói thêm một câu nào, đã nắm lấy cổ tay cô, vội vã chạy về phía cửa.
“Ruốt cục là chuyện gì mới được, tớ thực sự rất buồn ngủ…” Phương Anh ngáp ngắn ngáp dài, rất thờ ơ.
Cửa bị bật mở thật mạnh, Hương kéo tay cô ra chính giữa gian bếp rồi buông tay cô, đứng lui về sau. Lúc này Phương Anh không còn cảm thấy buồn ngủ một chút nào nữa.
Hàng chục người đứng tụm lại một chỗ, có bà Dung, có những đầu bếp bên gian bếp chính, có anh chị đồng nghiệp và có cả những người cô không quen,… Tất cả đều quay ra nhìn cô bằng ánh mắt không mấy thiện cảm. Có người lắc đầu, người thở dài, có người đứng một bên nhìn cô cười khinh bỉ…
Phương ANh mở to mắt, xoa xoa mái tóc rối tung lên: “Chuyện gì thế này…?”
Không ai giải đáp cho cô, bầu không khí yên ắng thật đáng sợ cho đến khi một tiếng quát vang lên:
“Tránh ra!”
Đám đông vội dẹp sang hai bên, lộ ra một lối đi vào giữa. Huyền Nhung với ánh mắt như muốn giết người xông vào, hằn học tiến về phía cô. Khí thế bừng bừng làm Phương Anh có chút sợ hãi.
Cô ta quát lên: “Con ch cái vô liêm sỉ này.” Rồi tức giận tát cô một cái thật mạnh vào má, “chát” một tiếng thật giòn. Phương Anh không chút phòng bị, liền giáng ngay một cú đau, cả một bên má sưng đỏ lên.
Phương Anh không chút nhún nhường, hết sờ lên má, lại quay ra nhìn Huyền Nhung, bộ dạng mất hồn một lúc lâu rồi mới khó chịu lên tiếng: “Cô làm cái gì thế??”
“Sao nào? Mày còn muốn bịp bợm tới bao giờ nữa?” Huyền Nhung khinh khỉnh cười, không chút thương tiếc giơ tay lên muốn tát cô thêm cái nữa.
Lần này thì Phương Anh nhanh hơn ả, một cái đã bắt được ngay cổ tay cô ta. Huyền Nhung xanh mặt, giật tay lại, miệng há ra nói thật to: “Con điên này ! Mày dám chặn tay tao?”
Phương Anh khoanh tay, giọng đầy uy hiếp: “Trước khi đánh ngừoi ta thì nên có lý do chính đáng để đánh mới phải? Cô có nghĩ thế không?”
“Cái gì cơ?” Khóe mắt Huyền Nhung giật giật.
“Nếu cô không đưa ra được lý do thích đáng cho cái tát vừa rồi thì đừng trách tôi ra tay vô nhân tính.” Phương Anh thực sự tức giận. Không dưng vô duyên vô cớ bị ăn đánh. Thùy Anh thì có thể không biết đánh lại, còn cô ấy mà, tát người là sở trường đấy.