Huyền Nhung bị chọc cho mặt xám xịt cả lại, một chút cũng không nhường, cùng cô đôi co: “Thùy Anh! Sao đến nước này rồi mà mày vẫn còn trơ trẽn như vậy? Thật không biết xấu hổ.”
“Ruốt cục là chuyện gì?” Cô thản nhiên hỏi lại.
Huyền Nhung nghe cô hỏi, không giấu nổi nụ cười khinh bỉ: “Cô… đừng có giả vờ nữa.”
“Tôi không giả vờ.” Phương Anh trừng mắt: “Tôi vừa mới ngủ dậy, hoàn toàn không biết…”
“…Vậy cô có biết chuyện gần đây nhà kho hay bị đột nhập lấy trộm nguyên liệu không?” Một cô gái khác bước ra từ đám đông, ngang nhiên chặn lời cô. Trông bộ dạng cô ta rất khúm rúm, người tròn quay và run lên từng đợt mỗi khi nhìn cô. Trông rất quen mắt nha!
“Tất nhiên là tôi biết.” Phương Anh nhíu mày nghi hoặc. Cái này xảy ra hai ba ngày nay rồi mà mãi không bắt được thủ phạm. Nghe đâu thứ nguyên liệu bị trộm đi rất đắt tiền và hầu như là các loại thịt, hải sản tươi sống khó kiếm. Đó cũng chính là nguyên nhân khiến cô mấy ngày nay vô cùng mệt mỏi, cứ phải chạy ngược chạy xuôi đi tìm, rồi không đâu lại nghe chửi oan…
“Cô… Thế cô có biết thủ phạm không?”
Phương Anh thật thà lắc đầu: “Không ! Nhưng tôi nghe nói là nhân viên ở đây thôi !”
“Vậy…vậy cô có biết tôi là ai không?” Mặt cô ta ngày càng đáng sợ, trắng bệch đến kì lạ.
“Cô là ai?” Phương Anh hỏi ngược lại. Qủa thực là trông rất quen nhưng cô dường như không sao nhớ ra nổi cô gái này là ai nữa.
“Cô… cô là cái đồ NÓI DỐI. Cô thừa biết tôi là người chuyên quản lý nhà kho…” Cô ta rống lên, chỉ tay về phái cô thở gấp gáp, môi mấp máy bổ sung.
“…Bởi thế nên, cô ấy mà, chính cô đã ăn cắp chìa khóa của tôi để vào kho nguyên liệu trộm đồ !”
Phương Anh nghe xong, không khỏi cười lạnh: “Này cô, tôi có thể trộm chìa khóa của cô vào lúc nào chứ? Cả ngày làm việc quần quật, trưa thì ngủ li bì,… Cô nói xem, tôi trộm bằng cách nào và vào thời điểm nào đây? Nói có sách, mách có chứng. Đừng cáo buộc người ta làm này nọ nếu không có bằng chứng.” À, cô nhớ ra rồi. Cô gái này tên là Oanh, chuyên phụ trách quản lý nhà kho đây.
“Cô có chắc buổi trưa cô ngủ không?” Cô ta lắp bắp hỏi cô.
“Cô hỏi vậy là có ý gì?” Phương Anh nhăn mày. Câu hỏi này lạ quá nha!
“Hư … hư… cô… trưa nay cô…” Oanh ‘béo’ sợ sệt nhìn cô, một hồi lâu không nói lên lời. Mắt ầng ậc nước. Như thể cô rất đáng sợ vậy.
Bà Dung thở dài, tiến lên phía trước nói với Oanh: “Đừng sợ gì cả ! có gì cứ nói hết ra một lần. Nói xem, Thùy Anh đã làm gì cháu?” Ánh mắt bà ta nhìn cô ấy vô cùng dịu dàng, rất có sức an ủi.
Oanh thấy thế, cũng dần bình tĩnh trở lại: “V…Vâng !”
“…” Phương Anh nín thở lắng nghe.
Oanh nuốt nước bọt, quay ra đối diện với cô, hít một hơi thật sâu rồi mới chậm rãi nói trong sự run rẩy: “Trưa nay… Tôi vừa thay xong quần áo, chuẩn bị đi ngủ thì chợt thấy cô đứng lù lù trước cửa phòng.Tôi sợ quá suýt thì hét lên, nhưng sau nhận ra cô thì cũng không sợ quá nữa … Tôi thấy cô đứng đó rất lâu, cả người đong đưa như một thây ma… Tôi nghĩ cô đi nhầm phòng, liền có ý tốt nhắc cô rằng đây không phải phòng của nhân viên.
Cô cũng chẳng nói chẳng rằng, đứng im như tượng một hồi lâu. Rồi đột nhiên tiến tới phía tôi, đưa tay ra sờ soạng khắp người tôi. Tôi hoảng loạn kêu lên nhưng lúc ấy chỉ có mình tôi với cô ở đó nên hầu như không ai nghe được cả. Cô biết đấy, phòng nghỉ của quản lý và phòng của nhân viên tường cách âm rất lớn, huống hồ gì tôi còn đang ngậm kẹo.
Cô rờ khắp người tôi, còn đưa tay lục túi áo túi quần tôi nữa. Tôi tưởng cô nổi máu bệnh hoạn, nên không nghĩ gì liền đánh vào đầu cô ba phát mạnh. Qủa nhiên thấy cô ôm đầu lùi về sau. Tôi tưởng tôi thắng, còn mạnh miệng dọa đuổi cô. Ai ngờ, chỉ vài giây sau, cô liền ngẩng mặt lên, phòng kín mà lại không bật điện. Trông cô thật đáng sợ với khuôn mặt và mái tóc dài chìm trong bóng tối.
Cô tiến tới, tát mạnh vào má tôi, rồi nhào tới bóp cổ tôi rất thô bạo. Đấy… đấy cô xem, bây giờ nó còn chưa hết sưng…” Nói đoạn, Oanh liền vén tóc lên tai cho cô nhìn. Má trái của cổ đúng là sưng đỏ lên nhìn vô cùng đau.
“Lúc ấy, mặt cô ta áp sát với mặt tôi, tôi… tôi mới bàng hoàng nhận ra…nhận ra trong cái chết cận kề vì bị bóp cổ…” Oanh run rẩy, càng nói càng thêm hoảng sợ: “Cô ta… không hề mở mắt…”
Phương Anh choáng váng khi nghe thấy câu cuối cùng. Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao lên, hẳn là ai cũng thấy câu chuyện này thật khó tin, chỉ trỏ về phía cô không ngừng suy đoán.
Chưa đợi cô nói, Huyền Nhung nãy giowf im lặng cũng lên tiếng, lạnh lùng bảo: “Đừng kể ba câu chuyện tầm phào ba láp nữa. Mau vào vấn đề chính !”
“Nhưng nó là thật mà… À thôi được rồi…” Oanh hít một hơi rồi lại kể tiếp: “Tôi giãy giụa thì chùm chìa khóa rơi ra khỏi ống tay. Qủa thật, bên trong ống tay áo của tôi có một cái túi nhỏ thiết kế riêng để cất chìa khóa vào đó, hầu như không bị lộ bao giờ. Cô ta buông cổ tôi ra, nhào tới cầm cái chìa khóa lên rồi rời khỏi phòng. Tôi lúc đó còn đang quằn quại hít lấy hít để không khí và cố gắng quên đi nỗi kinh hoàng vừa trải qua nên cũng không để ý… Tôi đã sợ tới mức kêu không nổi nữa kia…
Một lát sau, tôi run rẩy bước ra định đi tìm bà Dung thì thấy cửa nhà kho mở toang… Tôi suy sụp ngã xuống đất… rồi rồi…” Oanh nghẹn cổ họng, nước mắt lại trào ra như mưa.
Bà Dung thấy vậy liền phân phó chị Thu tới dìu cô ta đi. Tiếng nức nở nhỏ dần rồi mất hút. Phương ANh cố gắng hít thở sâu, xem chừng bộ dạng Oanh cũng không giống bịa chuyện. Cô cố gắng nhớ lại xem mình có thực sự đã làm thế với cổ không nhưng lại chẳng thể nhớ được gì cả.
Bà Dung nói tiếp: “Tầm một giờ thì tôi về, thấy Oanh nằm khóc trên bàn. Tôi gặng hỏi mãi cô ta mới nói. Sau đó, chúng tôi kiểm tra thì thấy mất hai cân trứng cá muối tầm trắng. Tất cả đều được gọi dậy để đi tìm, ngoại trừ cô- Thùy Anh, tôi không nhìn thấy cô đâu cả. Không có thời gian, ai cũng bận rộn đi tìm chỗ trứng cá nên không để tâm quá nhiều tới cô. Sau ấy, thì cô Huyền Nhung xuống đây, nạt tôi một trận vì mặt bàn làm việc của cô tan hoe nhoét đồ ăn bốc mùi. Thế là tôi cấp tốc đi lên xem ruốt cục là như nào thì cô thấy rồi đấy… Đó là trứng cá muối () “
() cân trứng cá có giá khoảng đô.
Huyền Nhung quay sang cô, cười khinh bỉ: “Tôi biết cô ghét tôi nhưng không ngờ cô xa xỉ tới vậy, chơi hẳn trứng cá muối để làm bẩn chỗ làm việc của tôi cơ đấy. Xem ra cô rất giàu, nhỉ?”
Phương Anh mặt không chút cảm xúc, cô nhớ, trưa nay cô chỉ ngủ và ngủ, không có làm gì khác. Nên câu chuyện này không phải rất phi lý sao? Cô lạnh lùng lên tiếng chất vấn: “Các người có bằng chứng không?”
“Nhân chứng vừa ở đây nói chuyện với mày đấy thôi ! Mày còn muốn gì nữa?” Huyền Nhung sôi máu, trừng mắt quát cô.
“Thế bây giờ tôi bảo tôi thấy cô ăn cắp trứng cá muối và bịa ra một câu chuyện, còn bản thân tôi sắm vai nhân chứng. Cô thây thế nào?” Phương Anh mỉm cười nhẹ nhàng: “Không có sức thuyết phục phải không?”
“Mày… Bitch!!!” [ chó cái. ] Huyền Nhung bị chọc giận, quát um lên, thậm chí còn hùng hố xông tới chỗ cô, may là có hai người khác kịp thời giữ lại nếu không thì loạn chỗ này lên mất.
Phương Anh khinh thường, chậm rãi nói tiếp: “Bản thân tôi lúc tỉnh dậy chỉ thấy mình nằm ngủ trên giường như ban đầu, cũng không nhớ nổi có làm ra thứ chuyện như thế. Và câu chuyện của cô Oanh thì hoang đường quá! Nên là, tôi tuyệt đối không nhận tội nếu không có bằng chứng thuyết phục hơn.”
Cô làm nghề nhà báo, nên hiểu rõ một điều rằng, muốn bảo vệ mình hãy dung lời lẽ để đối chất. Không phải mới lần một lần hai bị “chơi”, vì vậy nên cô biết phải làm gì phải lúc này.