“Ly Thương, nàng cứu ta một mạng, bổn vương sẽ yêu nàng một kiếp.”
Nhạn Quyên khẽ cười.
Thế gian nói rằng Nhạn Quyên một thân tài giỏi, chỉ là mệnh thiên sát cô tinh.
Đã định cả đời cô độc.
Y sinh ra đã mất mẫu thân, chưa năm tuổi đã mất phụ thân.
Lên mười thì cả đại ca cũng qua đời, đến khi mười lăm tuổi thì cả gia tộc đều bị thảm sát dưới tay gian thần, chỉ còn một mình y đơn độc.
Nhạn Quyên sớm nhận ra bản thân cả đời không thể có được yêu thương.
Bởi những người y yêu thương cũng sẽ chết, những người yêu thương y đến cuối cũng sẽ bỏ rơi y.
Vậy nên, Nhạn Quyên khép mình, y không muốn gần gũi ai nữa, tự mình trở thành một con sói cô độc trên bãi chiến trường hoang vắng, độc tấu bản nhạc của riêng mình.
Người trong thiên hạ nói rằng Nhạn Quyên máu lạnh tim lạnh, căn bản không có tình cảm.
Chỉ đành cười nhạt, lẳng lặng rời đi.
Con người mà, ai lại chẳng từ máu thịt, y làm sao mà không có tình cảm đây? Thực chất không phải không yêu mà là không thể yêu.
Quan chiêm tinh đã nói, mệnh của y, có lẽ cả đời cũng chỉ có thể nhìn người bên cạnh lần lượt chết đi, còn bản thân thì vẫn phải bước trên con đường quạnh hiu một mình.
Thế nên, y thà rằng không trao tình cảm này cho ai, cũng không nhận lấy tình cảm của bất kì ai.
Có như vậy, mới không phải có người sẽ chết.
Dùng sự cô độc của bản thân, đổi lại hạnh phúc cho người khác, cái giá này rất đáng.
Y tưởng rằng cả đời y vẫn sẽ như thế, lặng lẽ mà sống cho đến ngày tận mệnh.
Chỉ là lại không ngờ gặp được một nữ tử mệnh khắc giống mình.
Sớm nghe nói Ly Thương mệnh cô tinh, nhưng không phải là thiên sát.
Quan chiêm tinh từng nói rằng thế gian có rất nhiều mệnh cô tinh, Nguyệt Sát Cô Tinh, Thiên Sát Cô Tinh.
Đều là mệnh xung khắc với người ở bên cạnh.
Mà Ly Thương, lại chính là một mệnh đặc biệt.
Nàng rực rỡ, mệnh của nàng không xung khắc với người bên cạnh nhưng lại tự xung khắc với chính bản thân mình.
Chính là nói nàng một ngày còn sống thì sẽ tự vì bản mệnh của mình thiêu đốt trong đau khổ.
Rực rỡ lộng lẫy, là đoá hoa xinh đẹp thu hút vạn người say mê.
Nhưng lại là bi thương cùng cực không chữa khỏi, cả đời vẫn là khổ ải không thể bước qua.
Vì vậy, người trong thiên hạ đặt cho nàng một cái tên.
Bỉ Ngạn Cô Tinh.
Bỉ Ngạn rực rỡ, loài hoa xinh đẹp nhưng lại tự mang cho mình một nỗi bi thương.
Cô tinh định sẵn cô độc.
Cái tên này, thực sự là hợp với nàng.
Nhạn Quyên nâng mắt, lại nhớ về hình ảnh nữ tủ ban nãy dịu dàng tỉ mỉ chăm sóc cho mình.
“Ta mệnh thiên sát cô tinh, nàng lại là mệnh bỉ ngạn cô tinh.
Hai chúng ta là những đứa con bị thiên đạo ruồng bỏ, vậy chi bằng ở bên cạnh nhau, sát phạt cả thiên hạ.”
——————-
Tháng đông lạnh thấm thoát trôi nhanh.
Gió Bắc ùa về trên những triền đồi trải rộng.
Dãi đất rộng trải dài phủ đầy tuyết trắng xoá.
Ngọn đồi xanh mướt phút chốc hoá thành tuyết trắng.
Một tháng này, giữa nàng và Miên La đã xảy ra hai trận giao đấu lớn, ba trận giao đấu nhỏ.
Cả thảy năm trận, thương vong cũng không ít.
Nhưng về tổng thể tình hình, Miên La vẫn chiếm thế thượng phong.
Dựa trên tình hình hiện tại, đối với quân của nàng thực sự là bất lợi.
Mùa đông năm nay kéo tới sớm hơn dự định, quân doanh của nàng lại nằm bên cánh đồi thoải, hứng gió trực tiếp.
Khác với quân của Nhạn Quyên, đóng quân ngay trong Miên La kiên cô, đầy đủ lương thực, cũng không lo vấn đề thiếu y phục ấm.
Trong mùa đông giá rét, tiếp viện còn chưa đến thì có lẽ quân của nàng đã chết cóng cả rồi.
Bởi vì thời tiết thay đổi quá lớn, rất nhiều binh sĩ dưới trướng của nàng đều ngã bệnh.
Thuốc men cũng không còn đủ cung cấp.
Ngày hôm đó, nàng đang ngồi trong lều trướng lớn, nghiên cứu trận địa thì một binh sĩ hớt ha hớt hải chạy vào.
“Tướng quân, không hay rồi!”
Nàng ngước mắt, nhăn mày hỏi lại:
“Có chuyện gì?”
Binh sĩ kia vừa thở dốc mặt mày lại tái mét, vội vàng bẩm báo lại với nàng:
“Tiết Phó Tướng hôm nay đi trinh sát gần trận địa của địch, bị quân địch phát hiện vây đánh.”
Ly Thương bật dậy, khẩn trương hỏi rõ tình hình, sống lưng đã toát mồ hôi lạnh.
“Ngài ấy đâu?”
“Tiết Phó Tướng sai thuộc hạ trở về bẩm báo trước, ngài ấy cùng các huynh đệ khác đang đột phá vòng vây.
Quân địch đông ta yếu, thuộc ha e…”
Ly Thương còn chưa nghe hết đã vội vàng cầm lấy trường kiếm, dẫn theo một toán binh sĩ cưỡi ngựa chạy đi ứng cứu Tiết Liệt.
Trong lòng đã rối như tơ vò, viện binh chưa đến, tướng sĩ phần lớn đều ngã bệnh.
Tình hình ngàn cân treo s tóc này rốt cuộc nàng phải làm sao đây?
Một tướng lĩnh trung cấp cưỡi ngựa bên cạnh nàng, mắt nhìn phía trước mà lòng lại nơm nớp lo sợ.
“Tướng quân, vị trí Tiết phó tướng quá gần doanh chủ tướng của quân địch, ngộ nhỡ Nhạn Quyên phái binh đến tấn công thì chúng ta….”
Ly Thương mắt nhìn kiên định, mày phượng châu lại thành một đoàn.
Nàng cầm chắt dây cương trong tay, cảm nhận gió bụi bạt vào mặt.
Nói không lo chính là nói dối.
Bản thân ngộ nhỡ bị quân địch cầm chân ở đây, phái doanh trai hiện giờ chính là không có chủ tướng.
Thời khắc này nếu Nhạn quyên không kéo quân bao vây nàng mà tiến đánh ở doanh trại, thì e rằng sẽ bại trong tức khắc.
Thế nhưng tình thế hiện giờ, Ly Thương không thể lo nghĩ nhiều như vậy.
Nàng biết ngoài bản thân không ai có khả năng giải cứu cho Tiết Liệt.
Lòng rối ren, nàng chỉ cầu mong mọi việc đừng đi quá xa.
“Ta không thể lo nhiều được như vậy, hiện tại giải cứu Tiết phó tướng là việc quan trọng.
Một lát nữa nhỡ may Nhạn Quyên thực sự kéo quân bao vây, các ngươi nhất định phải hộ tống Tiết phó tướng đột phá vòng vây trở về bảo vệ quân doanh.”
“Vậy còn người?”
“Nếu thực sự bị vây đánh, các không cần quan tâm đến ta.
Bảo vệ Bắc Minh Triều là chức trách của ta.
Giải vây được cho Tiết Liệt, để hắn chỉ huy quân doanh thì ta cũng an lòng.”.