“Nếu thực sự bị vây đánh, các không cần quan tâm đến ta.
Bảo vệ Bắc Minh Triều là chức trách của ta.
Giải vây được cho Tiết Liệt, để hắn chỉ huy quân doanh thì ta cũng an lòng.”
Cũng bởi vì, không còn ai chờ đợi ta trở về nữa.
Ta sống hay chết người cũng có quan tâm?
Khói bụi mịt mù trước mắt, phía xa đã trông thấy Tiết Liệt bị vây hãm trong vòng vây của địch.
Chiến đấu gần không phải sở trường của Tiết Liệt, bởi vì ở cự ly gần dùng ám khí Liên Hoàng Thương Tiễn rất không tiện.
Sơr trường của Tiết Liệt là ám toán, chiến đấu ở cự ly gần thực sự khiến y hao tâm tổn sức.
Kiếm khí tung hoành ngang dọc trong tay cuồng nộ là thế, nhưng đã phải thấm mệt trước sự tấn công mãnh liệt của quân địch.
Tiết Liệt hai mắt choáng đến độ nhìn không rõ mọi thứ, vết thương trên cánh tay rỉ máu không ngừng.
Sức cùng lực kiệt cố gắng mà chống đỡ.
Ly Thương thúc ngựa lập tức đánh trực diện vào vòng vây.
Đường kiếm của nàng nhanh nhạy sắc bén, một nhát kiếm đã sượt qua cổ của ba bốn tên lính.
Nữ tử oai hùng trên lưng ngựa, tựa thế trên cao mà vung kiếm xuống.
Tướng sĩ bên cạnh nàng cũng thừa thế xông lên.
Dưới sự mở đường của nàng, bọn họ thành công phá tan vòng vây.
Ly Thương đảo mắt tìm trong biển người, đã nhìn thấy Tiết Liệt sức cạn đang cố chống đỡ.
Nàng quất roi, ngựa phi qua khỏi đầu những binh lính của quân địch, xông thẳng đến bên cạnh Tiết Liệt.
Một nhát chém xuống định sẽ lấy mạng Tiết Liệt liền bị nàng ngăn lại.
Bách Lạc Trường Kiếm trong tay, vững chãi nhuốm đầy máu tươi.
Nàng đá một cái nhìn lạnh lẽo đến những binh lính đang hoảng sợ.
Nữ tử một thân giáp phục đã thấm đẫm máu.
Nhưng đó đều là máu của quân địch, những binh lính đó hầu như không thể khiến nàng mảy may chút nào.
“Tiết Liệt, ngươi sao rồi!”
Nàng vội vã dùng mảnh vải trắng mang theo bên người phòng khi bị thương ra băng bó tạm lại vết thương của Tiết Liệt.
Nhìn thấy y sắc mặt trắng bệch, hơi thở khó khăn tột cùng, kiếm trong tay cũng run lên không ngừng.
“Tướng quân, thần không sao.”
Tiết Liệt gượng dậy, lảo đảo trên đôi chân.
Một tướng sĩ đã lập tức chạy đến đỡ lấy y.
Ly Thương cùng hai tướng sĩ khác vừa đánh vừa lui, hậu thuẫn phía sau cho Tiết Liệt lên ngựa.
Tiết Liệt trèo lên ngựa dưới sự giúp đỡ của tướng sĩ kia.
Y hướng giọng tới nàng gọi:
“Tướng Quân, người mau trở về đi!”
Một tướng sĩ đứng bên cạnh nàng đã trúng tên ngã xuống chết tại chỗ.
Ly Thương xoay người, dùng thương đâm xuyên qua người hai binh sĩ của địch.
Nàng không quay đầu lại với Tiết Liệt, nhưng giọng nói hùng hồ đáp lại:
“Không cần lo cho ta.
Ngươi mau trở về quân doanh thống lĩnh bọn họ, ngăn chặn Nhạn Quyên kéo quân đến đánh.”
Tiếng vó ngựa vang rần đất trời, rung chuyển thiên địa.
Khói bụi bốc lên phủ kín cả một mảng trời mây.
Tiết Liệt đã trông thấy từ xa đoàn quân tiếp viện của Nhạn Quyên đang kéo đến, khẩn trương đến run cả giọng.
“Tướng quân, viện quân của địch đến rồi! Người còn không đi thì sẽ không đi được nữa!”
Ly Thương cũng đã nghe thấy vó ngựa của viện quân ngày một đến gần.
Bản thân lại không thể rời khỏi, nếu nàng rời khỏi quân của địch sẽ truy đuổi.
Đến nước ấy thì cả Tiết Liệt cũng không cứu được nữa.
Nàng muốn để Tiết Liệt rời đi trước, bởi vì y bị thương rồi không thể ở lại tiếp tục chiến đấu.
Ly Thương trèo lên ngựa, nắm dây cương hướng ngựa về phía thảo nguyên rộng lớn ngược đường với quân doanh.
“Tướng quân, người muốn làm gì?”
Tiết Liệt nhanh chóng phản ứng đã nắm lấy tay nàng ý ngăn cản.
Ly Thương cười, nàng vỗ nhẹ vào tay y ra hiệu hãy yên tâm.
“Quân doanh không thể không có tướng lĩnh.
Ta hiện tại giao quân doanh cho ngươi, nếu ngươi không thể bảo vệ chu toàn, ta trở về sẽ trị tội ngươi.
Đã rõ chưa?”
Tiết Liệt siết chặt lấy tay nàng, lòng vẫn không muốn buông ra.
Nhưng viện binh đã đến sau lưng, y thực sự không thể tiếp tục kéo dài.
Lòng muốn ở lại nhưng lực bất tòng tâm.
Tiết Liệt vẫn biết trên vai hãy còn chức trách, phía sau vẫn còn một Bắc Minh Triều cần bảo vệ.
Nhưng y không cam tâm buông tay nử tử này.
Đến cả người mình yêu mà cũng không thể bảo vệ thì giang sơn há có tích chi?
Ly Thương ngoái đầu nhìn lại phía sau, tiếng vó ngựa ngày một gần hơn.
Nàng chỉ đành vùng ta ra khỏi Tiết Liệt.
Ly Thương quất roi vào mông ngựa của Tiết Liệt, với theo dặn dò tướng sĩ.
“Hộ tống Tiết phó tướng trở về quân doanh!”
Tướng sĩ kia gật đầu tuân mệnh.
Tiết Liệt bấy giờ chỉ ngoảnh đầu nhìn lại, lòng trống rỗng lại sợ hãi tột cùng.
Y nhìn theo nàng quay gót ngựa chạy về hướng thảo nguyên rộng lớn kia, lòng cảm nhận một nỗi mất mát to lớn.
Bóng lưng nữ tử trên lưng ngựa hiên ngang khuất vào chân trời rộng lớn.
Đó là bóng hình mà Tiết Liệt cả đời này cũng không thể quên được.
Tiết Liệt chỉ đành ngậm ngùi nắm chắc dây cương trong tay, lòng tự nhủ nàng sẽ bình an.
————
Lúc này, Mạnh Tường, tướng lĩnh của quân tiếp viện đã sớm trông thấy nàng chạy vào thảo nguyên rộng lớn.
Bóng dáng nử tử trên chiến trường ngoài Ly Thương ra thì còn có ai.
Mạnh Tường vừa xác nhận được thân phận của nàng, liền ra lệnh cho ba quân tướng sĩ:
“Tăng tốc theo ta đuổi vè thảo nguyên, nhất định phải bắt cho được Ly Thương- chủ tướng của quân địch.”
Cuối đó còn nói thêm một câu:
“Bắt được Ly Thương, giết chết không tha.”.