Có trách, cũng chỉ trách Bắc Mộc Xướng Nguyệt quá đỗi vô tình.
Hạn Dực lúc này luôn tự hỏi mình, liệu sau này Bắc Mộc Xướng Nguyệt sẽ có hối hận? Hiện tại, Ly Thương vì hắn làm quá nhiều thứ.
Nhưng sức lực đều có giới hạn.
Cũng sẽ có một ngày nàng mệt mỏi rồi sẽ không vì hắn mà hy sinh nữa.
Lúc đó không còn ai vì hắn mà lên trời xuống đất nữa, hắn liệu có còn vui vẻ như bây giờ.
Người đời luôn nói, lúc có đều không biết trân trọng, đến khi mất đi lại hối tiếc vì sao không níu giữ.
Hắn hiện tại lời ai khuyên cũng không lọt tai.
Có lẽ chỉ có thể đợi, đợi hắn tự mình nhận ra bản thân đã đi quá xa.
————-
Trên hoang mạc cao, giữa làn khói bụi mịt mù, hai cánh quân khí thế ngút trời.
Nhạn Quyên một tay cầm thương, dẫn đầu toàn bộ quân chủ lực của Miên La Thành.
Ly Thương cầm trong tay Bách Lạc Trường Kiếm, dẫn đầu năm mươi vạn tinh binh Bắc Minh Triều.
Thời khắc này, lần đầu tiên nàng cảm thấy bản thân không có phần thắng nào trong tay.
Nhiều năm chinh chiến như vậy, đây là lần duy nhất nàng ra trận mà trong lòng vốn đã nắm chắc bản thân không thể thắng.
Mấy ngày qua, tuy nàng cố sức dựng lên rất nhiều kế sách phá hoại cánh quân hậu cần của Nhạn Quyên nhưng hầu như đều không tác động mấy đến y.
Nhạn Quyên nhìn nàng, đôi mắt y trìu mến đến lạ thường.
“Nếu trận này ta thắng, ta có thể yêu cầu nàng một việc được không?”
Ly Thương nhướn mày.
Nếu trận này y thắng, đồng nghĩa nàng bại trận.
Nàng đã bại, y còn giữ mạng lại cho nàng sao? Cho dù y có giữ mạng, không giết nàng thì Bắc Mộc Xướng Nguyệt có lẽ cũng không tha cho nàng.
Ly Thương cười nhạt.
“Còn chưa đến khắc cuối cùng, ai thắng ai bại còn chưa rõ.”
Nhạn Quyên chỉ cười, rất điềm tĩnh.
Y biết thời khắc này Ly Thương lo lắng rất nhiều thứ, chỉ là nàng rất giỏi che giấu.
Nữ tử trước mắt, là người mà y mong muốn có được.
Vì vậy trận này, y nhất định phải thắng.
Trong phút chốc, lệnh tấn công được phát động.
Hai cánh quân xông vào nhau, đánh rất quyết liệt.
Tiếng binh đao chạm vào nhau xoang xoảng, máu tươi nhanh chóng xộc lên cánh mũi.
Ly Thương kiếm còn chưa rút khỏi vỏ, đã kéo cương ngựa xông về phía trước.
Nhạn Quyên vừa ra trận, đã công kích bằng một đòn thương tiễn.
Thương bạc xé gió, xé cả đất trời.
Một cú xoay người đã trực tiếp đoạt đi mạng của bốn năm binh sĩ.
Thương dài khó đỡ, Ly Thương đỡ một đòn của Nhạn Quyên lần trước cổ tay còn chưa khỏi ê ẩm.
Hôm nay lại hoạt động quá mạnh, cảm giác xương cánh tay như đeo tạ nghìn cân.
Một phút lơ là, Nhạn Quyên đã chớp lấy thời cơ linh hoạt đánh một thương về phía nàng.
Ly Thương kịp thời nhận ra, liền ngã người tránh một thương của y.
Nàng với y đã giao đấu mấy hiệp liền, đều không thể phân thắng bại.
Ly Thương sớm đã trở thành tầm ngắm của nhiều tướng lĩnh dưới trước Nhạn Quyên.
Một tướng lĩnh nhân lúc nàng đang giao đấu cùng Nhạn Quyên, liền đánh một gậy về phía nàng.
Vẫn may một tướng sĩ dưới trướng nàng trông thấy đã hét to lên nhắc nhở, Ly Thương mới tránh kịp.
Hai bên dây dưa với nhau cả nửa ngày, tình hình rõ ràng đã nghiêng về phía Nhạn Quyên.
Mà Ly Thương lúc này, cổ tay nàng như sắp gãy cả ra.
Nàng sớm đã chiến đấu ở tình trạng đến cực hạn của bản thân.
Lúc này, ở trên đỉnh đồi cao gần đó, Bắc Mộc Xướng Nguyệt vẫn yên lặng đứng nhìn.
Thuộc hạ hỏi hắn:
“Bệ hạ, chỗ Ly tướng quân sắp không cầm cự nổi nữa, chúng ta có nên tiến công không?”
Nhưng hắn lại xua tay đáp rằng.
“Không cần, đợi thêm lát nữa.
Nếu chỉ với bấy nhiêu đây đã khiến nàng ấy không thể cầm cự, vậy thì nàng ấy không xứng làm thuộc hạ của ta.”
Hắn ở đó, nhìn nàng một mũi tên xuyên qua người, mặt cũng không đổi sắc.
Hắn ở đó, nhìn nàng chật vật chống đỡ giữa mấy vạn quân, cũng chưa từng thấy chạnh lòng.
Ly Thương trúng một mũi tên, máu đã thấm ướt cả y phục.
Nàng vung kiếm về Nhạn Quyên, lại bị y một tay nắm chặt lấy cổ tay.
Nội thương chưa khỏi, dưới lực đạo của Nhạn Quyên, Ly Thương đau đớn nhăn mặt một cái.
“Nàng bị thương rồi!”
Y nhíu mày, từ đầu đã cảm thấy nàng có gì đó rất lạ.
Rõ ràng là thuận tay phải, nhưng lại cầm kiếm ở tay trái, hơn nữa tốc độ, linh hoạt đều không bằng ngày trước.
Nhạn Quyên sớm đã nhận ra thân thể nàng rất không ổn.
Ly Thương gắt lại.
“Không cần ngài quan tâm! Trên chiến trường, chuyên tâm vào!”
Nàng rút trong tay áo một ám tiễn bạc, phóng về hướng Nhạn Quyên.
Y nhanh chóng buông tay nàng, kéo cương ngựa lùi về sau.
“Nhận thua đi, chiêu này của nàng dùng lần thứ nhất thì hiệu quả, lần thứ hai thì e là vô tác dụng.”
“Từ ngày ta bước lên chiến trường, ngoài việc thắng sẽ không nghĩ tới chuyện đầu hàng, trừ phi hôm nay ngài giết ta.”
Quân của Ly Thương tổn thất nặng nề, đã bị vây chặn tứ phía.
Hàng nghìn hàng vạn mũi giáo, tên nhọn đều chĩa hướng về quân của nàng, cách cái chết chỉ còn một bước.
“Bệ hạ, chúng ta còn không xuất quân sao?”
Bắc Mộc Xướng Nguyệt quay ngựa, vẻ mặt chán ghét.
“Nàng ấy thua nhanh hơn ta nghĩ, đúng là vô dụng.
Uổng công ta bồi dưỡng nàng ấy bao nhiêu năm nay.”.