“Nàng ấy thua nhanh hơn ta nghĩ, đúng là vô dụng.
Uổng công ta bồi dưỡng nàng ấy bao nhiêu năm nay.”
Hắn quay ngựa, dẫn quân về một hướng khác.
Hắn của ngày hôm đó, bỏ lại một Ly Thương chờ đợi giữa chiến trường đẫm máu.
Hắn của ngày hôm đó, bỏ lại một Ly Thương mà cả đời này hắn không thể tìm lại.
Theo kế hoạch mà hắn vạch định, hắn dẫn ba mươi vạn quân tấn công Miên La cùng thời điểm nàng tiến công trực diện với Nhạn Quyên.
Hay nói cách khác, ngay từ đầu hắn đã chọn nàng làm mồi nhử tốt nhất.
Thời hạn ba tháng hắn cho nàng, chỉ là một cái cớ.
Hắn biết trong ba tháng này nàng căn bản không có khả năng đánh thắng.
Điều hắn muốn, là chờ đợi.
Chờ đến thời điểm thích hợp.
Nửa tháng trước, hắn đã tập hợp quân trong hoàng thành đến Đông Quan.
Cũng cùng lúc nhận được thư cầu viện quân của nàng, nhưng hắn không đưa quân đến mà trực tiếp đóng quân chờ đợi, cũng không hồi âm cho nàng.
Điều hắn muốn, là đợi một thời điểm chính mùi phát động lệnh tấn công cho nàng.
Ly Thương bên này sẽ kéo hết quân của doanh chủ lực trực diện đối đầu với Nhạn Quyên.
Mà Nhạn Quyên trong tình toán, là một người cẩn trọng.
Y biết rõ Ly Thương là một tướng tài, vì vậy sẽ tự mình dẫn dắt quân chủ lực của Miên La ngăn cản.
Như vậy, Miên La lúc này khác nào là một thành bỏ không.
Lúc này Bắc Mộc Xướng Nguyệt dẫn quân công đánh thì sẽ không gặp bất kì sự cản trở nào cả.
Điều duy nhất hắn lo lắng trong kế hoạch này chính là, Nhạn Quyên sẽ không tự mình dẫn quân.
Mặc dù tính toán rất kĩ lưỡng, nhưng nếu Nhạn Quyên không lộ diện thì kế hoạch của hắn sẽ thất bại.
Vẫn may, Nhạn Quyên thực sự không ngờ được.
Cũng đúng thôi, làm sao có thể lường được hai chủ tướng lớn của Bắc Minh Triều sẽ vì một Miên La thành mà cùng nhau xuất kích.
Kế hoạch hoàn hảo đến từng chi tiết thời điểm.
Chỉ duy nhất điều hắn trước nay chưa từng nghĩ đến, là tính mạng an nguy của nàng.
Nên nói rằng là do hắn tin tưởng nàng tuyệt đối hay do hắn vô tâm đến bỏ mặc nàng? Từ đầu đến cuối kế hoạch, hắn chưa từng nghĩ qua nếu nàng bị Nhạn Quyên vây đánh trên chiến trường thì phải thế nào? Chưa từng nghĩ qua nếu bản thân thành công chiếm được Miên La rồi, mà Ly Thương lại tử trận thì sẽ thế nào.
Hắn, từ đầu đến cuối, vẫn là chưa từng nghĩ qua cho nàng!
Đúng theo kế hoạch, hắn thành công chiếm được Miên La một cách dễ dàng.
Mà lúc này, chiến trận bên Ly Thương đã không thể cầm cự, phòng hộ cuối cùng cũng bị phá vỡ.
Bên cạnh nàng lúc này còn chưa đến hơn trăm tướng sĩ.
Ly Thương một thân trọng thương, trúng hai mũi tên, ba vết chém, sức cùng lực kiệt chống đỡ.
Tình báo quân cấp báo cho Nhạn Quyên, nói với y rằng Miên La thành thất thủ, đã bị Bắc Mộc Xướng Nguyệt chiếm đóng.
Hiện tại Nhạn Quyên ngoài việc bắt được chủ tướng là Ly Thương thì không còn cách nào khác.
Miên La thất thủ, phải lui quân về Biện Hải.
Tin đến như sấm dội bên tai.
Nhạn Quyên lúc này, đảo mặt nhìn sang Ly Thương ở đó một lòng chống đỡ.
Thật nực cười! Thật trớ trêu!
Ly Thương, nàng cố gắng nhiều như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Cuối cùng không phải cũng bị chủ tử nàng kính trọng nhất bỏ rơi hay sao?
Y cười, đối với Ly Thương là loại cảm xúc thương hại.
Mà nàng lúc này cũng nhận được tình báo Miên La rơi vào tay Bắc Mộc Xướng Nguyệt.
Tất cả thắc mắc bao nhiêu tháng qua dường như trong một khắc đã được giải đáp.
Đau lòng không?
Bắc Mộc Xướng Nguyệt, người cuối cùng xem ta là gì?
“Ly Thương, đầu hàng đi.
Ta sẽ không giết nàng.
Ta đưa nàng về Biện Hải được không?”
Khắc cuối cùng, người duy nhất muốn đưa nàng đến nơi yên bình chỉ có Nhạn Quyên.
Thật quá nực cười! Tạo hoá quả là thích trêu ngươi.
Người nàng yêu, phản bội nàng.
Kẻ địch của nàng, lại mong cầu nàng một đời bình yên.
Đắng!
Khoé mắt cay xoè, trái tim như bị bóp nghẹt.
Nàng thấy mình như rơi vào một nơi tăm tối, có cố gắng cũng không thể tìm thấy ánh sáng.
Ly Thương ơi Ly Thương, phải chăng ta ngay từ đầu đến với nhân gian này đã là sai?
Nhìn nàng như kẻ rơi vào vực thẳm, tinh thần đã sớm vỡ nát.
Nhạn Quyên chỉ đành ngậm ngùi, nén lại nỗi bi ai trong lòng nâng tay ra lệnh.
“Phóng tên!”
Binh lính của Nhạn Quyên đồng loạt kéo cung, phóng tên về phía tàn quân của nàng.
Ba trăm binh sĩ bên cạnh, vì bảo vệ nàng mà từng người từng người một ngã xuống.
Cho đến khi chỉ còn hơn ba mươ binh sĩ trọng thương, lay gọi nàng tỉnh dậy từ vực thẳm tinh thần.
“Tướng quân, người mau đi đi! Chạy khỏi đây đi! Bắc Minh Triều không thể không có người, người phải sống sót.”
Ly Thương sực tỉnh, nàng nhìn xuống, xung quanh mình đã là xác của những binh sĩ Bắc Minh Triều.
Tất cả bọn họ đều là vì bảo vệ nàng mà hy sinh.
Ly Thương ơi, rốt cuộc là ngươi đang nghĩ gì làm gì vào thời khắc này kia chứ?
Nàng cúi người, nắm chặt tay của binh sĩ đang thoi thóp kia, mĩm cười:
“Ngươi mệt rồi, nghỉ ngơi đi.
Ta nhất định sẽ mang các ngươi trở về Bắc Minh Triều, để các ngươi hội tụ với người thân.
Tướng quân nhất định, không để các ngươi bỏ mạng tại đây.”
Ly Thương bước ra khỏi những thi thể của binh sĩ.
Tà áo đẫm máu, đáy mắt trong như nước.
Vẻ mặt điềm nhiên, bàn tay thanh mãnh sớm đẫm máu nhẹ nhàng rút kiếm khỏi vỏ.
Mỗi bước chân của ta, có xương máu của binh sĩ Bắc Minh, có nỗi đau đớn của những ngày tháng ta đi qua, có sự khổ cực tôi luyện, còn có cả những tổn thương sâu thẳm trong trái tim ta.
Bách Lạc Trường Kiếm, bảy bảy bốn chín nhát đoạn tình đoạn duyên.
Kiếm khí tung hoành ba vạn dặm,hỉ nộ ái ố trảm yêu ma trảm cả thần phật.
“Bắc Mộc Xướng Nguyệt, ta biết.
Trước nay đều là vọng tưởng của ta.
Ta biết thiên hạ Bắc Minh quan trọng hơn ta, ta biết nghiệp thống nhất của người quan trọng hơn ta.
Tất cả đều quan trọng hơn ta.
Ta biết chứ, ta đều biết cả.
Chỉ là ta không muốn tin.
Ta chỉ muốn mù quáng thêm một lần nữa, tin người, tin người sẽ vì ta mà từ bỏ thiên hạ một lần.
Nhưng ta sai rồi! Cả đời này, người cũng sẽ không bao giờ vì ta, từ bỏ bất cứ thứ gì.”.