Nhan Hi như cũ ban đêm mới trở về, sớm đã thành thói quen mỗi ngày trước khi ngủ đều đến tú lâu nhìn nàng một chút, tuy rằng mỗi lần nhìn thấy đều là khuôn mặt ngủ say trầm tĩnh của Đào Tiểu Vi, nhưng hắn cảm thấy nội tâm an bình không gì sánh được.
Tối nay có chút khác bình thường, nữ hài cuộn mình trong chăn hôm nay, dùng đôi mắt sáng như chim ưng nghênh tiếp hắn, không chỉ chuẩn bị trà bánh nóng hổi, còn chạy tới chạy lui ân cần đem chén trà đưa tới trong tay hắn.
Phi thường bất thường, Nhan Hi thấy có chút chột dạ.
"Vi vi, ngươi gặp rắc rối gì sao?"
Một đôi mắt to tròn nhìn hắn, "Người xấu, ngươi gần đây luôn luôn không có trong phủ, cũng không biết ta có bao nhiêu nghe lời nga." Nàng tự động tự phát bò lên trên đùi hắn, vị trí mà từ nhỏ đến lớn chỉ thuộc về mình nàng, quàng tay qua cổ hắn, nàng bắt đầu cáo trạng, "Thiên Đồng mỗi ngày đều đem dược uy ta uống nhưng đắngquá a, ta không muốn uống nàng ấy lại trừng mắt, Vương gia, van cầu ngươi nói một tiếng, miễn cực hình này đi nga."
Nhan Hi tất nhiên là biết bọn họ cho Đào Tiểu Vi uống, chính là thuốc Đông y dùng để điều trị thân thể, các khuê nữ nhà giàu trước khi xuất giá đều phải uống, nhất là vào mùa đông, để sau này có thể khỏe mạnh mà sinh nhiều hài tử, quản gia trước khi cho Đào Tiểu Vi dùng cũng đã xin qua chỉ thị của hắn, thuốc cũng do hắn tự mình kiểm tra sau đó mới giao cho Thiên Đồng đi chuẩn bị, hắn chỉ biết cô gái nhỏ này sẽ không thể không rên một tiếng mà ngoan ngoãn uống loại thuốc quá đắng này.
Tối nay là cố ý đợi hắn trở về còn làm ra bộ dạng thảm thương để lấy lòng, Nhan Hi nhìn rất thú vị, hai tay giơ lên vuốt ve khuôn mặt nàng.
Nàng cố gắng nhẫn nại, vì đang có việc cầu người Đào Tiểu Vi quyết định quên đi đôi bàn tay to đang tàn sát bừa bãi kia, "Có được hay không, ngươi đáp ứng với ta đi."
Nhan Hi tuấn nhan vẫn kiên định lạnh lùng làm nàng phát hoảng.
Không giúp còn muốn khi dễ nàng? Đào Tiểu Vi nổi giận đẩy ra tay hắn, "Vậy đừng chạm vào mặt ta." Chén trà cùng điểm tâm đều lấy lại, nàng còn tránh hắn thật xa, toàn bộ mặc kệ không cho hắn được lợi.
Nhan Hi nhíu mày, hắn túm lấy cổ áo đem cả người nàng lại gần, tuy rằng thân thể nàng có cao hơn trước, nhưng thể trọng không có gì biến hóa lớn, Nhan Hi dễ dàng dùng một tay đem nàng quay về trên giường, mà chính hắn lại bị bức họa cuộn tròn trên bàn hấp dẫn.
Đào Tiểu Vi không luyện qua võ công, nhưng tốc độ lại nhanh như một cao thủ võ lâm, còn không chờ Nhan Hi đụng tới bức tranh, nàng đã như con chim ưng nhanh nhẹn dành trước, đem bức tranh giấu ở trong tay, quay đầu bỏ chạy.