Nhan Hi vẫn nhắm mắt, bỗng nhiên sau mấy lần Đào Tiểu Vi cau mày liếc nhìn, hắn mở ra mắt.
Thật sâu thở dài, vẫn là đưa ra cánh tay, đem nàng bao vây đến trong lồng ngực, cầm chặc hai tay của nàng, đem nhiệt độ so với Đào Tiểu Vi cũng không cao bao nhiêu truyền cho nàng.
“Nghỉ ngơi thật tốt, một hồi nàng có thể nhìn thấy tỷ tỷ.”
Đào Tiểu Vi chậm rãi buông lỏng thân thể, quanh thân tràn ngập hơi thở Nhan Hi làm nàng không khỏi an lòng, đây đã là thói quen mười mấy năm qua, thân thể có xa nhưng với tâm tư vẫn thành thực hơn, thay nàng tìm được cảm giác chân thật nhất.
“Đầu rất đau.” Nàng lẩm bẩm, thanh âm ủy khuất.
Làm cho nàng nằm ở trên đầu gối, tay của Nhan Hi chỉ thăm dò vào tóc, chính xác tìm được huyệt vị tương ứng, dùng sức tay nặng nhẹ có độ ấn vào, từ trước đến sau, thông qua đầu ngón tay cảm xúc Đào Tiểu Vi rất nhỏ phản ứng, tiến tới tìm ra vị trí thích hợp hơn, tiếp tục thăm dò.
Đào Tiểu Vi thỏa mãn ưm một tiếng, chít chít đau đớn dường như cũng bị Nhan Hi đuổi đi, lưu lại cũng chỉ có thư thích.
“Nàng muốn gì, ta cũng sẽ thỏa mãn, bất luận cái gì.” Thanh âm của hắn duy trì nhất quán trong trẻo lạnh lùng, như cũ là băng sơn vạn năm không thay đổi, giờ phút này, nhưng thật tình đến không thể thật tình hơn nữa.
Đào Tiểu Vi kinh ngạc ngẩng đầu, trong lòng giật mình.
Lúc này, nàng rất muốn rời hỏi, Nhan Hi có thật là không chút do dự đáp ứng sao.
Muốn nói, nàng thật mệt mỏi quá không biết nên như thế nào đối mặt Nhan Hi, khuôn mặt Tuyết tỷ tỷ như đang ở trước mặt nàng, mười mấy năm thời gian, Đào Tiểu Vi thậm chí thấy không rõ khuôn mặt của nàng, chỉ nhớ mang máng.
Chỉ có đau lòng.
Nàng băn khoăn, giữa người yêu cùng thân nhân, nỗi khổ thật khó giải.
Cảm thấy thật xin lỗi hai tỷ tỷ, lại không có giải pháp thoát đi Nhan Hi đã bày lưới tình, trừ nói vài lời có thể đau nhói hắn, nàng cũng không thể ra sức làm nhiều hơn một thứ gì.
Đào Tiểu Vi thật không dám thừa nhận, trong lòng nàng đã đem Nhan Hi xếp hạng vị thứ nhất, vượt qua thân nhân, vượt qua cố đô, thậm chí, so sánh với tánh mạng của nàng càng thêm trọng yếu.
“Đã thoải mái rất nhiều, cám ơn.” Xa cách nói cám ơn, Đào Tiểu Vi từ bên cạnh Nhan Hi bò dậy, ngồi xong, mắt nhìn thẳng.
Nàng thủy chung không cách nào đem lời nói quyết liệt lời nói ra khỏi miệng.