Quản Vực Phương cảm thấy vã mồ hôi hột, vì sao lại phát sinh sự kiện như vậy? Hắn cảm thấy có chút bức bối, sau đó mới trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, gần đây chúng tôi điều chỉnh tư tưởng xây dựng đô thị, vì thúc đẩy quá nhanh các công trình trọng điểm nên không đủ quan tâm đến các công trình vì dân. Lúc này chúng tôi cảm thấy mình chạy quá xa, cảm thấy cần làm đến nơi đến chốn hơn, cần phải tập trung lực lượng cải tạo các khu dân cư đã cũ. Thế nhưng có vài hộ dân gặp tình huống di dời lại không hiểu công tác của chính quyền, không hài lòng với chính quyền, bây giờ nghe thấy ngài đến thì chặn xe cáo trạng...
- Chúng tôi không làm tốt công tác đã làm cho bí thư Vương phải sợ hãi.
Thái độ của Quản Vực Phương làm cho vẻ mặt Vương Tử Quân hòa hoãn trở lại, hắn biết rõ sự kiện vừa xảy ra nhất định có vấn đề, thế nhưng lúc này hắn cũng không thể yêu cầu điều tra đến cùng. Thành phố Lâm Hồ nằm trong bàn tay quản lý của bí thư Quản Vực Phương, dù mình muốn điều tra, nếu như không chuẩn bị đầy đủ thì Quản Vực Phương cũng có thể tự mình cho ra được nhiều kết quả.
Vương Tử Quân vừa mới đến tỉnh Nam Giang, hắn muốn xen vào những chuyện thế này thì rõ ràng là không lượng sức. Hắn thầm nghĩ như vậy, ngoài miệng lại dùng giọng thản nhiên nói:
- Bí thư Quản, công tác cải tạo các khu dân cư đã cũ là rất gian nan, điều này tôi hiểu rất rõ. Nhưng chúng ta cần phải cố gắng phối hợp lợi ích cho thật tốt, đảm bảo quyền lợi của nhân dân được đặt lên vị trí cao nhất.
- Vâng, chúng tôi nhất định sẽ chăm chú chứng thực chỉ thị của bí thư Vương, sẽ đẩy mạnh công tác, sẽ nhanh chóng giải quyết các mâu thuẫn phát sinh.
Quản Vực Phương có thái độ rất đoan chính, hắn đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng cực kỳ chân thành nói lời đảm bảo với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Quản Vực Phương, hắn cũng không nói đến sự kiện vừa rồi. Hành trình thị sát thành phố Lâm Hồ của hắn cũng không phát sinh sự kiện gì khác, tất cả được tiến hành theo đúng quỹ tích của nó.
Ba giờ chiều Vương Tử Quân rời khỏi ủy ban tư pháp thành phố Lâm Hồ, hắn lên xe rời khỏi thành phố Lâm Hồ. Quản Vực Phương trước đó luôn theo sát Vương Tử Quân, sau khi đóng cửa xe lại cho Vương Tử Quân thì nói lời cáo từ.
Xe chạy trên đường cao tốc, vẻ mặt đầy nụ cười của Vương Tử Quân chợt trở nên âm trầm. Sự kiện đột biến ở thành phố Lâm Hồ làm cho hắn sinh ra cảm giác khác thường, thế nhưng trước mặt tất cả cảm giác khác thường là một màn sương mù dày đặc.
- Tút tút tút.
Điện thoại vang lên, Du Giang Vĩ nhanh chóng nghe máy, sau khi nói được vài câu thì trầm giọng báo cáo với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, là thông báo của văn phòng tỉnh ủy, nói là sáng mai bí thư Diệp muốn gặp ngài.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu mà không nói gì.
Vương Tử Quân đến Nam Giang được hơn một tháng, cũng đã biết được đại khái tình huống ở nơi này. Nam Giang là tỉnh phát triển kinh tế, thế nhưng vì nhân tố kinh tế phát triển mạnh mẽ nên có không ít nhân tốt không ổn đang dần sinh sôi. Ví dụ như phương diện trật tự trị an, những năm qua hoàn cảnh xã hội của tỉnh Nam Giang càng sa sút.
Tuy các vị bí thư ủy ban tư pháp đến tỉnh Nam Giang đều muốn tăng cường trật tự trị an ở tỉnh Nam Giang, thế nhưng tình huống ở tỉnh Nam Giang vẫn giống như một mầm bệnh không chữa trị tận gốc, vẫn liên tục phát sinh đủ mọi tội phạm.
Khi Vương Tử Quân đang thầm suy xét vấn đề thì điện thoại vang lên, hắn nhìn thoáng qua màn hình điện thoại rồi cười nói:
- Tiểu Bắc, thế nào, nhớ anh rồi sao?
- Con không phải là vợ của bố, con là con của bố.
Một giọng nói trẻ con vang lên, sau đó là giọng cười khanh khách của Tiểu Bảo Nhi.
Vương Tử Quân nghe được tiếng nói của con trai mà tâm tình tốt hẳn lên, hắn cười nói:
- Bảo Nhi, con gọi điện thoại cho bố, có phải có chuyện gì không?
- Tất nhiên là có chuyện rồi! Ba ba xấu, đã hơn một tháng mà không về nhà, sao bố không về chứ? Chẳng lẽ bố không nhớ đến con sao?
Tiểu Bảo Nhi ở đầu dây bên kia dùng giọng hùng hồn nói.
Vương Tử Quân gãi gãi đầu, một tháng qua vì mở ra cục diện công tác ở tỉnh Nam Giang mà hắn không về nhà, bây giờ nghe thấy con trai phàn nàn thì có chút áy náy.
- Con trai ngoan, hai ngày nữa bố sẽ về.
- Đồng chí Vương Tử Quân, anh nhớ cho kỹ, anh không cần quay về, chúng tôi sẽ đi tìm anh, mẹ đã xin chuyển công tác đến chỗ của bố rồi.
Tiểu Bảo Nhi dùng giọng có chút hưng phấn nói, rõ ràng nó rất tình nguyện ở cùng với bố mình.
Nhưng tin tức như vậy lại làm cho Vương Tử Quân giật mình, Tiểu Bắc muốn đến đây công tác? Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, hắn cười nói với con trai:
- Con trai, đưa điện thoại cho mẹ một lúc được không?
- Bố, con kháng nghị, rõ ràng là con gọi điện thoại, sao bố không nói chuyện với con, lại muốn tìm vợ, như vậy mà được sao?
Tiểu Bảo Nhi tuy không tình nguyện nhưng vẫn phải đưa điện thoại cho Mạc Tiểu Bắc. Vương Tử Quân còn chưa hỏi thì Mạc Tiểu Bắc đã giải thích:
- Tuyến trên đã phê duyệt văn kiện cho em chuyển nghề, em được phân phối đến làm công tác nghiên cứu trong cơ sở khoa học tỉnh Nam Giang.
Chuyển nghề? Phân đến nghiên cứu ở Nam Giang?
Vương Tử Quân nghe câu trả lời như vậy mà cảm thấy sấm chớp đùng đùng, hắn vừa định cẩn thận hỏi han, bên kia đã không nể tình mà cúp điện thoại.
Tiền trảm hậu tấu, trong đầu Vương Tử Quân nghĩ đến những từ này, thế là giống như thấy được nụ cười nhếch mép của Mạc Tiểu Bắc.
Ánh trăng chiếu trên mặt biển rộng, sóng khẽ cuộn lên như một bản tình ca dịu dàng. Mùi gió biển mang theo hơi mặn làm cho người ta giống như đang ở trong bức tranh yên bình.
Du thuyền lướt trên mặt biển, bên trên thuyền có một chiếc bàn, không mở đèn nhưng ánh trăng sáng lại làm cho không gian như thêm lung linh.
- Chú Chân, đây là trà Long Tỉnh mà cháu đặc biệt kiếm được, mời ngài nếm thử.
Một tên thanh niên nở nụ cười đặt một ly trà bên cạnh một người đàn ông trung niên rồi mỉm cười nói.
Người đàn ông trung niên tiếp nhận ly trà, sau đó gương mặt nghiêm túc xuất hiện nụ cười, hai người ngồi bên cạnh cũng nở nụ cười.
Người thanh niên nhanh chóng đưa hai ly trà cho hai người còn lại, lúc này hắn cười nói:
- Anh Quản, anh Hồng, lần này làm ăn thuận lợi, chúng ta dùng trà thay rượu, chúc mừng mọi người.
Tuy tên thanh niên nhỏ tuổi nhất nhưng lời nói lại rất có độ nặng, hắn nâng ly trà lên, ba người còn lại cũng nâng ly lên.
Tên thanh niên lại tiếp tục cầm ấm trà châm vào đầy ly cho từng người, sau đó mới nói:
- Chú Chân, vài ngày trước cháu có đến Tây Âu, Tiểu Mộng sống rất tốt, giáo sư của nàng còn liên tục mở miệng khen thưởng, nói nàng là một sinh viên tốt hiếu học.
Nghe thấy tên thanh niên nhắc đến Tiểu Mộng thì chú Chân đã cười rất vui vẻ, hắn dùng giọng có vài phần cảm khái nói:"
- Học hành tốt là được, với độ tuổi của nó thì nên chú tâm học tập, tôi cũng không trông mong nó làm được gì hơn.
- Anh Chân, trong đám con cháu của chúng ta thì Tiểu Mộng là tốt nhất, nào giống như những cậu thiếu gia kia, ngoài sống phóng túng thì căn bản không biết làm gì ra hồn.
Người đàn ông trung niên được xưng là anh Quản dùng giọng dịu dàng nói, thé nhưng gương mặt dưới ánh trăng cũng không quá rõ ràng.
Anh Hồng nở nụ cười:
- Hai vị thật sự quá nghiêm, tôi đây phấn đấu cả đời mà con trai không ra gì. Học hành không tốt, còn chưa lên đại học đã làm cho con gái người ta trướng bụng lên, đúng là tên kia làm cho tôi quá mức đau đầu.
Truyện convert hay : Đế Phi Lâm Thiên