Anh Hồng nhắc đến con thì nhăn mày, người đàn ông trung niên bên cạnh dặn dò:
- Anh Hồng, nuôi con không quản là không được. Anh nhất định phải quản Tiểu Bân, nó có thể làm cho con người ta có mang thì rồi bỏ mặc, thế nhưng anh cũng nên thành thật một chút, nên cho nó rời khỏi Đông Hồng, đừng gây nên sóng gió nữa. Một dòng xoáy xuất hiện sẽ dìm chết người bên trong.
Anh Hồng căn bản có chút sợ hãi người vừa lên tiếng, hắn tranh thủ nói:
- Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ quản nó cho tốt, chắc chắn sẽ không để nó tiếp tục gây chuyện.
Anh Chân gật đầu nói:
- Anh Hồng, lúc này không còn giống như dĩ vãng, anh nên nói tiểu tử nhà mình cẩn thận thì hơn. Nói nó đừng tiếp tục gây chuyện, nếu không sự việc náo loạn, biết đâu sẽ phải cho ra biện pháp xử lý theo pháp luật.
Anh Hồng thật sự lắp bắp sợ hãi, hắn căn bản hiểu rõ ràng năng lực của anh Chân, bây giờ người này còn nói như vậy, hắn nào dám có chút khinh thường? Hắn nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó dùng giọng cẩn thận hỏi:
- Anh Chân, có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ lại có một đợt truy quét lập lại trật tự nữa sao?
- Nếu chỉ là như vậy thì tốt.
Anh Chân nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi dùng giọng trầm trầm nói.
Không phải có hành động truy quét lập lại trật tự sao? Anh Chân là người trời sinh có tính kiên nghị, rất nhiều chuyện khó giải quyết nhưng vào tay anh Chân thì xong ngay, hôm nay anh ấy làm sao vậy?
- Chú Chân, bí thư Vương mới đến làm cho ngài đau đầu sao?
Tên thanh niên bên kia giống như hiểu được vài phần, hắn dùng giọng kỳ quái hỏi.
Anh Chân gật đầu nói:
- Người này rất trẻ tuổi nhưng lại có thủ đoạn, không có biểu hiện gì nhưng lại cho Chu Tiến Liên một bài học. Đây không phải là vấn đề quan trọng, căn bản là trừng phạt anh Chu còn mang danh nghĩa bảo vệ người chấp pháp, thật sự rất có ý nghĩa.
- Anh Chu thật sự là con lừa, tự nhiên làm đá kê chân cho người ta.
Người đàn ông trung niên được xưng là anh Quan đưa tay lấy một quả nho trong mâm rồi nói tiếp:
- Tôi nghe nói trước đó anh ta tuyên bố không chịu nghe lời, cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn làm theo.
Không ai nói thêm lời nào, bầu không khí trên thuyền có chút đèn nén. Đúng lúc này anh Hồng chợt nói:
- Giám đốc, nếu họ Vương kia không có mắt muốn chơi cứng với chúng ta, tôi dứt khoát...
Anh Hồng nói rồi dựng bàn tay lên, sau đó cho ra một động tác chém xuống.
Động tác này làm cho ba người ngồi phía bên kia có chút run rẩy, tên thanh niên nở nụ cười hèn mọn nói:
- Anh Hồng, anh đã thấy mình ngu ngốc chưa? Anh cho rằng đối phương là mèo ba chân không đứng đắn sao? Thân phận của người ta bày ra quá rõ ràng, nếu anh còn ngu ngốc như vậy thì cút đi cho tôi.
- Giám đốc, cái miệng thúi của tôi lại làm cho ngài tức giận, tôi thấy làm như vậy thì sảng khoái hơn mà thôi.
Anh Hồng mở miệng, sau đó cho chính mình một tát không chút khách khí, giọng điệu thành khẩn.
Dù là chú Chân hay là anh Quản cũng đều không mở miệng nói thay cho anh Hồng, giống như một tên tiểu lâu la như vậy dù bị đánh chết, cho dù cút đi cũng không ai ngó ngàng đến.
- Ừ, sau này nên làm việc ổn định một chút, không nên nổi nóng thì đánh giết, bây giờ anh cũng có thân phận, cũng không phải là tên côn đồ chạy ngoài đường như xưa.
Tên thanh niên nhìn anh Hồng rồi dùng giọng oán hận nói.
- Giám đốc, tôi biết rồi, nhưng lúc này trước mặt ngài tôi cũng nói, anh Hồng này vĩnh viễn là anh Hồng năm xưa, có gì ngài cứ phân phó.
Anh Hồng vỗ vỗ ngực rồi trầm giọng nói với tên đàn ông bên kia.
Tất cả giống như chỉ là một việc nhỏ nhặt, bầu không khí trên du thuyền đã tốt hơn, tên thanh niên tiếp tục pha trà, mọi người nói chuyện thêm vui vẻ.
- Chú Chân, hàng ngũ của chúng ta có nên thu nạp thêm người hay không?
Khi mặt trăng lên giữa trời thì tên đàn ông trẻ tuổi dùng giọng không quá quan tâm nói.
- Cái này cũng không cần phải dùng, cẩn thận một chút là được.
Chú Chân trầm ngâm giây lát rồi thản nhiên nói.
Thủy triều lên, trăng càng thêm sáng, không biết từ lúc nào lại có một con thuyền ở đằng sau du thuyền, người trên thuyền cũng biến mất. Mọi chuyện giống như chưa từng phát sinh, chỉ có ánh trăng sáng vẫn chiếu xuống mặt biển làm bùng lên những con sóng nhộn nhạo.
...
Ngày hôm sau Vương Tử Quân đi làm thì nhanh chóng đến khu văn phòng thường ủy. Hắn là thường ủy tỉnh ủy, hắn tất nhiên không cần phải thông báo mà đi thẳng đến phòng làm việc của thư ký Khuất Chấn Hưng.
Khuất Chấn Hưng đang cúi đầu xem văn kiện, khi Vương Tử Quân mỉm cười chào hỏi thì hắn mới ngẩng đầu lên. Khi hắn thấy người đó là Vương Tử Quân thì vội vàng đứng lên nói:
- Chào bí thư Vương, tôi không thấy ngài đi đến, mời ngài ngồi, mời ngài ngồi.
Vương Tử Quân nhìn nụ cười tràn đầy vui vẻ của Khuất Chấn Hưng, hắn cười nói:
- Chấn Hưng, không cần châm trà, bí thư Diệp lúc này có rảnh không?
- Bí thư Diệp đang phê duyệt văn kiện, nếu không tôi đi vào xem thế nào đã.
Khuất Chấn Hưng có chút do dự, sau đó khẽ nói. Hắn là thư ký cho Diệp Thừa Dân, hắn biết rõ thói quen của lãnh đạo mình. Buổi sáng lãnh đạo thích xử lý văn kiện, nửa giờ đầu nếu không có chuyện gì cấp tốc thì đừng nên quấy rầy.
Nhưng vị thường ủy tỉnh ủy trẻ tuổi trước mặt căn bản không hiểu rõ thói quen của bí thư Diệp Thừa Dân, nếu như là người khác thì Khuất Chấn Hưng sẽ không quan tâm, nhưng đối với Vương Tử Quân thì hắn không dám chậm trễ. Nếu mình chậm trễ và để cho Vương Tử Quân hiểu lầm, như vậy không phải đặt một quả bom hẹn giờ xuống đất sao? Vì thế sau khi do dự một chút thì Khuất Chấn Hưng mở miệng nói.
Vương Tử Quân căn bản không biết thói quen của bí thư Diệp Thừa Dân, thế nhưng khi nhìn bộ dạng do dự của Khuất Chấn Hưng, hắn chợt cười nói:
- Chấn Hưng, bình thường bí thư Diệp phê duyệt văn kiện hết bao lâu?
- Bí thư Diệp thường nói có một kế hoạch tốt thì không nên luống cuống tay chân, vì vậy sau khi đi làm thường bỏ nửa giờ đầu ra xem xét văn kiện.
Khuất Chấn Hưng lúc này thở dài một hơi, hắn tin Vương Tử Quân nghe và hiểu ý của mình. Hắn dù nói giúp cho Vương Tử Quân thế nhưng trong lòng căn bản không thể không lo lắng, vì gần vua như gần cọp, thiên uy khó dò. Chính mình đi vào xin chỉ thị của lãnh đạo, không nhất định là lãnh đạo sẽ mở miệng răn dạy mình, thế nhưng sẽ sinh ra lòng phản cảm.
Vương Tử Quân gật đầu nói:
- Chấn Hưng, cũng đừng nên quấy rầy bí thư Diệp, tôi ngồi đây chờ một chút là được.
Khuất Chấn Hưng vội vàng pha trà cho Vương Tử Quân, hắn cũng căn bản rất thích được trò chuyện với vị thường ủy tỉnh ủy đã dựng lên uy tín của mình.
Khuất Chấn Hưng cũng không phải một đối tượng tốt để trò chuyện, hắn tuy rất khách khí và nịnh nọt Vương Tử Quân, thế nhưng có một số việc căn bản không bày tỏ ý nghĩ của mình. Vương Tử Quân cũng thầm tán thưởng Khuất Chấn Hưng, vì đối phương là thư ký như vậy là đủ nghiêm minh.
Diệp Thừa Dân dù phê duyệt văn kiện thế nhưng trong lòng căn bản không quá bình tĩnh. Dựa theo công phu dưỡng khí định thần nhiều năm, lão trên cơ bản đã đạt đến trạng thái ngàn cân treo sợi tóc mà không chớp mắt, nhưng bây giờ lão xem xét văn kiện mà trong đầu lại nghĩ đến những thứ khác.
Chính mình nên bàn với Vương Tử Quân như thế nào? Mức độ nào? Đây là thứ mà lão đang rất do dự. Nếu như trước kia thì lão căn bản không cần phải lo lắng ở phương diện này, thậm chí lão căn bản không định nói cho Vương Tử Quân biết những thứ này, tất nhiên sẽ không có gì phải lo.
Truyện convert hay : Đá Tra Nam Gả Mỹ Nam: Trọng Sinh Chi Đích Nữ Khuynh Thành