Vương Tử Quân cảm thấy mình không phải là một kẻ chuyên đi quyến rũ con gái nhà lành, điều này thì không cần phải quá lo lắng, tương lai khi Trương Lộ Giai kết hôn thì mình cũng sẽ không để lại dấu vết trên người nàng. Cảm tạ thượng đế khi tạo ra con người đã sớm suy xét đến vấn đề này, vì giữ gìn lợi ích cho đàn ông, thượng đế đã tạo ra cho đàn ông một cơ thể kín kẽ, dù có làm gì cũng không thể nào phát hiện ra dấu vết. Hơn nữa Trương Lộ Giai đã ly hôn, Vương Tử Quân cũng không cần sinh ra gánh nặng tâm lý.
- Chị Lộ Giai, tôi yêu chị.
Vương Tử Quân khẽ thì thầm vài câu vào trong tai Trương Lộ Giai, hai người lại dán chặt vào nhau. Lúc này Trương Lộ Giai dưới những lời nói dịu dàng của Vương Tử Quân đã hoàn toàn hóa thành một khối bùn mềm nhũn:
- Tử Quân, cậu thật sự nghĩ ra được biện pháp tốt sao?
Gió lại thổi lên, Trương Lộ Giai với cơ thể ướt đẫm mồ hôi, nàng thật sự không còn chút sức lực nào, nhưng nàng vẫn cố gắng chống đỡ cơ thể của mình, dùng giọng quan tâm hỏi Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ cầm lấy bàn tay thon dài của Trương Lộ Giai, sau đó hắn khẽ cười nói:
- Chị Lộ Giai cứ yên tâm, binh tới tướng đỡ, nước đến đắp đê, chuyện này chị đừng quan tâm, cứ để đó cho tôi. tại
Vương Tử Quân nói rồi hôn một cái lên gương mặt xinh đẹp quyến rũ của Trương Lộ Giai, sau đó hắn nói ra kế hoạch của mình.
Trương Lộ Giai chợt ngồi thẳng người lên, sau đó khẽ vuốt ve cơ thể của Vương Tử Quân, sau đó lại rơi vào trầm tư, lại coi như không chú ý đến điều này. Vương Tử Quân nghĩ đến bộ dạng thẹn thùng của Trương Lộ Giai, hắn thật sự rất hưởng thụ cảm giác này, vì muốn được hưởng thụ lâu hơn một chút, hắn cũng chỉ cố nén kích động, chậm rãi nói ra những tính toán của mình.
- Thì ra là như vậy, cũng không biết cái đầu của cậu do thứ gì tạo nên, những thứ này cũng nghĩ ra được. Nhưng thứ tốt như vậy nếu lấy ra để biện luận với Trần Hổ Đức, thật sự có vẻ quá coi trọng người này rồi.
Trương Lộ Giai khẽ hôn lên mặt Vương Tử Quân một cái, sau đó trong mắt nàng chợt lóe lên một luồng hào quang nhàn nhạt:
- Tôi thấy không bằng nên làm thế này...
Buổi tối ở trường đảng thật sự rất yên lặng, nhưng lúc này khu nhà dành cho cán bộ giảng viên của trường đảng lại náo nhiệt hẳn lên. Trần Hổ Đức là một trong những người có quyền uy trên phương diện kinh tế, nhà của Trần Hổ Đức chính là một biệt thự dành cho chuyên gia, có hai tầng và một sân thượng, rộng hơn hai trăm mét vuông, điều kiện tất nhiên sẽ tốt hơn rất nhiều so với những giảng viên bình thường giống Trương Lộ Giai.
Từ trường đảng về nhà, vẻ mặt Trần Hổ Đức cực kỳ bình tĩnh, lão khẽ gật đầu với những người đồng sự của con mình ở phòng tài chính thành phố, sau đó lão cất bước vào trong phòng làm việc của mình. Trước kia Trần Hổ Đức quay về phòng làm việc sẽ cố gắng luyện chữ, nhưng bây giờ lão cầm bút thì lại nghĩ đến một gương mặt trẻ tuổi phấn chấn.
Gương mặt này giống như một cây châm đâm vào trong lòng Trần Hổ Đức, làm cho lão cảm thấy rất khó chịu. Nếu như nói trước đó lão chủ yếu cảm thấy áy náy với Vương Tử Quân, bây giờ lão lại cảm thấy sợ hãi với gương mặt của người này.
Không sai, chính là sợ hãi, vì Trần Hổ Đức là một giáo sư nổi tiếng của trường đảng, cả đời này đã lên lớp dạy cho không biết bao nhiêu vị chủ tịch huyện, hơn nữa một vị chủ tịch huyện trẻ tuổi như vậy cũng không đáng để lão đặt trong lòng. Nhưng gương mặt của vị chủ tịch huyện trẻ tuổi kia vì sao mỗi lần xuất hiện lại làm cho lão sinh ra cảm giác sợ hãi theo bản năng như vậy?
- Chẳng lẽ lần này mình đi một nước cờ quá mức nguy hiểm?
Ý nghĩ này không biết vì sao lại xuất hiện trong lòng Trần Hổ Đức, khoảnh khắc khi nó xuất hiện thì lão lại vô thức lắc đầu, nhanh chóng bác bỏ ý nghĩ của mình, cảm giác lo lắng vì được mất như vậy thật sự quá mức buồn cười.
Chính mình không làm gì được ở phương diện khác, thế nhưng dựa vào bản luận văn kia, chỉ cần nói một câu thì hoàn toàn có năng lực để ép một tên chủ tịch huyện trẻ tuổi như vậy rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục. Chỉ cần chụp mũ lên đầu đối phương, như vậy dù đối phương có muốn xoay người thì phải ba năm năm sau mới ổn được, thậm chí chính mình chỉ cần sử dụng thêm chút sức lực, sẽ làm cho đối phương phải chịu tiếng nhơ cả đời.
- Lực, nhất định phải thêm lực.
Trần Hổ Đức hạ quyết tâm, thế là lão chợt đứng lên khỏi ghế.
- Bố, xuống ăn cơm thôi.
Con trai của Trần Hổ Đức là một vị trưởng phòng trong phòng tuyên truyền tỉnh, dù không có quyền lực gì lớn nhưng cũng xem như có cuộc sống nhàn nhã trong cơ quan tỉnh. Cũng là một cán bộ cấp xứ, nếu ở dưới huyện thì sẽ là một tồn tại đỉnh cấp, thế nhưng trong cơ quan tỉnh ủy thì cán bộ cấp xứ không tính là gì.
Con trai của Trần Hổ Đức là Trần Chính Vũ, năm nay ba mươi lăm tuổi, là niềm kiêu ngạo của Trần Hổ Đức, thế nhưng nếu nói về phương hướng phát triển trong tương lai thì thật sự là không quá tốt. Công tác trong cơ quan lớn, chức vị cao, lên cấp nhanh, nhưng cũng chỉ có cấp bậc nhất định mà thôi, muốn lên tiếp thì cũng cực kỳ khó khăn. Những năm này Trần Hổ Đức cũng đã không biết bao nhiêu lần nhìn những cán bộ cấp chính xứ như Trần Chính Vũ bị kẹt lại, cứ mãi đứng yên tại chỗ như vậy, cuối cùng biến từ cán bộ trẻ thành cựu chiến binh, sau đó là ảm đạm về hưu.
Con trai mình nếu muốn tiếp tục phát triển thì phải có đường đi xuống cơ sở, nếu như xuống tuyến dưới rèn luyện theo kiểu bình thường thì Trần Hổ Đức tin tưởng dựa vào những mối quan hệ của mình sẽ không có gì khó khăn, nhưng lão không muốn đó con mình xuống địa phương quá kém, muốn con mình xuống nơi tốt, đồng thời còn phải được tăng lên một cấp.
Trần Hổ Đức dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn con trai của mình, tuy Trần Chính Vũ có biểu hiện cực kỳ bình thản, thế nhưng lão vẫn thấy được vẻ bức thiết trên mặt con trai mình. Tuy nó đang cố gắng che giấu thế nhưng cũng không quá mức, lão vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
- Ừ, ăn cơm thôi.
Trần Hổ Đức nhấc chân đi ra khỏi phòng làm việc của mình.
Trần Chính Vũ do dự một chút, khi Trần Hổ Đức đi đến bên cửa thì nói:
- Bố, chuyện kia thế nào rồi ạ?
- Tất cả rất thuận lợi.
Trần Hổ Đức dừng lại một chút rồi khẽ nói, lão cũng không quay đầu, thế nhưng vẻ mặt cũng không dễ dàng và thuận lợi giống như lời nói. Lúc này trước mặt lão liên tục lóe lên hình ảnh gương mặt của vị chủ tịch huyện trẻ tuổi Vương Tử Quân kia.
Vẻ lo lắng trong mắt Trần Chính Vũ chợt tan biến sạch sẽ, hắn vỗ hai tay vào nhau nói:
- Thật sự là quá tốt, hôm nay cán bộ của phòng tổ chức đã xuống chào hỏi con, để cho con chuẩn bị một chút, danh sách cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện lần này đã có con.
- À, nếu như vậy thì cố gắng biểu hiện, cơ hội này là khó có được, xuống tuyến dưới rèn luyện không những có thể tăng thêm một cấp, hơn nữa còn tạo nên một tư chất cực kỳ xa xỉ cho con.
Trần Hổ Đức khẽ gật đầu rồi trầm giọng dặn dò.
- Con sẽ không để bố thất vọng.
Trần Chính Vũ đi đến cầm lấy bàn tay của Trần Hổ Đức, hắn dùng giọng ngưng trọng để biểu đạt ý nghĩ của mình.
Trần Hổ Đức cười cười, lão nghiêng đầu nhìn vào hai mắt Trần Chính Vũ:
- Con làm việc thì bố rất yên tâm, à, bố ra tay, con cứ yên lặng xem xét, chờ đợi một thời gian nữa là được.
Hai bố con nói chuyện với nhau cũng đã đi đến bàn cơm, lúc này thức ăn đã dọn xong, chẳng những có rau có thịt còn có một chai rượu Mao Đài. Trần Chính Vũ chờ Trần Hổ Đức ngồi xuống, hắn nhanh chóng mở nắp chai rượu nói:
- Bố, hôm nay chúng ta uống một chút.
Trần Hổ Đức bưng ly rượu đã được rót hơn phân nửa lên, sau đó lão hướng về phía Trần Chính Vũ cười ha hả:
- Chúng ta cạn ly, cả nhà chúc con bay xa vạn dặm.
Trần Hổ Đức là người đi đầu, thế là bạn già của Trần Hổ Đức và con trai Trần Chính Vũ cũng nâng ly lên, cả nhà rơi vào trạng thái vui mừng hớn hở. Người nhà cùng dùng cơm, cùng chúc mừng thăng quan tiến chức, có thể nói là cực kỳ hòa thuận vui vẻ.
Trần Hổ Đức là một thành phần tri thức, lão rất giỏi tiết chế bản thân, tuy lúc này gia đình rất vui vẻ nhưng cũng chỉ uống ba ly rồi thôi. Nhưng dù là như vậy thì bữa cơm hôm nay cũng cực kỳ vui vẻ thoải mái, sau khi dùng cơm xong lão chợt sinh ra cảm giác giống như muốn bay lên.
- Bố, nghe nói hai ngày nữa bí thư Nhiếp sẽ đi đến thăm các học viên của các ban huấn luyện trong trường đảng.
Hai cha con Trần Hổ Đức rời khỏi bàn cơm cùng nhau quay về phòng làm việc, cả hai vừa uống trà vừa nói chuyện, vì trong phòng chỉ có hai cha con bọn họ, thế cho nên lời nói cũng không có quá nhiều cố kỵ.
- Đúng vậy.
Trần Hổ Đức nâng ly trà thơm ngát trong tay, lão dùng giọng tự nhiên nói.
- Bọn họ hy vọng bố có thể tăng thêm chút lực trong lúc bí thư Nhiếp xuống kiểm tra thị sát.
Trần Chính Vũ nâng ấm trà tử sa lên châm trà cho Trần Hổ Đức, giọng điệu có chút không yên.
Hai tay Trần Hổ Đức có hơi run, nhưng đây chỉ là phản ứng rất nhỏ, bình thường căn bản không thể nào phát hiện ra được. Nếu cho ra chút lực lúc bí thư Nhiếp xuống thị sát trường đảng, như vậy tuyệt đối là ép Vương Tử Quân vào đường chết.
Sự kiện một cán bộ trẻ sao chép nghiên cứu của một giáo sư, nếu rơi vào trong tai bí thư tỉnh ủy cũng sẽ không gây ra sóng gió gì lớn, hơn nữa dù trường đảng có xử lý cũng không quá mức rêu rao. Nếu như tuyến trên có người che chắn, như vậy chỉ mất ba năm năm thì sự việc sẽ là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Nhưng nếu sự việc có liên quan đến bí thư tỉnh ủy thì căn bản sẽ là chuyện lớn khó lường. Bí thư Nhiếp Hạ Quân là lãnh đạo đứng đầu tỉnh Sơn Nam, dù đi đến đâu cũng thu hút tất cả ánh mắt của cán bộ tỉnh, nếu sự việc kia được vạch trần trước mặt bí thư Nhiếp, chưa nói đến chuyện bí thư Nhiếp có phản ứng gì, sợ rằng sự việc này sẽ truyền đi khắp tỉnh, sẽ rơi vào trong tai của tất cả cán bộ trong tỉnh.
Lực ảnh hưởng của nó quá lớn, thật sự là ép người ta vào chỗ chết, không cách nào hậu sinh.
Khi thấy bố mình rơi vào trầm ngâm thì trong mắt Trần Chính Vũ lóe lên cái nhìn nóng bỏng, hắn đặt ấm trà tử sa xuống, sau đó tiến một bước về phía Trần Hổ Đức, cao giọng nói:
- Bố, người ta đã đồng ý rồi, nói lần này con xuống tuyến dưới rèn luyện sẽ là một thường ủy.
Khi Trần Chính Vũ chưa nói ra lời như vậy thì Trần Hổ Đức cũng đã cam chịu với sắp xếp như vậy, đây không phải lão là kẻ lòng dạ ác độc, vì vị chủ tịch huyện trẻ tuổi kia thật sự là tồn tại mà lão thật sự rất cố kỵ. Cảm giác này xuất hiện trong lòng, làm cho lão sinh ra một cảm giác muốn nhổ cỏ tận gốc với Vương Tử Quân.
- Ù, cứ làm như vậy.
Trần Hổ Đức cắn răng trầm giọng nói, sau khi lão cho ra quyết định như vậy, hai cha con cũng không còn gì để nói, nhưng trong mắt bọn họ lại lóe lên cái nhìn oán độc.
...
Khi đồng hồ báo chín giờ, tuy đã mệt đến mức không muốn nhấc chân nhấc tay nhưng Trương Lộ Giai vẫn kiên trì mặc xong quần áo và cùng Vương Tử Quân đi ra ký túc xá. Vương Tử Quân tất nhiên không thể để Trương Lộ Giai về nhà một mình, hắn không thể không mặc quần áo tiễn nàng về nhà. Sau khi hai người đi đến một quán cơm nhỏ gần trường đảng ăn bữa tối, Vương Tử Quân cùng Trương Lộ Giai đi về phía khu nhà dành cho cán bộ trường đảng.
- Chị Lộ Giai, chỗ em cũng không có người, hay chị ở lại nhé?
Vương Tử Quân và Trương Lộ Giai vẫn đi một trước một sau, nhìn qua không khác gì dĩ vãng, thế nhưng lúc này hai người lại thân cận hơn dĩ vãng rất nhiều.
Tuy đã bị Trương Lộ Giai từ chối nhiều lần thế nhưng Vương Tử Quân vẫn không nhịn được phải khuyên nhủ như vậy. Âm thanh của Vương Tử Quân giống như tràn đầy ma lực, giống như một trái táo ngọt ngào bên khóe miệng, Trương Lộ Giai cắn răng thật chặt, sau đó nàng khẽ lắc đầu.
- Chỗ này có nhiều người biết về chúng ta, nếu có tin đồn truyền ra ngoài thì cũng không hay.
Giọng điệu của Trương Lộ Giai giống như một chú chim vui sướng, cực kỳ động lòng người. Nàng thấy tâm tình của Vương Tử Quân có vẻ hạ thấp, thế là tranh thủ thời gian vỗ vào bàn tay của hắn, giống như nàng đang khuyên cậu em của mình:
- Chị tất nhiên là không sợ, nhưng Tử Quân cậu lại khác, tương lai của cậu rộng lớn, cũng không nên để lật thuyền trong mương.
Vương Tử Quân được nghe những lời dịu dàng tràn đầy tình nghĩa như vậy, vô tình không biết nói gì cho phải, trong lòng hắn biết rõ một người phụ nữ yêu cầu thứ gì, một cảm giác áy náy chợt bùng lên trong lòng.
- Chị Lộ Giai, thật sự xin lỗi.
Vương Tử Quân khẽ nhìn gương mặt xinh đẹp phía trước, trong âm thanh tràn đầy chân thành.
- Hì hì, ngốc quá, cậu sao lại quan tâm đến vấn đề này? Chỉ cần cậu tốt với chị là đủ rồi.
Trương Lộ Giai vừa rồi còn có chút e lệ, nhưng dù thế nào thì nàng cũng biết Vương Tử Quân đang cảm thấy áy náy, dù mối quan hệ với Vương Tử Quân đã đến một nấc mới, nhưng dù sao thì cũng có chút tiếc nuối nho nhỏ.
Vương Tử Quân sớm muộn gì cũng là chồng của người khác, Trương Lộ Giai là người của Trương gia, nàng sao không biết tin tức cuối năm Vương Tử Quân sẽ kết hôn? Tuy nàng có chút tiếc nuối nhưng cũng không có gì cố kỵ, nàng cảm thấy mình căn bản không xứng với Vương Tử Quân, có thể cùng hắn bảo trì mối quan hệ thế này thì đã là hạnh phúc lớn nhất trong đời rồi, đã thấy quá đủ rồi.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, vô tình cả hai đứng yên tại chỗ, may mà lúc này khu nhà dành cho cán bộ trường đảng cũng rất thưa người qua lại, vào thời điểm này không có ai đi qua.
Một tràng ho khan vang lên từ trong một căn nhà đang còn sáng đèn, Vương Tử Quân và Trương Lộ Giai giống như bừng tỉnh trong cơn mê. Hai người đưa mắt nhìn nhau dưới ánh đèn u tối, đều thấy được vẻ ngọt ngào trong mắt đối phương, nhưng khi thấy có người từ trong một căn nhà đi ra, Trương Lộ Giai có chút hoảng hốt, nàng kéo tay Vương Tử Quân đứng sau một thân cây lớn.
Nếu so với Trương Lộ Giai thì Vương Tử Quân trầm ổn hơn rất nhiều, nhưng sau khi bị Trương Lộ Giai kéo vào sau một thân cây lớn, hắn cũng nhân cơ hội mà ôm giai nhân vào trong lòng mình.
Truyện convert hay : Trọng Sinh Cẩm Tú Thịnh Hôn