Tiếng bước chân từ chỗ xa truyền đến, khi tiếng bước chân ngày càng gần, một cặp nam nữ tiến đến. Trương Lộ Giai đứng yên trong lòng của Vương Tử Quân không dám nhúc nhích, nhưng Vương Tử Quân vẫn có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim của nàng.
- Chính Vũ, rốt cuộc anh đã nói với bố anh chưa?
Giọng điệu của người phụ nữ không cao, thế nhưng trong lời nói của nàng lại có vài phần bức thiết.
- Bố đã đồng ý rồi.
Người đàn ông trả lời rất hưng phấn.
Người phụ nữ vốn còn đứng cách người đàn ông một khoảng ngắn, bây giờ nàng chợt tiến lên khoác lấy tay của tên kia, sau đó hôn lên mặt hắn một cái:
- Chồng, chức vụ đang chờ đón anh là phó chủ tịch thành phố, lại là thường ủy thị ủy, như vậy thật sự quá tốt, ôi, nghĩ lại mà cảm thấy rất tuyệt.
- Bây giờ còn chưa đến lúc chiến thắng cuối cùng, em an phận một chút có được không?
Người đàn ông trừng mắt nhìn người phụ nữ, nhưng lại không kìm hãm được cảm giác vui sướng của mình mà cười lên ha hả.
Vương Tử Quân đang suy đoán lai lịch của hai người này, đột nhiên cảm thấy Trương Lộ Giai đang vặn vẹo như rắn trong lòng mình. Cơ thể mềm mại không xương của nàng liên tục uốn éo ma sát, không khỏi làm cho hắn cảm thấy cơ thể nóng lên.
Trương Lộ Giai càng vặn vẹo thì giống như càng làm cho Vương Tử Quân sinh ra cảm giác khác thường. Cuối cùng hắn đưa môi xuống áp lên cặp môi đỏ mọng của nàng, hắn chợt sinh ra cảm giác thoải mái nói không nên lời, đồng thời toàn thân chợt bùng lên một loại khoái cảm khó tả, Trương Lộ Giai cũng không còn vặn vẹo trong lòng hắn.
Khi hai hình bóng nam nữ kia đi xa, hai người Vương Tử Quân vẫn còn chưa buông nhau ra. Lúc này Trương Lộ Giai thầm cảm thán, Vương Tử Quân này thật sự là một kẻ quá mức làm càn.
Dưới ánh đèn hơi mờ, Vương Tử Quân nhìn ánh mắt đầy phong tình của Trương Lộ Giai, hắn không khỏi sinh ra cảm giác ngây dại. Trương Lộ Giai thấy vẻ si ngốc của Vương Tử Quân, trong lòng chợt sinh ra cảm giác ngòn ngọt, tuy trong lòng tràn đầy tình cảm thế nhưng nàng vẫn khẽ oán trách:
- Nếu như không phải sợ phát sinh ảnh hưởng không tốt, chị thật sự không muốn thả cậu đi.
Vương Tử Quân nghe lời tâm tình của Trương Lộ Giai mà không khỏi cười cười, hắn không nói gì nhưng nụ cười nhạt trên mặt lại khó thể nào che giấu được cảm giác đắc ý.
- Tử Quân, sau này cậu gặp người kia phải cực kỳ chú ý, hắn là con trai Trần Chính Vũ của Trần Hổ Đức, trước mắt là một vị trưởng phòng của phòng tuyên truyền tỉnh ủy.
Trương Lộ Giai chưa phát giác bàn tay của Vương Tử Quân đặt lên ngực mình, nàng khẽ nói.
- Con trai của Trần Hổ Đức?
Vẻ mặt Vương Tử Quân chợt trở nên lạnh lẽo, hắn nghĩ đến những lời nói vừa rồi của Trần Chính Vũ, thế là trong đầu dần hình thành một sợi chỉ nối liền tất cả sự việc. Hắn giữ lấy tay Trương Lộ Giai rồi nói:
- Chị Lộ Giai, chị giúp em chú ý một chút, trong đám lãnh đạo tỉnh ủy thì ai là người đề nghị cho Trần Chính Vũ xuống tuyến dưới rèn luyện?
Khoảnh khắc này Trương Lộ Giai cũng hiểu rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân, nàng gật đầu thật mạnh, sau đó hôn lên mặt hắn một cái rồi chạy thật nhanh về phía khu nhà dành cho cán bộ trường đảng giống như một chú nai con xinh đẹp.
Vương Tử Quân nhìn Trương Lộ Giai giống như đã quay về thời điểm yên vui sung sướng trước kia, hắn không khỏi sinh ra cảm giác áy náy, sau đó dần trầm tĩnh trở lại. Lúc này mình tuy không thể cho nàng một gia đình, nhưng mình lại có thể cho nàng chút tình cảm, xem như sự thật khó thể toàn vẹn được.
Ngay sau đó một căn hộ chợt sáng đèn, một bóng hình yểu điệu xuất hiện bên cửa sổ. Vương Tử Quân biết rõ đó là Trương Lộ Giai đang nhìn mình, hắn khẽ cho ra một động tác vẫy tay với nàng, sau đó rời khỏi khu nhà dành cho cán bộ trường đảng.
Trong ký túc xá trường đảng vẫn thưa thớt học viên, nhưng lúc này đã có tốp năm tốp ba học viên quay lại. Vương Tử Quân cũng không quan tâm đến những kẻ say khướt này, hắn cất bước đi vào phòng của mình. Hắn đưa mắt nhìn quanh phòng, cũng không khỏi nghĩ đến những chuyện đã phát sinh ngày hôm nay.
Nếu như không có chuyện lần này thì Trương Lộ Giai sợ rằng sẽ vĩnh viễn không bao giờ chủ động như vậy, Vương Tử Quân nghĩ đến tình huống mình bị nàng đẩy ngã, hắn thầm sinh ra cảm giác đắc ý. Lúc này hắn cảm thấy có hơi mệt nhưng những ý nghĩ lại giống như làm bùng lên ánh lửa thiêu đốt trong lòng, hắn nhanh chóng cầm bút và bắt đầu viết.
Ngày hôm sau Vương Tử Quân vào phòng học thì bên trong đã đầy người, hôm qua chiến đấu vài trận lại thức đến khuya để viết bài, hắn có vẻ tiều tụy hơn. Lúc này bộ dạng tiều tuy của hắn rơi vào ánh mắt đám người hữu tâm thì càng giống như vớ được chứng cứ xác thực.
"Vương Tử Quân tối qua không ngủ được!"
Không biết là ai dẫn đầu nói ra như vậy, ngay sau đó câu nói này đã phát tán khắp lớp như một trận dịch. Điều làm cho Vương Tử Quân cảm thấy dở khóc dở cười chính là trong lúc học còn nhận được vài tờ giấy nhỏ, chủ quan là an ủi Vương Tử Quân, yêu cầu hắn nên tranh thủ chủ động, bỏ nặng lấy nhẹ, tranh thủ giảm tổn thất xuống thấp nhất, thậm chí là xuống con số không.
Tuy những tờ giấy này đều có ẩn giấu ý đồ của người gửi, thế nhưng Vương Tử Quân biết rõ cách thức của những người này chỉ sợ đó là lựa chọn tốt nhất của mình lúc này. Hắn đã có sẵn kế hoạch, tất nhiên sẽ không thèm giải thích, hắn chỉ tỏ vẻ cảm tạ những người đã ghi giấy an ủi mình, cũng không nói thêm gì khác.
- Này, có nghe nói gì không, hôm nay giáo sư Trần vừa đi làm đã đi đến ban chính trị.
Lý Tùng Mai nhân cơ hội nghỉ giữa giờ thì chạy ra khỏi lớp, sau đó quay về với bộ dạng cực kỳ thần bí.
Trong cánh rừng rộng lớn thì đủ mọi loại chim thú, có kẻ thích bàn tán châm chọc, có kẻ thích dòm ngó moi móc, Lý Tùng Mai thuộc loại người như vậy, hơn nữa lại là người nắm thông tin rất tốt. Vương Tử Quân tuy không thích nàng, thế nhưng hắn lại rất tán thưởng khả năng giao tế của nàng.
- Chuyện gì xảy ra?
Một vài người có quan hệ bình thường với Vương Tử Quân, bọn họ lúc này căn bản không quan tam đến sự tồn tại của hắn, đều quay đầu dùng giọng hứng thú hỏi.
- Nghe nói giáo sư Trần đi ra khỏi văn phòng của chủ nhiệm ban chính trị với bộ dạng rất tức giận, chủ nhiệm Lý của ban chính trị tiễn giáo sư Trần ra khỏi phòng còn dùng giọng danh chính ngôn thuận nói lời đảm bảo, nói rằng nhà trường nhất định sẽ xử lý nghiêm khắc và triệt tiêu những ngọn gió bất chính.
Lý Tùng Mai nói đến ngọn gió bất chính thì ánh mắt lơ đãng nhìn sang Vương Tử Quân, giống như Vương Tử Quân là trung tâm của những ngọn gió bất chính như vậy.
Vương Tử Quân nghe thấy rõ ràng, nhưng vẻ mặt hắn vẫn rất bình tĩnh. Hắn nghĩ đến những lời nói nghe được từ miệng của Trần Chính Vũ tối qua, trong lòng thầm khinh thường thủ đoạn hèn mọn của đối phương.
Trong phòng họp trường đảng, lúc này có một cuộc họp nội bộ, nội dung của cuộc họp cũng không phải xử lý chuyện Vương Tử Quân sao chép bản nghiên cứu của giáo sư Trần Hổ Đức. Sự việc kia tuy lan truyền xôn xao, thế nhưng bây giờ các vị lãnh đạo trường đảng còn có việc cấp bách hơn cần phải làm.
Trước mắt đối với ban ngành trường đảng thì có một nhiệm vụ cực kỳ cấp bách cần nắm bắt, chính là bí thư tỉnh ủy Nhiếp Hạ Quân sắp đến kiểm tra giám sát. Bọn họ cần phải làm tốt công tác chuẩn bị cho hành trình của lãnh đạo, đó chính là chương trinh nghị sự của các vị lãnh đạo trường đảng vào lúc này.
Trường đảng tuy là một cơ cấu bán hành chính, thế nhưng cấp bậc của ban ngành lại không thấp, chưa nói đến vị hiệu trưởng là phó bí thư tỉnh ủy kiêm nhiệm, dù là phó hiệu trưởng thường vụ Triệu Tùng Lâm, nếu nói về cấp bậc hành chính cũng không thấp hơn các vị lãnh đạo thành phố trong tỉnh Sơn Nam là bao nhiêu. Tất nhiên nếu nói về quyền thế thì phó hiệu trưởng Triệu Tùng Lâm vẫn kém hơn rất nhiều.
Không muốn tiến lên thì không phải là cán bộ tốt, Triệu Tùng Lâm là cán bộ lãnh đạo thực tế của trường đảng, tất nhiên lão phải là cán bộ tốt. Vài năm qua lão không những làm tốt công tác điều hành, càng xoay quanh hiệu trưởng Lưu, dùng trăm phương ngàn kế để tranh thủ được những lời khẳng định và ưu ái của phó bí thư Lưu Truyền Thụy. Nếu như bây giờ lão tiếp tục lưu lại ấn tượng tốt cho bí thư Nhiếp, như vậy tương lai của lão không phải đã bừng sáng sao?
Trong phòng họp trường đảng, Triệu Tùng Lâm dù là lúc nào cũng không ngồi vào vị trí chủ vị. Vị trí chủ vị là của bí thư Lưu, dù bí thư Lưu quanh năm không đến một lần, nhưng quy củ này vẫn được thực hiện cực kỳ đúng mực, không thể coi thường.
- Các đồng chí, tôi tin mọi người đã thông qua nhiều phương diện mà biết được tin tức, chính là bí thư tỉnh ủy Nhiếp Hạ Quân sắp đến thị sát các ban huấn luyện trong trường đảng. Đây chính là một cơ hội để cho trường đảng chúng ta thể hiện mình trước mặt lãnh đạo tỉnh ủy, tôi đã báo cáo chuyện này với hiệu trưởng Lưu, hiệu trưởng Lưu cũng cực kỳ coi trọng, yêu cầu chúng ta cần phải làm tốt công tác tiếp đãi, cần phải biểu hiện sức chiến đấu của trường đảng trong quá trình bí thư Nhiếp đi thị sát. Các đồng chí, nuôi binh ngàn ngày dùng binh một khắc, tôi hy vọng bây giờ mọi người xem nó là nhiệm vụ chính trị quan trọng nhất của mình.
Triệu Tùng Lâm ngồi trên chiếc ghế của mình, lão hắng giọng một cái rồi dùng giọng cực kỳ chính đáng nói.
Ba vị phó hiệu trưởng và vài vị chủ nhiệm các ban đều không nói lời nào, cả đám tỏ ra chú ý lắng nghe, hơn nữa còn liên tục múa bút ghi chép, giống như muốn khắc sâu tinh thần chỉ thị của hiệu trưởng Triệu.
Triệu Tùng Lâm cố ý đưa Lưu Truyền Thụy ra vì có mục đích, ngày thường lão luôn cảm thấy ba vị phó hiệu trưởng kia cố gắng tỏ ra không đồng bộ với mình, trống đánh xuôi kèn thổi ngược, không có tư thái phối hợp. Những người này trước mắt nói rất hay nhưng sau lưng lại làm theo ý mình, chỉ chú tâm đến cái lợi của mình, nào có quan tâm đến lợi ích của trường đảng?
Triệu Tùng Lâm cố ý lớn tiếng cũng vì muốn gõ đầu ba vị phó hiệu trưởng kia, ý nghĩ quá rõ ràng:
- Các anh đừng ai làm trái lời tôi, ông đây đã được sự đồng ý của hiệu trưởng Lưu rồi.
- Dựa theo chỉ thị tinh thần của hiệu trưởng Lưu, chúng ta nên cho ra hành động một cách nhanh chóng, thời gian cũng không chờ con người. Các đồng chí, bí thư Nhiếp đến chính là cơ hội tốt cho trường đảng chúng ta, chúng ta nhất định phải đưa tất cả ban ngành tiến vào đường cao tốc, kết hợp và đoàn kết lực lượng của tất cả cán bộ đảng viên trường đảng để thể hiện trước mặt bí thư Nhiếp.
Triệu Tùng Lâm lên tiếng rất có quy cách, lão mất nửa giờ để nhấn mạnh vai trò và nhiệm vụ quan trọng của sự kiện lần này, đồng thời cũng cường điệu làm tốt các công tác chuẩn bị, thật sự là xuất khẩu thành thơ, không thể không tâm phục khẩu phục.
Sau khi bàn luận về các công tác tiếp đãi, Triệu Tùng Lâm chợt không tiếp tục lớn tiếng như vừa rồi, lão yêu cầu các vị lãnh đạo trường đảng nhanh chóng đi chứng thực và chấp hành.
- Hiệu trưởng Triệu, có một số việc liên quan đến ban huấn luyện, có ảnh hưởng không tốt, chúng ta có nên xử lý một chút không?
Chủ nhiệm ban chính trị Nghiêm Học Tỉnh chợt trầm giọng lên tiếng khi Triệu Tùng Lâm chuẩn bị tuyên bố tan họp.
Sự việc mà Nghiêm Học Tỉnh nói đều được các vị trong phòng họp thầm hiểu đó là gì, Triệu Tùng Lâm cũng biết chuyện này, nhưng lão vẫn cố gắng dùng giọng nghiêm túc nói:
- Là chuyện gì?
- Hôm nay giáo sư Trần Hổ Đức đến phản ánh với tôi, nói là trong ban huấn luyện có một học viên tên là Vương Tử Quân đã sao chép một bài nghiên cứu của mình, yêu cầu chúng ta cho ra xử lý thật sự nghiêm túc với học viên kia.
Nghiêm Học Tỉnh tất nhiên sẽ không nói mình sớm biết chuyện này, hắn nhanh chóng đẩy Trần Hổ Đức ra làm khiên yểm ộ.
- Chuyện này có chứng cứ gì sao?
Triệu Tùng Lâm nghĩ đến tình cảm giữa mình và Trương Lộ Giai, lão trầm ngâm một lát rồi trầm giọng hỏi.
Chứng cứ? Nghiêm Học Tỉnh chợt ngây người, hắn thật sự còn chưa hỏi Trần Hổ Đức có chứng cứ gì không? Hắn thấy chuyện này căn bản không cần chứng cứ gì cả. Trần Hổ Đức tức giận chính là chứng cứ, Trần Hổ Đức là chuyên gia của trường đảng, chẳng lẽ vì một bài viết mà vu khống học viên sao?
- Điều này...Hình như giáo sư Trần có chứng cứ...
Nghiêm Học Tỉnh chợt sinh ra một ý nghĩ khác thường, hắn dùng giọng hàm hồ suy đoán. xem tại
Triệu Tùng Lâm trầm ngâm một lát rồi nói:
- Những chuyện này sẽ phát sinh những ảnh hưởng không tốt, bây giờ là thời điểm quan trọng, hai ngày nữa bí thư Nhiếp sẽ đến đây, nếu như chúng ta trưng một sự việc đó ra làm cho lãnh đạo nhìn vào và mất hứng, tôi cảm thấy như vậy là không hay gì. Hơn nữa không có điều tra thì không thể cho ra kết luận, nếu không sẽ thật sự không ổn thỏa. Theo tôi thấy thì việc xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài, không bằng chúng ta chờ bí thư Nhiếp xuống thị sát xong rồi hãy xử lý.
Lời đề nghị của Triệu Tùng Lâm tất nhiên sẽ được các thành viên ban ngành tán thành, đối với các vị lãnh đạo trường đảng thì ổn định áp đảo tất cả, đặc biệt là khi sự việc có liên quan đến lợi ích thiết thân của bọn họ.
Trần Hổ Đức sau khi đi đến phản ánh với ban chính trị thì quay về ngồi uống trà trong phòng làm việc của mình, những vị giáo sư và giảng viên gặp mặt đều nói lời an ủi, nói lão không nên đặt nặng chuyện này. Hơn nữa bọn họ còn bày ra thái độ rất rõ ràng, đó là vào đúng thời điểm thì bọn họ nhất định sẽ đứng về phía lão, mọi người cùng kiến nghị, đốc xúc nhanh chóng xử lý sự kiện sao chép này.
- Bố, sao bố lại chọc sự kiện này ra nhanh như vậy? Chẳng lẽ bố không muốn con được làm thường ủy thị ủy sao?
Điện thoại vừa nối thông, đầu dây bên kia truyền đến âm thanh hổn hển của Trần Chính Vũ.
Trần Hổ Đức nghe thấy âm thanh sốt ruột của con mình thì vẻ mặt trầm xuống, lão cũng không muốn so đo với con mình, chỉ cảm thấy con trai thật sự không có chút trí tuệ, không đủ trầm ổn. Là người trong quan trường thì điều kiện cần là trầm ổn, tự tin, chính mình là người đứng đầu trận tuyến, sao có thể nhanh chóng rối loạn? Như vậy sao có thể làm nên đại sự?
Truyện convert hay : Chiến Long Vô Song Tiểu Thuyết Trần Ninh