Trần Chính Vũ giống như cũng cảm nhận được mình hỏi như vậy có chút đường đột, thế là hắn lập tức giữ vững tâm thần nói:
- Bố, con nghe nói bố đã chọc chuyện này lên lãnh đạo trường đảng rồi?
Trần Hổ Đức hừ lạnh một tiếng xem như trả lời con trai mình.
- Bố, sao bố lại làm như vậy? Nếu như sự việc được xử lý vào lúc này, chẳng phải sẽ lỡ đại sự mất sao?
Trần Chính Vũ nói đến hai chữ đại sự thì giọng điệu khá căng, bộ dạng của hắn thật sự giống như hận không thể tiến lên vị trí thường ủy chỉ vì sự thiếu kiên nhẫn của bố mình.
Trần Hổ Đức tuy cảm thấy con trai mình không đủ trí tuệ, thế nhưng lão cũng không yêu cầu quá cao, đây dù sao cũng là con trai mình, thế là mở miệng an ủi
- Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Triệu Tùng Lâm là ai? Đây là thời điểm mà bí thư Nhiếp Hạ Quân sắp xuống thị sát, lão sao có thể điều tra vụ này, làm cho trong ngoài sân trường đều xôn xao sao? Con yên tâm, bố đã sớm bắt mạch của lão, lão nhất định sẽ chờ sau khi bí thư Nhiếp Hạ Quân xuống thị sát mới xử lý vụ này.
Trần Hổ Đức nói, cuối cùng còn cho Trần Chính Vũ một viên thuốc an thần. Trần Chính Vũ cười hì hì với bố mình trong điện thoại, sau đó hắn cúp máy. Trần Hổ Đức cũng đặt điện thoại xuống, đeo kính lão lên, ánh mắt rơi lên trang sách, tâm tư lại liên tục chuyển động.
Trần Hổ Đức hiểu rất rõ, nếu sự việc này chọc ra, mình cũng khỏi cần công tác ở trường đảng. Dù lão có thể đại thắng, nhưng hắn quấy nhiễu Triệu Tùng Lâm, như vậy Triệu Tùng Lâm sẽ bỏ qua cho sao? Cũng may lão đã đến tuổi về hưu, thật sự không sợ Triệu Tùng Lâm sẽ có phản ứng gì.
Trần Hổ Đức thầm hạ quyết tâm, lão lấy ra bản thảo đã làm giả của mình, bản thảo này ngoài tiêu đề và văn vẻ không giống với Vương Tử Quân, những thứ khác đều giống y hệt, ngay cả những dấu chấm câu cũng không khác gì. Hơn nữa bản thảo này đã được cao nhân gia công, nhìn qua sẽ biết đã được viết ra được một hai năm rồi.
Hai ngày nay bầu không khí của trường đảng ngày càng tươi đẹp, không những vì trường đảng tăng cường quản lý, hơn nữa dù là ban huấn luyện hay lớp tu nghiệp, tất cả thành viên đều phải nghiêm túc yêu cầu mình. Đặc biệt là học viên của ban huấn luyện, cả đám bắt đầu thành thật đi học, đúng giờ đi về, hiện tượng lề mề trước kia bị quét sạch. Đám học viên ở bên ngoài cũng tranh thủ quay về ký túc xá, dù điều kiện trong ký túc xá không thoải mái bằng bên ngoài, thế nhưng bọn họ cũng chỉ có thể chịu đựng mà thôi.
Trên đời không có tường chắn hết gió, tin tức trường đảng chuẩn bị và sắp xếp thế nào để tiếp đón lãnh đạo tỉnh ủy đã lan truyền ra, những học viên khác không quá quan tâm, nhưng đám học viên ban huấn luyện lại cực kỳ chú trọng sự kiện này. Vì lúc này bọn họ sẽ có cơ hội tốt để biểu hiện trước mặt lãnh đạo, bây giờ nghe nói có sắp xếp, ánh mắt đám người này không khỏi bừng sáng.
Thế là bầu không khí của toàn bộ các ban huấn luyện đã trở nên căng thẳng, rất nhiều người có quan hệ không tệ, bây giờ nhìn qua cũng không quá linh hoạt, nhân viên ra vào phòng làm việc của hiệu trưởng cũng dần nhiều hơn. Nếu so sánh với những học viên khác thì Vương Tử Quân lại bình ổn hơn, giống như tất cả không liên quan đến hắn vậy.
Lẽ ra là ban thủ lĩnh của ban huấn luyện, người năng động nhất phải là Vương Tử Quân, nhưng vì sự kiện sao chép lan truyền quá mạnh, tư cách của Vương Tử Quân cũng trực tiếp tan biến.
Nhắc đến chuyện này thì Trương Lộ Giai còn canh cánh bên lòng với vị chủ nhiệm Nghiêm Học Tỉnh ban chính trị, dù nàng biết Vương Tử Quân bị người ta hãm hại, thế nhưng nàng chỉ có thể tức giận mà thôi.
Vì phải chuẩn bị bản thảo để phát biểu, chuyện này trường đảng cũng không cho đám học viên của ban huấn luyện có nhiều thời gian, đã được quyết định rất nhanh chóng. Không nằm ngoài dự đoán của mọi người, người đại biểu chính là Thạch Nham Phong.
Khi Trương Lộ Giai tuyên bố đó là Thạch Nham Phong, lúc này Thạch Nham Phong biểu hiện cực kỳ an phận, bộ dạng không quan tâm hơn thua và cực kỳ bình tĩnh, nhưng hai mắt vui mừng tột độ lại khó thể che giấu được.
Thạch Nham Phong đứng lên dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, hắn biểu đạt lòng biết ơn với trường đảng và bản thân Trương Lộ Giai. Tuy Trương Lộ Giai không giúp đỡ gì hắn, thế nhưng đó là quy củ, dù thế nào thì tư thái thế này cũng không thể thiếu.
- Lúc này tôi nên cảm tạ chính là đồng chí Vương Tử Quân, nếu không phải đồng chí Vương Tử Quân chủ động bỏ qua cơ hội lần này, tôi cảm thấy mình khó thể làm một đại biểu được. Lúc này tôi xin chân thành cảm tạ sự trợ giúp của Vương Tử Quân.
Thạch Nham Phong dùng giọng tự nhiên hào phóng nói, giống như cơ hội của hắn thật sự là Vương Tử Quân tặng cho vậy.
Nếu như không có Trần Hổ Đức công bố sự kiện Vương Tử Quân sao chép, mọi người sẽ thật sự cảm nhận được biểu hiện cảm động rơi nước mắt của Thạch Nham Phong, như vậy cơ hội rõ ràng là do Vương Tử Quân nhường lại. Nhưng bây giờ Thạch Nham Phong lên tiếng như vậy, rõ ràng là một loại mỉa mai với Vương Tử Quân.
Thạch Nham Phong thật sự là một người quá phô bày mũi nhọn, cũng không biết hắn tiến lên vị trí cán bộ cấp xứ như thế nào. Vương Tử Quân nghĩ đến thời điểm mình còn làm lãnh đạo huyện, hắn hạ thấp đánh giá với Thạch Nham Phong xuống vài phần, loại người chưa từng được trải qua tôi luyện ở cơ sở như thế này thật sự là không đủ tư cách.
Vương Tử Quân ung dung đứng dậy trong tiếng cười của các học viên trong lớn, hắp nghiêm trang nói:
- Học viên Thạch Nham Phong, anh không cần khách khí như vậy, tôi chẳng qua chỉ bỏ ra một cơ hộ và chuyển nó cho anh thôi.
Khi Vương Tử Quân điềm nhiên ngồi xuống thì gương mặt Thạch Nham Phong giống như kéo dài ra như mặt ngựa, hắn không ngờ Vương Tử Quân lại công khai lên tiếng với những lời cảm tạ của mình, giống như đối phương thật sự cho mình cơ hội lần này vậy.
Sau thất bại cạnh tranh vị trí lớp trưởng thì Thạch Nham Phong sinh ra một cảm giác đố kỵ với Vương Tử Quân, trước nay hắn công tác xuôi chèo mát mái trong đơn vị, có thể nói là đi trong quan trường như trên đất bằng, xuân phong đắc ý. Hắn vốn tưởng rằng mình tiến vào ban huấn luyện cũng có cảnh tượng như khi còn ở phòng tổ chức tỉnh ủy, nhưng không ngờ lại bị Vương Tử Quân gõ một gậy vào đầu.
Lúc này tuy Thạch Nham Phong biết mình mỉa mai Vương Tử Quân sẽ không có gì tốt, nhưng hắn thấy đánh một con chó đang ở dưới nước cũng không có gì là không được. Không ngờ tên khốn kia da mặt dày như tường thành, thiếu chút nữa đã làm mình xuống đài không được.
- Dù thế nào thì tôi cũng phải cảm ơn ban thủ lĩnh. Đúng rồi, ban thủ lĩnh, trong ban huấn luyện chúng ta thì anh viết văn đứng hàng đầu, chờ tôi viết xong bản thảo sẽ cầm đến cho anh xem, mong anh chỉ giáo cho.
Có ai mà không nghe rõ ý nghĩa lời nói vạch áo cho người xem lưng của Thạch Nham Phong?
- Nham Phong, anh nói quá khách khí rồi, tôi cũng không dám, nhưng nếu anh thật sự cần tôi hỗ trợ, tôi sẽ nhất định không tiếc lực.
Hai người Vương Tử Quân và Thạch Nham Phong có thể nói là đao kiếm trong lớp học, nếu như không biết rõ sự thật mà chỉ nghe lời đối thoại của hai người, thật sự cho rằng bọn họ có quan hệ không tầm thường. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng hưng phấn tiếp nhận lời chúc mừng của đám học viên, hắn thầm nghĩ: Text được lấy tại
"Thật sự là một tên đáng thương!"
...
- Năm nghìn năm, dòng Hoàng Hà đã mang theo biết bao anh hùng, những anh hùng này tuy đã đi xa nhưng để lại cho chúng ta ngôi sao tinh thần soi sáng vô hạn...
Trong phòng học của ban huấn luyện, dưới sắp xếp của lãnh đạo trường đảng, Thạch Nham Phong đang tập luyện đọc diễn văn.
Vì quá trình thị sát của lãnh đạo tỉnh ủy lần này mà có thể nói là lãnh đạo trường đảng đã bỏ ra rất nhiều tâm tư, bản thảo này dù là Thạch Nham Phong viết ra, thế nhưng đã được các cao thủ văn tự trong trường cắt giảm năm lần bảy lượt, đã sớm không còn như lúc đầu.
Thạch Nham Phong đứng trong lớp học, bộ dạng hùng hồn hiên ngang, biểu hiện rõ khí độ dũng cảm và dám đảm đương, vẻ mặt ngưng trọng, một bộ tây trang thẳng thớm càng làm phụ trợ cho gương mặt đắc ý của hắn.
Trương Lộ Giai ngồi bên cạnh Vương Tử Quân, bộ dạng nghiêm chỉnh và cực kỳ cẩn thận. Nhưng nàng cũng thỉnh thoảng đá chân mày rất mờ ám với Vương Tử Quân, điều này làm cho tâm tư của Vương Tử Quân như ngựa thoát cương, nhớ đến tình huống điên cuồng của hai người trước đó.
Giông như suy nghĩ của mọi người, Vương Tử Quân giống như đã ảm đạm lui xuống, sau khi đại đa số học viên đã quay về trường thì Vương Tử Quân lại rất thường xuyên đi ra ngoài. Trong mắt người khác thì đó là biểu hiện xấu hổ của Vương Tử Quân, nhưng bọn họ nào biết rằng hắn ra ngoài chẳng qua vì muốn trộm hoa hái ngọc mà thôi.
Vì tạo điều kiện cho mình và Trương Lộ Giai ở cùng một chỗ, Vương Tử Quân dứt khoát mua một phòng chung cư lắp đặt thiết bị bình thường ở một khu dân cư mới mở trong thành phố Sơn Viên, hắn lại mua thêm vài bộ gia cụ chuyển vào, thế là một tổ ấm nho nhỏ được sinh ra.
- Nham Phong, anh phát biểu rất tốt, nói ra tiếng lòng của các cán bộ thanh niên chúng ta, lúc này lãnh đạo cho anh đại biểu chúng tôi lên tiếng, thật sự là tuyển rất đúng người.
Sau khi Thạch Nham Phong nói xong thì Hào Nhiếp Quân nhanh chóng nói một câu nịnh hót.
Rất nhiều người tỏ ra không phục với tình huống Thạch Nham Phong được chọn là người phát biểu, nhưng lúc này đã là bất đắc dĩ, tất cả mọi người cũng chỉ có thể nén giận mà thôi. Hơn nữa Thạch Nham Phong này nhất định là tương lai tươi sáng, mọi người chỉ thầm ghen ghét mà thôi, hầu như tất cả đều cố gắng dệt hoa trên gấm, cố gắng bồi dưỡng quan hệ với Thạch Nham Phong.
Bây giờ thủ đoạn lôi kéo tốt nhất chính là làm cho Thạch Nham Phong cảm nhận được hành vi cổ động nhiệt liệt của mình, vì thế mỗi lần Thạch Nham Phong lên tiếng đều có người mở lời nịnh hót, điều này làm cho tâm tình của Thạch Nham Phong phát triển đến cao độ.
Ngoài thủ đoạn này thì có học viên Lý Tùng Mai, nàng tự bỏ tiền túi ra mua chút hoa quả bánh trái, tự cung cấp cho Thạch Nham Phong để thuận tiện lôi kéo những học viên khác, xem như dùng nó để tiến thêm một bước trong tình huống hòa hợp quan hệ.
- Nham Phong, tôi cảm thấy điều quan trọng nhất chính là nghỉ ngơi thật tốt, bảo trì trạng thái tốt đẹp nhất. Ngày mai bí thư Nhiếp sẽ đến đây, bây giờ trình độ phát biểu của anh còn chưa được đề cao, nhưng dao sắc không nên chỉ dùng để đốn củi, ngày hôm nay dừng lại ở đây thôi. Anh nên về nghỉ ngơi thật tốt, ngài mai dùng tinh thần phấn chấn để hoàn thành nhiệm vụ.
Một học viên hơn ba mươi tuổi nói lời đề nghị với Thạch Nham Phong.
Sau khi học viên kia mở miệng thì những người khác cũng bắt đầu khuyên Thạch Nham Phong nên nghỉ ngơi thật tốt, có người còn nói đùa, nói Thạch Nham Phong tối nay dù thế nào cũng không nên về nhà, nên bảo trì trạng thái tinh thần khí tốt nhất. Tất nhiên khi nói đến chữ khí thì người kia lại nhấn mạnh một chút.
Sau khi Trương Lộ Giai nói vài câu thì Thạch Nham Phong được mọi người bao quanh như sao quanh trăng, lúc này một cán sự hơn hai mươi tuổi của trường đảng đi đến:
- Ai là Thạch Nham Phong, hiệu trưởng Triệu mời anh qua có chuyện.
Hiệu trưởng Triệu không quản lý được chuyện học viên có lên chức hay không, nhưng thân phận phó hiệu trưởng thường vụ trường đảng cũng làm cho các vị cán bộ trẻ tuổi của ban huấn luyện cảm thấy cực kỳ ngưỡng mộ. Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Thạch Nham Phong gật đầu đi theo viên cán sự kia, gương mặt hắn chợt có vài phần nghiền ngẫm.
- Đã xác định sao?
Vương Tử Quân quay đầu nhìn Trương Lộ Giai rồi khẽ hỏi.
- À, đã xác định, lần này đại biểu cho các giảng viên là giáo sư Trần Hổ Đức, ông ta là chuyên gia ở phương diện kinh tế, có uy vọng, hơn nữa có người lên tiếng hỗ trợ, thế nên mới chọn ông ta.
Trương Lộ Giai nói rồi khẽ bấm tay Vương Tử Quân:
- Cậu đúng là bại hoại, chính cậu có tính toán gì thì không đáng nói, sao lại không cho tôi giúp đỡ?
Hai người nói rất nhỏ, hơn nữa vẻ mặt lại rất nghiêm trang, nhìn qua giống như giảng viên Trương đang trách mắng Vương Tử Quân về vấn đề gì đó.
Trương Lộ Giai là phụ đạo viên của ban huấn luyện, hôm nay nàng bận rộn khá nhiều việc, toàn bộ trường đảng đã sắp xếp đâu vào đấy để chào đón bí thư Nhiếp xuống thị sát công tác, nhưng cũng không phải chỉ có mỗi trường đảng chú ý đến sự việc lần này.
Ánh đèn lóe sáng làm cho tất cả vật phẩm bằng sứ và thủy tinh trong phòng bùng lên những luồng sáng trong suốt, dưới tiếng nhạc chậm rãi du dương, La Xương Hào nâng ly thủy tinh đế cao lên nói:
- Bí thư Dương, ly này tôi xin chúc anh bay xa vạn dặm.
Dương Quân Tài cười cười, hắn nâng ly lên, đột nhiên nói:
- Chúng ta đều là người một nhà, cũng không nói chúc hay không, mọi người cùng uống vui vẻ sảng khoái là được.
Dương Quân Tài dù nói với La Xương Hào nhưng ánh mắt lại nhìn Dương Tiểu Mao, dưới ánh mắt của Dương Quân Tài thì Dương Tiểu Mao cũng nhanh chóng nâng ly lên:
- Anh Dương, sự kiện lần này thật sự làm cho lòng người vui sướng.
Ba người thầm hiểu lẫn nhau, bọn họ nâng ly rượu lên uống cạn. Dương Quân Tài dùng đũa gắp một miếng rau, sau đó chậm rãi nhai nuốt, cuối cùng mới khẽ nói:
- Tiểu Mao, sự việc lần này không thể chi mạnh tay hơn một chút nữa sao?
Dương Tiểu Mao gãi gãi đầu dùng giọng khó xử nói:
- Anh Dương, mười triệu đã là cực hạn rồi, chủ tịch Tề thật sự là người nắm tài chính của tỉnh Sơn Nam, thế nhưng có một số việc mà anh ấy không thể nào tự mình làm chủ được.
Dương Quân Tài khẽ nhíu mày, hắn rất muốn làm ra một sự nghiệp lớn, ngoại trừ thiếu những người đa mưu túc trí và có khả năng như Triệu Trung Trạch, bây giờ thứ khan hiếm nhất chính là tiền. Nuôi dê bò cần tiền, trồng táo cần tiền, trồng lê cũng cần tiền, khi kế hoạch được thúc đẩy cao độ, bây giờ Dương Quân Tài càng ngày càng bị tiền thúc ép.
- Bí thư Dương, sự giúp đỡ của tỉnh là có hạn, công trình của huyện Lô Bắc vì làm giàu cho dân chúng, căn cứ vào nguyên tắc ai đầu tư sẽ nhận được lợi, cũng nên ném ra một phần trách nhiệm cho tư nhân gánh chịu. Anh Dương, anh nói xem có đúng không?
Dương Tiểu Mao cười hì hì nâng ly rượu lên nói lời đề nghị với Dương Quân Tài.
Dương Quân Tài khẽ gật đầu giống như đồng ý với ý kiến của Dương Tiểu Mao, nhưng trong lòng hắn tràn đầy cảm giác hèn mọn. Biện pháp này đối với một người khống chế một phương như hắn thì thật sự không có gì khó tưởng, nhưng nói dễ dàng mà làm thì khó, nếu dân chúng và tư nhân dễ dàng tham gia hạng mục này, như vậy còn cần anh lên tiếng sao?
La Xương Hào nghe lời đối thoại của hai người Dương Quân Tài và Dương Tiểu Mao, một ý nghĩ chợt lóe lên trong lòng, hắn cười nói:
- Anh Dương, kế hoạch lớn của ngài muốn thực hiện thì cần bao nhiêu tiền?
- Thế nào? Giám đốc La, cậu muốn tài trợ sao?
Trong quá trình tiếp xúc với La Xương Hào, Dương Quân Tài biết La Xương Hào không có bản lĩnh gì lớn thế nhưng có các mối quan hệ rộng, lúc này thấy đối phương lên tiếng thì hai mắt hắn chợt bừng sáng.
- Hì hì, anh Dương, chỉ làm anh chê cười mà thôi, ngài đại biểu cho một huyện, chỉ cần thổi một cái cũng sinh ra cuồng phong, tôi chỉ là một thương nhân nhỏ, nào có lực lượng để tài trợ cho anh? Nhưng, tôi tuy không có tiền, nhưng lại có con đường sinh tiền.
La Xương Hào nâng ly rượu trong tay lên, hắn quơ quơ ly rượu rồi dùng giọng thần bí nói:
- Anh biết không, bây giờ khắp nơi ở phía nam đều là vàng, đừng nói là xây dựng nhà cửa, dù đầu tư vào phương diện gì thì vài ngày cũng thu được lãi lớn.
- Tôi có một người bạn, trước kia còn đi theo tôi kinh doanh, trước đó vài ngày đi xuống phương nam, con bà nó hai ngày sau quay về đã biến thành phú ông chục triệu.
Dương Quân Tài cũng từng nghe nói đến những chuyện thế này, nhưng khi đó tâm tư của hắn chủ yếu đặt trên phương diện làm quan, hắn cũng không quá quan tâm đến vấn đề này. Bây giờ hắn nghe thấy La Xương Hào nói như vậy thì thật sự có hơi giật mình.
- Thật sự kiếm tiền nhanh vậy sao?
Ánh mắt Dương Quân Tài chợt lấp lánh, hắn trầm giọng nói.
- Thật sự là như vậy, sau khi người kia quay về, đám người chúng tôi đều chờ nhanh hết năm để tập hợp tà chính xuống phương nam đầu tư. Trong tay anh Dương không phải không có tiền, chỉ cần lấy ra đầu tư, chỉ sợ không mất bao lâu sẽ sinh ra lợi nhuận, mười triệu không phải sẽ biến thành hai mươi triệu sao? Đến lúc đó không phải sẽ giải quyết được ưu sầu à?
Dương Quân Tài nghe lời nói của La Xương Hào mà cực kỳ động lòng, trước mắt huyện Lô Bắc rơi vào trạng thái tài chính căng thẳng, nhưng nếu có lợi nhuận, chẳng phải vấn đề phức tạp sẽ được giải quyết rõ ràng sao? Hắn cũng không cần quá quan tâm đến vấn đề tiền bạc kiến thiết huyện Lô Bắc, thậm chí hắn có thể nhờ vào cơ hội này mà kiếm được khối tiền.
- Nếu không thì khi nào đó cậu sắp xếp một chút, để tôi gặp người bạn của cậu.
Dương Quân Tài thầm hạ quyết định, hắn lấy ra một điếu thuốc, sau đó châm lửa.
- Tốt, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh ấy, để ngày mai anh ấy đến một chuyến.
La Xương Hào thấy Dương Quân Tài động tâm thì trong lòng rất hào hứng, hắn nâng ly rượu lên mời Dương Quân Tài và Dương Tiểu Mao.
- Bí thư Dương, dù sao thì ngày mai anh cũng chưa quay về, dứt khoát cùng các anh em đến trường đảng xem náo nhiệt. Nghe nói vì tiếp đãi bí thư Nhiếp mà trường đảng đã làm ra rất nhiều công tác chuẩn bị.
Dương Tiểu Mao thấy mối quan hệ giữa Dương Quân Tài và La Xương Hào dần ấm lên, thế là trong lòng thầm cảm thấy có chút nguy cơ, hắn nâng ly rượu lên dùng giọng đề nghị nói với Dương Quân Tài.
Dương Quân Tài cũng rất quan tâm đến sự kiện kia, thế là hắn đặt ly rượu xuống nói:
- Đã sắp xếp xong xuôi sao?
- Sắp xếp xong, là một vị trí thường ủy thị ủy, hì hì, ôi, đáng thương cho các bậc cha mẹ trên thế gian, ông lão kia dù bất cứ giá nào cũng sẽ xử lý vụ này cho chúng ta. Lúc này chúng ta chỉ cần ngồi yên xem kịch hay là được...
Dương Tiểu Mao đắc ý vung tay lên, sau đó lại xiết chặt nắm đấm nói.
Dương Quân Tài nâng ly rượu lên, trong lòng thầm nghĩ đến những sỉ nhục mà mình phải chịu đựng sau khi vào tỉnh Sơn Nam, nghĩ đến tình huống nhiều lần thảm bại trong tay Vương Tử Quân, thế là khóe miệng chợt lộ ra nụ cười vui vẻ.
- Không đến xem thì quá đáng tiếc, nhưng như vậy thì càng phải thận trọng, không cần làm phức tạp vấn đề.
Dương Quân Tài khẽ cầm lấy ly nước, hắn thản nhiên nói.
Ánh sáng mặt trời cũng giống như hôm qua, phá vỡ tất cả những gì trói buộc để chiếu sáng cả không gian, ngày hôm nay là rất bình thường đối với toàn thể nhân dân thành phố Sơn Viên, thế nhưng đối với trường đảng tỉnh ủy, đối với các học viên trong trường thì nó không phải là một ngày bình thường.
Trời còn chưa sáng thì các giáo viên trường đảng đã tập hợp lại, tối qua đã quét dọn sạch sẽ, sáng sớm lại được dọn dẹp một lần, thật sự quá mức sạch sẽ. Phòng họp được lau dọn nhiều lần, giống như chỉ sợ bí thư Nhiếp đi đến trường đảng và thấy một hạt cát vậy.
- Nhiệt liệt hoan nghênh lãnh đạo tỉnh ủy đến trường đảng thị sát kiểm tra công tác.
Một biểu ngữ với dòng chữ đỏ thẫm được treo lên cao, lúc này đám lãnh đạo trường đảng đều rất bận rộn, bọn họ hận không thể làm cho mình sinh ra thêm hai cái tay, chỉ sợ sắp xếp của mình sẽ sinh ra chút cạm bẫy.
Đối với đám học viên ban huấn luyện thì thật sự đầy cảm động, tuy bọn họ là những cán bộ thanh niên vĩ đại, thế nhưng bây giờ đối mặt với cơ hội gặp mặt bí thư Nhiếp, đây thật sự là một cơ hội cực kỳ khó khăn. Nếu như được bí thư Nhiếp nhớ kỹ, như vậy chẳng khác nào sẽ tiến lên như diều gặp gió.
Đám học viên thức dậy và bắt đầu sửa soạn trang phục của mình, nữ học viên tất nhiên không cần phải nói, dù đã là những người vợ có con nhưng cũng không muốn mình thua kém các cô gái trẻ. Dù là đám đàn ông ngày thường không quá quan tâm, bây giờ đã cắt tóc chải đầu rất nghiêm túc, chỉ sợ trên mặt của mình có chút gì đó lôi thôi lếch thếch mà thôi.
Nếu so sánh với các vị học viên khác thì Vương Tử Quân cũng rất chói lọi, nhưng hắn cũng không phải là tự mình ra tay, mà là do Trương Lộ Giai ra tay sửa soạn, bắt hắn phải ăn mặc cho thật đẹp.
Tám giờ sáng, tất cả học viên của trường đảng đều tập hợp trong sân. Phó hiệu trưởng thường vụ Triệu Tùng Lâm mặc một bộ trang phục Trung Sơn xuất hiện trước mặt mọi người, lúc này mái tóc hiệu trưởng Triệu đen bóng, tinh thần sáng láng giống như một người đàn ông trung niên mới bốn mươi tuổi.
- Các đồng chí, lần này lãnh đạo tỉnh ủy đến trường đảng thị sát kiểm tra công tác, điều này thể hiện sự coi trọng của lãnh đạo với chúng ta, cũng là sự coi trọng của lãnh đạo với cán bộ trẻ tuổi. Chúng ta cần phải có thái độ cẩn thận và nghiêm cẩn với sự coi trọng của lãnh đạo, cần phải học tập cho tốt, chỉ như vậy mới không phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo...
Triệu Tùng Lâm nói, phần lớn đều dùng những lời khách sáo cực kỳ bình ổn, căn bản không có nội dung gì thực tế. Cũng may nơi đây đều là những tên cán bộ xảo quyệt trong quan trường, bọn họ nào không biết rõ ý nghĩ của hiệu trưởng? Hiệu trưởng Triệu đang báo động với các vị học viên, bảo bọn họ thành thật nghe lời, không nên tạo ra thiêu thân, nếu không đừng trách lão không khách khí.
Tám rưỡi sáng, đoàn xe của tỉnh ủy cuối cùng cũng đi đến trường đảng, chuyện hoan nghênh lãnh đạo tất nhiên sẽ không cần đám học viên như Vương Tử Quân quan tâm, bọn họ trực tiếp đi về phòng họp.
Vì lần này bí thư Nhiếp Hạ Quân đến chủ yếu là thăm ban huấn luyện của trường đảng, thế cho nên các học viên của ban huấn luyện đều được sắp xếp vào vị trí trung tâm, thật sự xem như trọng điểm. Những học viên của các lớp khác dù có thân phận cấp sở cũng chỉ có thể làm người phụ trợ mà thôi.
Dưới tình huống đám người Triệu Tùng Lâm túm tụm lại đưa đi, bí thư tỉnh ủy Nhiếp Hạ Quân, phó bí thư tỉnh ủy kiêm hiệu trưởng trường đảng Lưu Truyền Thụy đều an vị trên đài chủ tịch. Tuy đám cán bộ bên dưới lần đầu tiên được mặt đối mặt với bí thư tỉnh ủy, thế nhưng cũng không xa lạ gì với vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh Sơn Nam này.
Nhiếp Hạ Quân là một nhân vật đứng đầu tỉnh Sơn Nam, có thể nói là nhân vật tiêu điểm trong tỉnh, hầu như đều thấy hình bóng của lão ở chương trình thời sự hằng ngày. Nhiếp Hạ Quân trong ti vi làm người ta cảm thấy có chút cao lớn, nhưng bây giờ ngồi trên đài chủ tịch, tuy gương mặt vẫn như vậy nhưng cũng không khác gì một người bình thường.
Lưu Truyền Thụy ngồi bên cạnh Nhiếp Hạ Quân, bên kia chính là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy. Triệu Tùng Lâm là phó hiệu trưởng thường vụ chỉ có thể tìm cho mình một chiếc ghế bên cạnh để ngồi xuống, đây cũng là vì lão có thân phận là phó hiệu trưởng thường vụ, nếu không thì lão nào có vị trí như vậy?
Truyện convert hay : Đô Thị Cực Phẩm Y Thần