Không gian của nhà hàng thuộc hạng nhất nhì của thành phố, những ánh đèn mang xu hướng cổ điển khoác lên cho không gian một chiếc áo màu vàng nhạt, tiếng nhạc vang lên ngân nga làm cho bầu không khí thêm lãng mạn.
Nhưng có lẽ giờ đây Bạch Uyển Đình không còn tâm trạng gì nữa mà quan tâm đến cái không gian lãng mạn kia nữa.
Cô khẽ đưa mắt nhìn Dương Thần vẫn còn đang đợi cô một cách kiên nhẫn, nhưng ngược lại hoàn toàn là một Hàn Vũ Hi đằng đằng sát khí.
Bạch Uyển Đình vội vã bước đến Hàn Vũ Hi, ánh mắt vẫn cẩn thận dò xét Dương Thần đang trầm tư nhìn ra cửa sổ, dường như anh vẫn đang tận hưởng một buổi tối lãng mạn của mình.
"Sao anh lại đến đây? đi theo em!" Bạch Uyển Đình nói vừa dứt câu, cô đã vội nắm lấy cánh tay cứng nhắc của Hàn Vũ Hi lôi đi xuống cầu thang.
Nhưng nhìn sơ qua điệu bộ của Hàn Vũ Hi có vẻ không mấy hợp tác với Bạch Uyển Đình, ánh mắt anh vẫn chăm chăm nhìn Dương Thần đằng kia như muốn ăn tươi nuốt sống.
Bạch Uyển Đình liền kéo mạnh tay hơn: "Đi theo em!"
Lúc này Hàn Vũ Hi mới chịu nhất chân bước đi theo Bạch Uyển Đình xuống lầu.
Nhà hàng lúc này cũng không đến nỗi đông khách, Bạch Uyển Đình kéo tay Hàn Vũ Hi vào mép cầu thang nơi khá khuất tầm nhìn của mọi người.
Ánh mắt của Bạch Uyển Đình vẫn đang nhìn lên cầu thang xem Dương Thần có đi theo mình không, chưa kịp định thần thì Hàn Vũ Hi đã nắm lấy hai vai của cô áp vào tường.
Khuôn mặt nghiêm nghị của Hàn Vũ Hi áp sát vào tai của Bạch Uyển Đình khiến cô có thể cảm nhận được sự ấm nóng từ từng nhịp thở của anh.
Giọng nói của Hàn Vũ Hi trầm ấm, xuyên thẳng vào tai của Bạch Uyển Đình khiến cô bất giác rùng mình: "Bạch Uyển Đình hôm nay em dám vì hắn ta mà nói dối anh?"
Bạch Uyển Đình lập tức lắc đầu đáp lời: "Không phải là vậy đâu, Dương Thần có quan hệ rất tốt với Khương Lỗi, với lại anh ấy là bạn thời cấp ba của em thôi."
Hai hàng chân mày của Hàn Vũ Hi đã sớm khít chặt, ánh mắt sắc nhọn, gằn giọng hỏi lại: "Anh ấy? Em còn dám gọi ngọt ngào như vậy sao?"
Khẽ ngẫm nghĩ, Bạch Uyển Đình có chút buồn cười, nhìn gương mặt gắt gỏng của Hàn Vũ Hi lúc này sao cô lại cảm thấy đáng yêu.
Chú Hàn của cô từ bao giờ để ý đến những chuyện nhỏ nhặt như xưng hô thế này.
Không nhịn được nữa, Bạch Uyển Đình bật cười.
Cô nhìn thẳng vào ánh mắt của Hàn Vũ Hi làm anh có chút thu mình lại: "Em… em còn dám trừng mắt lại anh nữa sao? Về nhà với anh."
Đúng lúc này, tiếng bước chân đến sát bên cạnh làm Bạch Uyển Đình có chút giật mình.
Cô đưa mắt nhìn sang bên phải, là Dương Thần đang đứng nhìn cô và Hàn Vũ Hi bằng nét mặt ngơ ngác.
Bạch Uyển Đình nhanh chóng đẩy Hàn Vũ Hi sang một bên để giữ khoảng cách, rồi có chút lúng túng cất giọng: "Dương… Thần… sao cậu xuống đây rồi?"
Ánh mắt Dương Thần vẫn chưa khỏi bỡ ngỡ nhưng vẫn khẽ đáp lời: "Tớ không nhìn thấy cậu nên…" Anh nhìn sang Hàn Vũ Hi đằng đằng sát khí bên cạnh rồi cất lời: "Đây là…"
Không đợi Dương Thần nói hết câu, Bạch Uyển Đình đã vội trả lời: "Đây là chú Hàn, chú của mình."
Ngay lập tức Hàn Vũ Hi bị câu nói của cô làm cho bất ngờ, anh chau mày khuôn mặt không hài lòng quay sang nhìn Bạch Uyển Đình, cô cũng hết cách đành chau mày lại ép anh gật đầu.
Cuối cùng vẫn không thắng được người con gái này, Hàn Vũ Hi nét mặt cam chịu gật đầu với Dương Thần, anh cất giọng lạnh nhạt: "Tôi là chú của chị Bạch đây… à không, Đình Đình."
Nghe đến đây Dương Thần như được thả lỏng ra đôi chút, anh lễ phép cúi đầu với Hàn Vũ Hi: "Cháu chào chú!"
Nhanh chóng Bạch Uyển Đình cất giọng: "Được rồi, chú về trước đi, cháu đi ăn với bạn sẽ về sau."
Bạch Uyển Đình không thể biết được Hàn Vũ Hi sẽ làm gì tiếp theo nên cô chỉ muốn nhanh chóng đuổi anh về, với tính tình của anh sớm muộn gì thân phận của cô cũng bị bại lộ trước mặt Dương Thần.
Nhưng dường như thiện chí hợp tác của Hàn Vũ Hi là bằng không, anh không đáp lời cũng không bước đi, cứ đứng nhìn chằm chằm Dương Thần trước mặt.
Thấy vậy Dương Thần liền nở nụ cười thân thiện, anh cất giọng niềm nở: "Nếu có dịp rảnh, sau này cháu sẽ mời chú đi ăn."
Hàn Vũ Hi nhanh chóng hưởng ứng, không cần suy nghĩ nhiều, thản nhiên đáp lời: "Bây giờ tôi cũng không có bận gì."
Nghe thấy vậy, Bạch Uyển Đình liền trừng mắt với Hàn Vũ Hi, ý bảo anh ngoan ngoãn đi về.
Nhưng xem ra có lẽ ai mặt dày hơn người đó thắng.
Nụ cười trên mỗi Dương Thần có chút cứng lại rồi nhanh chóng niềm nở trở lại: "Vậy chú Hàn lên ăn tối với cháu và Uyển Đình luôn nhé."
Ý định tiến triển thành công, Hàn Vũ Hi dường như đắc ý, anh lập tức thay bộ mặt sát khí bằng một nụ cười thân thiện không đến một giây, rồi cất lời: "Được, vậy tôi không khách sáo nữa." Không đợi ai đáp lời, cứ thế thản nhiên bước đi lên hướng bàn ăn..