Vẫn là chiếc bàn ăn cạnh khung cửa kính xuyên thẳng ra con đường đầy ánh đèn lãng mạn, nhưng giờ đây với sự xuất hiện của nhân vật không mời mà đến Hàn Vũ Hi, có lẽ khung cảnh trong mắt Dương Thần cũng bớt lung linh đi đôi chút.
Hàn Vũ Hi chọn chỗ ngồi đối diện với Dương Thần, bên cạnh Bạch Uyển Đình.
Trên bàn được bày đầy đủ các món ăn thượng hạng của nhà hàng này, kèm theo đó là một chai rượu vang Pháp.
Hàn Vũ Hi từ lúc ngồi xuống đến giờ dường như ánh mắt vẫn không lệch khỏi Dương Thần một centimet nào, thấy vậy Dương Thần có chút lúng túng, anh nở một nụ cười vui vẻ rồi đưa tay cầm lấy chai rượu, cẩn thận rót vào ly của Hàn Vũ Hi.
Nhìn dáng vẻ Hàn Vũ Hi có chút hài lòng, Dương Thần mới an tâm rót đến ly của Bạch Uyển Đình.
Nhưng chưa kịp rót thì bàn tay của Hàn Vũ Hi đã sớm đậy miệng ly của cô lại, anh cất giọng lạnh lẽo: “Đình Đình nó không uống được rượu, cứ để nó uống nước lọc là được!”
Bạch Uyển Đình nghe thấy lập tức đưa mắt liếc Hàn Vũ Hi ý không hài lòng, rồi cô nhanh chóng nhìn Dương Thần mỉm cười cất giọng nhẹ nhàng: “Phải đó, tửu lượng của tớ không được tốt, sáng mai tớ còn có lịch khám cho bệnh nhân.”
“Phải rồi, phải rồi! Vẫn là chú Hàn đây chu đáo.” Dương Thần cất giọng niềm nở.
Không biết được chính xác Hàn Vũ Hi sẽ giở trò gì nên Bạch Uyển Đình quay sang nhẹ giọng cảnh cáo: “Tốt nhất anh đừng có quậy, nếu không về nhà đừng có trách em.” Giọng nói thì thầm của Bạch Uyển Đình chỉ để vừa đủ cô và Hàn Vũ Hi nghe thấy.
Không khí lúc này có chút căng thẳng, nên Dương Thần quyết định mở lời trò chuyện: “Chú Hàn đây đẹp trai lại còn rất có khí chất, không biết đã lập gia đình chưa?”
Vẻ đắc ý trên khuôn mặt của Hàn Vũ Hi hiện lên không thể phủ nhận, anh khẽ nhếch mép liếc nhìn sang Bạch Uyển Đình bên cạnh, nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc cô, vẫn giọng điệu nhạt nhẽo: “Từ ngày ba Đình Đình mất, tôi một tay nuôi nấng để nó đi du học, bây giờ quay về rồi, tôi lại lo đến việc tìm cho nó một chỗ dựa an toàn.
Đình Đình như con gái của tôi vậy, nó chưa ổn định, sao tôi dám nghĩ đến chuyện lập gia đình.”
Bạch Uyển Đình ngồi bên cạnh gật gù thán phục tài diễn xuất như thần của Hàn Vũ Hi, cô thầm nghĩ nếu anh không đi buôn lậu, mà làm diễn viên thì cát xê cũng đủ mua mấy căn biệt thự như hiện tại.
Trong ánh mắt Dương Thần chợt lóe lên điều gì đó, anh mỉm cười lễ phép gấp đồ ăn vào chén Hàn Vũ Hi, rồi nói: “Không giấu gì chú, cháu đây là bạn từ thời cấp ba của Uyển Đình, bây giờ lại tình cờ gặp lại cháu cảm thấy đúng là có duyên với nhau…”
Không cần nói thêm Hàn Vũ Hi cũng đủ hiểu vế sau mà Dương Thần muốn nói là gì, chính là lễ nghi ra mắt trưởng bối để chính thức tìm hiểu nhau.
Bạch Uyển Đình ngồi bên cạnh cũng có chút bất ngờ, nhưng chuyện khiến cô có thể lường trước được là đám lửa đang nổi lên phừng phừng trong mắt Hàn Vũ Hi.
Khuôn mặt anh có chút xám xịt, ánh mắt sắc lẹm đang xuyên thẳng vào Dương Thần.
Chưa kịp để Dương Thần nói hết câu, Hàn Vũ Hi đã đảm mắt qua đóa hoa hồng đỏ rực bên cạnh Dương Thần, nhanh chóng cắt ngang: “Quao, là hoa hồng sao? Tôi thích nhất là hoa hồng màu này đó.”
Câu nói của Hàn Vũ Hi làm nụ cười trên mặt Dương Thần bỗng cứng lại, anh ngơ ngác nhìn sang đóa hoa hồng bên cạnh mình, suy nghĩ một lúc rồi nở một nụ cười có chút gượng gạo cất giọng: “Chú thích sao? Để sau này có dịp, cháu sẽ tặng cho chú một bó.”
Không suy nghĩ nhiều, Hàn Vũ Hi cất giọng thản nhiên: “Đây chẳng phải cũng là một dịp à?”
Vừa dứt câu, Bạch Uyển Đình không nhịn nổi nữa, cô cố ý giẫm mạnh vào chân của Hàn Vũ Hi khiến đôi mày của anh có chút chau lại, rồi nhanh chóng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Dường như không còn cách nào khác, Dương Thần đành đưa bó hoa cho Hàn Vũ Hi rồi mỉm cười cất giọng: “Vậy là do cháu chuẩn bị không chu đáo rồi, hôm nay tặng cho chú.” Nói rồi anh quay sang Bạch Uyển Đình với gương mặt có lỗi: “Hôm khác tớ sẽ mua bù lại cho cậu.”
Bạch Uyển Đình liền xua tay lắc đầu: “Không sao đâu mà, tặng cho chú Hàn, tớ về nhà cũng ngắm được, không cần phung phí.”
Lúc này không khí của bữa ăn mới dịu đi đôi chút, nhưng dường như ngọn lửa ngầm trong Hàn Vũ Hi vẫn chưa thực sự nguôi đi.
Ba người ăn xong trời cũng đã nửa đêm, Dương Thần trước giờ không quen uống rượu, nhưng vì nể mặt Hàn Vũ Hi nên anh cũng uống không ít.
Ra đến cửa nhà hàng, Hàn Vũ Hi tự ý đi đâu mất không thấy bóng dáng, ánh trăng trên đầu đã lên cao vút, thành phố lúc này cũng ít hẳn sự nhộn nhịp.
Bạch Uyển Đình đưa mắt nhìn gương mặt đỏ ửng của Dương Thần khẽ cất giọng: "Dương Thần, lúc nảy cậu uống hơi nhiều, tớ bắt taxi cho cậu về."
Trông Dương Thần vẫn không đến nỗi say mèm, anh liền xua tay: "Không cần đâu, để tớ tự gọi taxi là được."
Vừa nói đến đây, một chiếc xe Maybach Exelero màu đen tuyền dừng lại trước mắt.
Chiếc xe như loáng lên một ánh sáng gì đó trong màn đêm khiến người ta bất giác bị cuốn hút vào.
Hàn Vũ Hi từ trên xe bước xuống trong bộ vest chỉnh tề, ánh trăng bao phủ cả thân người cao ráo khiến Bạch Uyển Đình cũng phải ngớ người ra giây lát.
"Maybach Exelero, siêu xe hiếm nhất trên thế giới." Dương Thần nhìn chăm chăm vào chiếc xe đen nhánh, miệng vô thức thốt ra.
Khóe môi của Hàn Vũ Hi khẽ nhếch lên, anh bước đến bên cạnh Dương Thần: "Cũng có chút hiểu biết đó."
Dương Thần như được lòng trưởng bối, liền ngại ngùng đưa tay gãy gãy đầu.
Thấy vậy Hàn Vũ Hi nói tiếp: "Có muốn ngồi thử không? Chú cháu mình đi một vòng Thượng Thành."
Ánh mắt gian xảo của Hàn Vũ Hi rõ là không có ý gì tốt lành như thế, Bạch Uyển Đình lập tức ngăn cản: "Muộn rồi, về thôi!"
Sâu trong lòng Dương Thần bị kẹt giữa hai bên không biết làm thế nào, nhận ra điều đó Hàn Vũ Hi liền cất giọng: "Đối với chú được gặp mặt là duyên rồi, cháu không nể mặt cũng không sao cả."
Làm sao mà Dương Thần có thể để mình lần đầu gặp mặt lại làm phật lòng của trưởng bối, anh liền đáp lời: "Dạ cháu làm sao dám, cháu vinh hạnh cả đời mới được ngồi lên siêu xe này."
Không đợi chờ thêm nữa, Dương Thần bước lên xe, Bạch Uyển Đình nhìn thấy liền nhăn mặt, cô khẽ tặc lưỡi: "Cố chấp!"
Chiếc siêu xe được Hàn Vũ Hi lái vút đi, dường như anh đã muốn không phụ lòng người sản xuất xe, tốc độ xe có bao nhiêu anh đã ưu ái sử dụng hết bấy nhiêu không sót một số.
Bạch Uyển Đình nóng lòng đứng đợi hai người quay về, nhưng chưa bao lâu, chỉ tầm vỏn vẹn bốn phút hơn chiếc siêu xe là dừng lại trước mặt Bạch Uyển Đình.
Tiếng thắng gấp tạo nên một tiếng "két" chói tai.
Không bao lâu sau Hàn Vũ Hi từ ghế lái bước xuống, anh khẽ đưa tay chỉnh lại mái tóc hơi rối, phong thái ung dung đắc ý nhìn Bạch Uyển Đình.
Cô khẽ nhăn mặt nhìn vào phía ghế phụ chỗ của Dương Thần, khẽ cất giọng: "Còn sống không?"
Hàn Vũ Hi bình thản nhướng mày: "Chắc còn."
Câu nói của Hàn Vũ Hi vừa dứt, Dương Thần từ trên xe lao xuống như một quả tên lửa, anh không còn đứng vững được nữa, cứ thế bò trên lề đường mà nôn tháo nôn để.
Nhìn khóe môi cong lên thấy rõ của Hàn Vũ Hi lúc này, Bạch Uyển Đình chỉ biết lắc đầu..