Biến Miêu Ký

chương 53: pn3: nuôi mèo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cho dù tình cảm có tốt đến mấy, hai người ở cùng một chỗ nhất định sẽ có cãi nhau, Hà Nghiên Luật và Diệp Dịch Hành cũng không phải là ngoại lệ, đương nhiên đại đa số đều là đấu võ mồm nháo qua nháo lại, anh cắn em em cắn lại đại loại như thế.

Đương nhiên cũng có lúc chiến tranh lạnh, lúc đó, cả hai đều phải chịu khổ sở, trong lòng như có lửa đốt, nhưng lại kiêu ngạo không muốn hạ thấp mình hòa hoãn với đối phương.

Nhưng theo nguyên tắc bất di bất dịch mà nói, Diệp Dịch Hành luôn là người vẫy cờ đầu hàng với Hà Nghiên Luật.

Chiến tranh lạnh qua hết một nửa, Diệp Dịch Hành liền mềm lòng, nhìn Hà Nghiên Luật ngồi trong góc nghẹn họng không nói gì, thực sự rất đáng thương… Hà Nghiên Luật cũng bắt đầu chán nản, sống chung với nhau Diệp Dịch Hành lại giấu diếm chuyện không nói cho anh biết thật là xấu…

Sau đó, hai người cũng không biết là ai chạm vào ai trước, người kia cọ tới thì người này lại cọ trở về, không đến vài giây lại bắt đầu quấn lấy đối phương!

Đương nhiên, đây chỉ là tình huống bình thường, nếu không phải, thì chính là được thăng cấp thành cãi nhau, còn có thể có đánh nhau nữa! Loại tình huống này đã phát sinh hai lần rồi, nguyên nhân thật sự là không thể tìm hiểu được a.

Lần đầu tiên, Hà Nghiên Luật giận dỗi đòi chia tay dọn nhà ra ngoài ở, Diệp Dịch Hành tức giận đến mức đem người ném lên giường kiên quyết làm cả đêm, khiến anh sợ tới mức khóc lóc cầu xin, nhưng mà cuối cùng vẫn là ba ngày không thể xuống giường, Hà Nghiên Luật từ đó cạch không còn dám đề cập qua loại chuyện này nữa.

Diệp Dịch Hành chắc chắc một điều: Hà Nghiên Luật cho dù có đánh nhau với cậu khẳng định cũng đánh không lại, vì thế, sau khi hung ác một trận xong, Diệp Dịch Hành liền chơi vũ lực chinh phục, trực tiếp đem người bắt lên giường, làm xong rồi thì Hà Nghiên Luật cũng im lặng thôi.

Nhưng mà, cũng không thể chỉ dùng có cách này để giải quyết những vấn đề khác. Thí dụ như lần thứ hai kia, Hà Nghiên Luật ủy khuất oa oa khóc lớn vì Diệp Dịch Hành quá cường thế, lớn tiếng bảo không cần cậu nữa, muốn nuôi lại mèo, còn lên án Diệp Dịch Hành là ác nhân vì đã lâu không có biến thành con mèo cho anh ôm. (=.=)

Diệp Dịch Hành lúc này đã hoàn toàn chịu thua, chạy tới ôm lấy anh còn thừa cơ hôn trộm. Chuyện chỉ có vậy, ấy vậy mà hai ngày sau, cậu lại nhận được cú điện thoại của mẹ hung hăng dạy bảo một trận, Diệp phụ lại tự mình tới cửa quở trách hết nửa ngày, chỉ còn thiếu điều muốn đem Hà Nghiên Luật túm lấy cổ áo lôi về nhà mình…

Diệp Dịch Hành chợt nhận ra cuộc sống sinh hoạt của hai người đang lung lay chao đảo mà lo lắng, tuy rằng đối phương lớn tuổi hơn mình, nhưng Hà Nghiên Luật luôn luôn bị chính mình đẩy xuống thế yếu, luôn luôn muốn tóm lấy đối phương đè lên giường “ăn”, thực sự không biết vì cái gì, mỗi lần nhìn thấy Hà Nghiên Luật, dục vọng muốn chinh phục của cậu lại nháy mắt khơi mào…

Đã rơi vào bước đường cùng, cậu đành phải hướng người anh em Dương Khúc mà thỉnh giáo.

Dương Khúc ngồi trong quán cà phê, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, hỏi: “Cậu và cậu ấy rốt cuộc là vì cái quỷ gì mà cãi nhau vậy hả?”

Diệp Dịch Hành thở dài: “Tôi cũng không có rõ nữa, nếu tìm ra được nguyên nhân thì tôi đâu cần phải thỉnh giáo anh.”

Dương Khúc hỏi: “Giữa vợ chồng với nhau dĩ nhiên sẽ có một vài trận cãi vã vặt vãnh, hai người các cậu cũng không phải là do tính cách không hợp, cũng không phải là người không có lý trí. Hiện tại lại thăng cấp đến mức đánh nhau, không phải là có mồi lửa nào đó chứ?”

Diệp Dịch Hành nghĩ nghĩ nói: “Anh vừa nói làm tôi lại nhớ đến, mỗi lần Hà Nghiên Luật nói ‘Tiểu Hắc so với anh ngoan hơn’, tôi thực tình cảm thấy rất khó chịu.”

Kỳ thực nguyên nhân chính là Diệp Dịch Hành không chịu biến lại thành mèo! Hà Nghiên Luật đối với vấn đề này sâu sắc u oán!

Dương Khúc nở nụ cười: “Cậu không phải là tự đi ghen với mình chứ?”

Diệp Dịch Hành sờ sờ cái mũi: “Sao lại như thế? Tôi đối với anh ta tốt như vậy, anh lại chỉ nhớ tới con mèo, anh ta rốt cuộc yêu tôi bởi vì tôi là con mèo mà anh thích cho nên mới đồng ý sống cùng với tôi…”

Dương Khúc cầm ly cà phê lên, nhấp một ngụm: “Khó trách người ta nói kẻ đang yêu đều là thằng ngốc, chỉ số IQ của cậu hiện tại đã xuống tới số rồi a.”

[=皿=].

Dương Khúc lại nói: “Cậu có phải cảm thấy, bởi vì cậu là Tiểu Hắc, cho nên cậu ta mới yêu cậu?”

Diệp Dịch Hành gật gật đầu.

“Nhưng mà, cậu không phải đã nói với tôi, Hà Nghiên Luật vẫn rất sùng bái Lạc Mộc sao?”

“Đúng vậy a.”

“Như vậy, bởi vì Lạc Mộc chính là Tiểu Hắc, cho nên cậu ta mới thích Tiểu Hắc.”

Diệp Dịch Hành bị Dương Khúc nói đến sửng sốt.

“Tiểu Hắc, hay Lạc Mộc, không phải đều là cậu sao, Diệp Dịch Hành? Cậu ấy hiện tại ở cùng với cậu, cả người đều là của cậu, cậu còn muốn cái gì nữa?”

Nghĩ nghĩ cảm thấy cũng đúng, Diệp Dịch Hành đan mười ngón tay lại, cau mày tự hỏi: “Có phải dục vọng chiếm giữ của tôi quá lớn không, khiến cho anh ta cảm thấy mất tự do sao?”

“Cái này tự cậu hỏi cậu đi, cái gì cần phát thì phát, cần thu lại thì liền thu lại a, điều chỉnh dục vọng đúng mực thì mới có thể nắm chắc phần thắng.”

“Ai, sao anh nói như vậy, tôi đều vì Hà Nghiên Luật mà ấm ức a, mỗi lần tôi cùng anh ta cãi nhau, anh ta cũng rất buồn.”

Dương Khúc cười cười, phân tích: “Cậu ấy nói Tiểu Hắc so với cậu ngoan hơn, này có thể lý giải a, cậu ta cũng là con trai, lại lớn tuổi hơn cậu, thật sự là không có khả năng để cậu đè cậu ấy a, cậu ấy cũng có tự tôn của một đứa con trai, cũng muốn khống chế, cũng muốn có quyền lãnh đạo. Đối với Tiểu Hắc, cậu ấy đương nhiên nắm giữ được địa vị này, nhưng đối với cậu thì không. Con mèo chỉ là vật tượng trưng mà thôi, nếu thần tượng bị biến thành con mèo, như vậy cậu ấy muốn làm gì đều có thể làm a, đây chỉ là tâm lý bình thường thôi.”

Diệp Dịch Hành chợt hiểu: “Thì ra là như thế, tôi thật quá ngu đi.”

Dương Khúc nói: “Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê thôi.”

Diệp Dịch Hành nghĩ tới Sở Văn Hạnh, từ khi cậu ta và Dương Khúc quen nhau, thì lại biến thành bộ dáng nàng dâu nhỏ bị áp chế, Diệp Dịch Hành nhân cơ hội hiếu kỳ hỏi: “Anh và Sở Văn Hạnh cũng là như thế này sao? Tôi cảm thấy cậu ta bị anh chinh phục rất hoàn mỹ a, anh làm như thế nào vậy?”

Vừa nói tới Sở Văn Hạnh, toàn bộ biểu tình trên Dương Khúc liền nhất thời dịu xuống: “Đối tốt với cậu ta, thỏa mãn hết tất cả yêu cầu.”

“A? Anh không phải là “Thê nô” đi?”

Dương Khúc khẽ cười nói: “Cậu nói sao?”

“Anh không sợ cưng chiều cậu ta nhiều quá sẽ đem cậu ta phá hư a?”

Dương Khúc nói: “Có một số việc, cậu ta chưa bao giờ nói, có đôi khi thậm chí sẽ nói mát, tôi chỉ cần tìm hiểu điều nội tâm cậu ta muốn, sau đó thỏa mãn toàn bộ nhu cầu của cậu ta thôi, chính là nhu cầu sinh lý.”

“Phốc…” Diệp Dịch Hành phun ra một ngụm nước trà xanh, “Nhu cầu sinh lý? Tính cách của cậu ta trầm như vậy, khẳng định là không nói ra a.”

Dương Khúc bình bình đạm đạm uống cà phê: “Đúng vậy a, cậu ta không được tự nhiên lắm, cho nên tới lúc tôi đoán ra được điểm mấu chốt, khi nào cậu ta nói thật, khi nào nói dối, tôi đều biết tìm thời điểm tiến hành; chỉ cần nắm giữ đại cục trong tay, cho dù cậu ta có gây sức ép, cũng không thể thắng nổi tôi.”

“Cao thủ! Đại thần! Đại tiên!” Biến thái!

Hà Nghiên Luật cũng là một thí dụ như vậy, đại đa số lần Diệp Dịch Hành đòi hỏi anh đều thuận theo, hơn nữa còn rất phối hợp, bởi vì Diệp Dịch Hành biết anh cũng rất thích, cho dù có lúc cũng nói “không cần” nhưng chỉ là phản ứng trong nháy mắt vì không chịu nổi thôi, đều không phải là thực sự cự tuyệt.

Nhưng có một lần anh không thể khống chế được khóc lớn lên, chính là mình không nắm chắc được điểm mấu chốt a, ai…

Diệp Dịch Hành thở dài, thầm nghĩ chút nữa trở về phải dỗ dành như thế nào với người yêu đang giận dỗi kia a…

Dương Khúc nói thỏa mãn hết thảy yêu cầu của anh, chẳng lẽ phải biến thành Tiểu Hắc thật sao? Kia cũng túng quá đi!

Trên đường về đi ngang qua một cửa hàng vật nuôi, Diệp Dịch Hành buồn bực nhìn mấy con mèo nhỏ trong tủ kích, bỗng nhiên nảy ra sáng kiến…

“Meo meo… Meo meo…” Vừa đến nhà, hai con mèo nhỏ liền ở trước cửa nhà khẩn trương lưỡng lự, đối với cái chỗ mới này tràn ngập bất an.

Hà Nghiên Luật nghe thấy tiếng liền từ trong phòng đi ra, hai mắt tỏa sáng, gương mặt vốn còn đang tỏ ra lạnh lùng, nháy mắt liền như gió xuân tràn qua, tươi cười sáng rỡ: “Mèo nhỏ a, mi từ đâu tới vậy, thật đáng yêu…”

Diệp Dịch Hành cười nói: “Em sinh tụi nó cho anh mà, quên rồi sao?”

Hà Nghiên Luật hoảng sợ: “Em, em sinh…?”

Hà Nghiên Luật đứng tại chỗ sững người, Diệp Dịch Hành rốt cuộc nhịn không nổi, nhéo nhéo cái mũi của anh nói: “Đứa nhỏ ngốc, anh nói gì em liền tin như vậy sao?”

Hà Nghiên Luật nổi khùng, gạt tay cậu ta, Diệp Dịch Hành lại hôn hôn lên mặt anh nói: “Là anh mua cho em vui, cứ cho là con của chúng ta đi, cũng tốt lắm a, anh sinh tụi nó ra, vậy là được rồi đi?”

Hà Nghiên Luật được dỗ ngọt, đỏ mặt cười tủm tỉm, chạy tới đám mèo nhỏ, hỏi Diệp Dịch Hành đang đi vào phòng bếp: “Đứa nào là anh, đứa nào em a?”

Diệp Dịch Hành cho dầu vào chảo, xào rau với thịt bằm, “Xích ——”, cậu hướng ra phòng khách hét lớn: “Em đoán thử xem!”

Hà Nghiên Luật sờ sờ con này, chạm chạm con kia, cái con có bộ lông như hổ vằn này nhìn qua có vẻ lớn hơn một chút, lại thích làm nũng, Hà Nghiên Luật lấy ngón tay gãi gãi cằm thì nó híp mắt ngẩng đầu lên, làm ra cái biểu tình cực kỳ hưởng thụ. Con mèo xám trắng kia thì lại nhỏ hơn một chút, một mình ngồi tự cắn đuôi chơi.

Hà Nghiên Luật hướng Diệp Dịch Hành nói: “Con xám trắng là em nha.”

Diệp Dịch Hành đem đồ ăn trút ra dĩa, đặt lên khay: “Đoán sai rồi, nó là anh nha.”

Hà Nghiên Luật bắt lấy chân trước con mèo con vằn hổ ôm lại: “Tiểu Hoa, sau này nhóc tên là Tiểu Hoa a.” Lại nhìn về phía con mèo lông xám trắng, xem xét nửa ngày mới nói: “Bụi Bụi.” Sau đó, ôm lấy hai con mèo con đi tìm Đại Bạch thỏ: “Ba ba mang các nhóc đi gặp chị gái nha.”

Diệp Dịch Hành bưng đồ ăn ra, nhìn thấy Hà Nghiên Luật cùng đám mèo con chơi đến bất diệc nhạc hồ, vẻ mặt sáng lạn.

Cậu xếp bát đũa ra, lại xách nồi cơm ra bảo: “Tới dùng cơm a, chút nữa lại chơi tiếp.”

Hà Nghiên Luật hỏi: “Cho bọn nó ăn cái gì? Chuẩn bị chưa?”

Diệp Dịch Hành chỉ vào chỗ thức ăn cho mèo: “Mua đồ ăn cho các nhóc ấy rồi.”

Hà Nghiên Luật lại hỏi: “Không phải là mèo không ăn được thức ăn cho mèo sao?”

Diệp Dịch Hành trừng mắt nhìn anh một cái: “Đó là do anh không thể ăn, mèo bình thường đương nhiên là ăn thức ăn cho mèo rồi!”

Hà Nghiên Luật “xích” một tiếng bật cười, đổ thức ăn ra cái chậu đựng đồ ăn cho mèo Diệp Dịch Hành mới vừa mua, lại bưng hộp cát vệ sinh vào toilet, sau mới rửa tay sạch rồi ra ăn cơm.

Hai người vừa ăn cơm vừa nhìn hai con mèo con ăn, Tiểu Hoa ăn no xong mới để cho Bụi Bụi dùng, Hà Nghiên Luật nói: “Anh xem, đứa em trai này bị phá hư rồi, khi dễ anh trai nó nha.”

Diệp Dịch Hành đem một miếng thịt bỏ vào trong bát Hà Nghiên Luật, nói: “Đây là anh trai nhường nhịn em nha.”

Hà Nghiên Luật hỏi: “Anh làm sao biết Bụi Bụi là anh, bộ dáng nhìn qua thấy nhỏ hơn Tiểu Hoa mà.”

Diệp Dịch Hành cười nói: “Anh cũng nhỏ tuổi hơn em nha, nhưng mà anh so với em lớn hơn.”

Cái lớn này, rốt cuộc là đang nói về chiều cao hay là cái gì đó khác đây a, Diệp Dịch Hành cười đến tối nghĩa. Hà Nghiên Luật trừng mắt nhìn cậu một cái, không nói gì.

“Chủ cửa hàng nói, con mèo Bụi Bụi đã một tuổi rồi, còn con mèo vằn hổ kia mới vừa được tám tháng.”

“Nga… Em thấy Bụi Bụi không thích người.”

“Vậy sao?” Diệp Dịch Hành bới cơm, “Dọc đường về con mèo xám kia thích chơi với ngón tay của anh a, cứ liếm liếm không ngừng, còn còn mèo vằn hổ kia lại rất im lặng.

“Di? Tiểu Hoa rất thích theo em a?”

“Ngạc nhiên thật, một đứa thích anh, một đứa lại thích em…”

Buổi tối trước khi ngủ, Diệp Dịch Hành làm một cái ổ trải thảm lông cho bọn nhóc ngủ, hai nhóc mèo con muốn đi tìm “ba ba” chơi tiếp, lại bị ánh mắt của Diệp Dịch Hành hù dọa rụt trở về, Diệp Dịch Hành nói: “Ba ba của mấy nhóc buồn ngủ rồi, mấy nhóc ngoan ngoãn đi, không được làm ồn, không được nháo, nghe không?”

Hà Nghiên Luật tắm rửa xong bước ra khỏi phòng, hỏi Diệp Dịch Hành: “Anh đang nói cái gì với tụi nó thế?”

Diệp Dịch Hành cười nói: “Kêu tụi nó buổi tối ngủ phải ôm nhau cho ấm a.”

Hà Nghiên Luật lại trừng cậu: “Anh nói cái gì vậy, đừng đem các con làm hư!”

Ôm nhau cho ấm có cái gì sai a, không phải đều là cùng nhau ngủ đó thôi… Bất quá Diệp Dịch Hành vẫn ôn nhu đáp lại: “Tuân mệnh.” Cậu theo Hà Nghiên Luật đi vào phòng, bây giờ là thời gian của người lớn a, trẻ em không nên tới quấy nhiễu.

Đám mèo này đã ở hơn một tháng rồi, đối với người trong nhà đã quen thuộc, bởi vì có tới hai con, cho nên chơi cùng nhau, đánh lộn cũng cùng nhau đánh, phi thường náo nhiệt.

Hà Nghiên Luật vẫn còn rất thích chơi cầu len, mỗi khi nhìn mèo con dùng chân trước cào cào quả cầu, anh đều trưng ra vẻ mặt xúc động: “Anh trước kia cũng giống vậy a…”

Diệp Dịch Hành thực sự 囧, cậu lập tức không bao giờ muốn thừa nhận mình đã trải qua cái lịch sử ngu ngốc kinh khủng đó!

Hai con người hai nhóc mèo cuộc sống của một nhà bốn miệng rất thú vị, sinh cơ bừng bừng. Tiểu Hoa và Bụi Bụi dưới sự chăm sóc yêu thương của ba ba tụi nó mà càng ngày càng nghịch ngợm, càng ngày càng khỏe mạnh.

Đem khăn tay xé thành từng mảnh nhỏ đã là chuyện thường tình, Diệp Dịch Hành vì thế mà phẫn uất, nhớ năm đó lúc cậu là con mèo cũng chưa bao giờ làm qua cái sự tình “mất nhân tính” đến thế a, không hề làm ra cái chuyện “làm người ta giận sôi” đâu a! Ngay cả Hà Nghiên Luật cũng thường thường oán giận: “Ba ba mấy nhóc còn ngoan hơn mấy nhóc đó nha…”

Những lúc Hà Nghiên Luật sáng tác, đám mèo con này đều nháo không cho anh viết. Lúc mới bắt đầu, Hà Nghiên Luật còn trêu chọc nói: “Cho dù ba ba viết truyện về mèo, nhưng không có năng lực biến mấy nhóc thành người đâu a, muốn thì đi tìm ba ba kia của ngươi đi…”

Đám mèo con vẫn cứ bám dính lấy không buông, vây quanh bên chân Hà Nghiên Luật kêu “Meo meo ô meo meo ô”, túm ống quần của anh, bám lấy dép lê của anh… Hà Nghiên Luật phiền đến nhịn không nổi, đám này như thế nào lại không học theo Tiểu Hắc được a, Tiểu Hắc rất biết điều, toàn là im lặng nằm úp sấp trên người anh thôi!

Diệp Dịch Hành đừng xa xa nhìn sắc mặt của Hà Nghiên Luật, tim khẽ nhói một cái, nháy mắt liền biến thành con mèo đen lớn, nhảy bổ tới gặm cổ hai con mèo con lôi ra ban công, từ trên cao nhìn xuống tạo dáng vẻ hù dọa, khiển trách: “Lúc mẹ các nhóc làm việc thì không được quấy nhiễu! Biết không! Không nghe lời thì nhốt ngoài ban công, không cho ăn cơm!”

Đôi mắt xanh biết của Diệp Dịch Hành lóe lóe sáng, thành công hù dọa đám mèo con run lẩy bẩy.

Ba ba quả nhiên là ba ba! Không đúng! Ba ba quả nhiên là mèo! Đám mèo con sau khi phục hồi lại tinh thần, lại càng thêm dính chặt Diệp Dịch Hành, dùng cổ cọ cọ cậu, lại dùng lưỡi liếm liếm…

“Chỉ biết nịnh thôi.” Diệp Dịch Hành cười sờ sờ đám nhỏ.

Thần kỳ chính là, anh trai Bụi Bụi vẫn rất thích ở cùng Diệp Dịch Hành, còn em trai Tiểu Hoa vẫn cứ thích nháo tới người Hà Nghiên Luật! Lúc Diệp Dịch Hành không có ở đó, Bụi Bụi liền tự mình nằm trên ghế salon mà ngủ; lúc Hà Nghiên Luật không có ở đó, Tiểu Hoa lại đi theo Bụi Bụi tìm Diệp Dịch Hành làm nũng…

Từ khi nuôi mèo, số lần Diệp Dịch Hành và Hà Nghiên Luật cãi nhau kịch liệt giảm xuống đáng kể, từ một tuần cãi một lần biến thành nửa tháng ồn ào một lần, dần dần đã chuyển thành gia đình văn hóa rồi a, Diệp Dịch Hành sâu sắc cảm nhận được, quả nhiên để giữ gìn gia đình hạnh phúc, nhất định phải nuôi con a!

Mấy ngày sau, Hà Nghiên Luật nằm ở trên giường, dùng thanh âm mềm mại nói: “Lúc anh biến thành Tiểu Hắc dạy bảo bọn nhỏ đó, rất đẹp trai a…” Ánh mắt tinh tinh sáng nhìn Diệp Dịch Hành, tràn ngập yêu thương, “Rất có khí chất của ba ba… Em lúc đó nhìn đến ngốc luôn.”

Diệp Dịch Hành nhìn xuống người yêu dưới thân mình, đắc ý nói: “Còn phải nói sao, anh chính là mèo tinh a!”

Hà Nghiên Luật ngẩng đầu lên hôn anh: “Mèo tinh của em.”

Diệp Dịch Hành hôn trả lại: “Ân, tất cả là của em hết.”

—-Hoàn—

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio