Biến Miêu Ký

chương 54: pn4: kiếp trước kiếp này (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Dục tri tiền thế nhân, kim sanh thụ giả thị; dục tri lai thế quả, kim sanh tố giả thị.” (Muốn biết kiếp trước như thế nào, hãy nhìn kiếp này đã nhận những gì; muốn biết đời sau sẽ ra sao, cứ nhìn những chuyện mình đã làm)

“Em đang đọc cái gì đó?” Bên tai nghe thấy tiếng nỉ non, Diệp Dịch Hành liền lại gần xem xét, “《 long thư Niết bàn văn 》, kinh Phật… ?”

Tay chống cằm, tôi nhẹ giọng hỏi: “Anh tin có kiếp trước không?”

Diệp Dịch Hành cười nói: “Tin, anh khẳng định kiếp trước đã làm rất nhiều việc thiện a, cho nên đời này mới được hạnh phúc như vậy.”

“Em tối hôm trước nằm mơ…”

“Mơ thấy cái gì?”

Mơ thấy gì? Tôi nghĩ có lẽ tôi đã nằm mơ thấy kiếp trước của hai chúng tôi…

Ở đó, tôi là một con mèo lông trắng thuần khiết, mà Diệp Dịch Hành, vẫn là một con mèo đen có đôi mắt xanh biếc, cậu không phải là Tiểu Hắc, cũng không phải là mèo tinh, cậu là thái tử Miêu Quốc.

Ở Miêu Quốc này, thân phận cao thấp đều do chủng tộc quyết định, là do màu sắc bộ lông quyết định.

Màu đen là đại biểu cho bộ tộc đế vương, bình thường người thừa kế vương vị này, đều có một thân lông thuần hắc sắc tinh khiết, quốc vương bệ hạ thân lông đen nhánh tỏa sáng đẹp đẽ trường bào quý giá phủ quanh thân hình khôi ngô cường tráng. Mà vị thái tử này lại mặc một cái ngoại bào màu bạc, dáng người thon dài mạnh mẽ!

Khi đến tuổi trưởng thành, thái tử sẽ được quốc vương cùng vương hậu chỉ dẫn làm lễ trưởng thành, ở tòa thành bái kiến tổ tông——

Thỉnh chú ý! Từ đây ta sẽ đổi lại cách xưng hô, vì đây theo anh Luật bảo là kiếp trước a~ cho nên ta lại để thành “ta, ngươi”

“Ta tên Mặc Dục, là người thừa kế vương vị tiếp theo của Miêu Quốc, hôm nay đứng trước người người phát thệ, chỉ cần dân chúng các ngươi kính ta, trợ giúp ta, ta chắc chắc sẽ cho các ngươi một triều đại thái bình thịnh thế.”

Dưới ánh nắng mặt trời, trường bào hắc mao đen tuyền hắn mặc được ánh sáng chiết xạ phát ra kim quang, đôi mắt xanh biếc như ngọc đẹp nhất thế gian nhìn xuống toàn thể quý tộc, thân tử Miêu Quốc.

Thời khắc đôi mắt ấy chạm phải mắt ta, ta chỉ biết, ta đã sa vào rồi…

Ta thề, hắn là người, không phải, hắn là con mèo vương giả đẹp nhất từ trước tới nay ta từng nhìn thấy!

“Bạch Nhiễm, dậy đi a!”

Nghe thấy âm thanh, ta mơ mơ màng màng xoay người, đem mặt nâng lên: “Ân…?”

“Ngươi không phải bảo hôm nay phải thi vòng cuối cùng sao!”

“A!” Ta nhảy dựng lên, vội vàng dùng móng vuốt rửa mặt.

Nguy rồi, hôm nay thái tử điện hạ sẽ đích thân phỏng vấn a! Như thế nào lại ngủ quên mất!

Miêu thị vệ lúc nãy vừa gọi ta dậy liếc ta một cái: “Ngươi xác định không cần tắm rửa qua một cái sao?”

“Không kịp rồi!” Ta liếm liếm lại bộ lông bị rối, rồi chạy nhanh ra ngoài.

Tháng trước, ta có đăng kí tham gia tuyển chọn ngự tiền thị vệ bảo hộ thái tử, tuy mồ côi nhưng ta thuộc chủng quý tộc, cho nên ta có tư cách đăng ký, phần thắng dĩ nhiên rất thấp. Bởi vì những người mà ta phải cạnh tranh đều là quý tộc thượng đẳng, đều có bộ lông màu cực kỳ đậm lại tinh khiết.

Trước kia, bạch miêu ở Miêu Quốc địa vị cũng rất cao a, bởi vì bạch miêu rất dịu dàng, xinh đẹp, luôn là lựa chọn tối ưu cho ngôi vị vương hậu, nhưng bởi vì giao phối có vấn đề, mỗi khi sinh hạ ra tiểu miêu đều bị lai hỗn tạp rất nhiều màu, cho nên, địa vị bạch miêu dần dần bị thất sủng, đến bây giờ, bạch miêu quý tộc cũng không còn bao nhiêu.

Phụ thân của ta nguyên là công văn đại thần, thay quốc vương viết chiếu thư, mẫu thân là thị nữ bên người vương hậu, chỉ cần dùng một tay là có thể làm ra bánh bích uy ăn rất ngon. Cả hai người đều là thuần bạch miêu, lúc sinh hạ ta ra, trên người tự nhiên cũng không có màu hỗn tạp.

Đáng tiên, ta lại thích lông màu sậm, cảm thấy mèo có bộ lông màu đậm rất đẹp trai lại khỏe mạnh a.

Bộ tộc bạch miêu từ trước đến nay sức khỏe đều rất yếu kém, chỉ cần làm lụng hơi chút vất vả sẽ dễ dàng sinh bệnh, cha mẹ lại đều rất yêu thương ta, cũng bởi vì nguyên nhân này, cho nên cả hai người đều mất sớm.

Vương hậu thương xót ta một mình cơ khổ, liền phái hai người thị nữ làm nhũ mẫu chiếu cố cuộc sống hàng ngày của ta, còn thường xuyên viết thư ân cầm hỏi thăm sức khỏe ta. Ta cố gắng học tập, chăm chỉ rèn luyện, hiện đã trưởng thành rồi, ta dĩ nhiên là nên báo đáp bọn họ, ta muốn trở thành ngự tiền thị vệ bảo vệ cho thái tử, bảo hộ hắn cả đời!

Nhưng mà, nếu không được chọn, nếu không được tuyển thì sao đây a…

Ta lại chỉ có thể tìm phương pháp khác để báo đáp lại ân tình của bọn họ thôi…

Không hề nghĩ nhiều, ta vội vàng chạy tới sảnh trường thi, khi đến nơi, quả nhiên toàn bộ mèo trúng tuyển vòng này đều đã có mặt đủ, tổng cộng có mười con, vòng cuối cùng đúng là tàn khốc nhất, sẽ loại hết một nửa quân số.

Ta khẩn trương, bất quá vào được vòng này ta đã cảm thấy rất thỏa mãn a, dù sao bạch miêu rất hiếm khi được giữ chức ngự tiền thị vệ, cho dù là bị loại, ít nhất cũng có thể lên chức miêu thượng úy, quản lý mấy đám miêu tiểu binh cũng được.

Quốc vương bệ hạ ngồi trên ngai vàng ở đại điện, vẻ mặt hiền lành nhưng không hề mất đi uy nghiêm, sau này thái tử cũng sẽ lên ngồi ở cái chỗ kia nha… Ta vui vẻ tưởng tượng, quay trái quay phải tìm kiếm thân ảnh thái tử. Một lát sau, hắn tới, hôm nay không có mặc y phục màu bạc của ngày làm lễ trưởng thành a, thay vào đó là bộ y phục bằng len trắng, đám lông đen lộ ra khỏi áo càng nhiều hơn, nhìn qua thấy thật trơn, thật sáng bóng, thật đẹp trai quá đi~

Ô… Nếu ta cũng có bộ lông đen xinh đẹp như thái tử thì tốt rồi a! A không, thái tử điện hạ là thần thánh không thể xâm phạm, chỉ cần ta vẫn được nhìn thái tử như thế này, là cảm thấy thỏa mãn lắm rồi…

Ngồi xuống bên người quốc vương, đưa mắt nhìn qua bọn ta một vòng, không biết có phải ta bị lỗi giác hay không, hình như tầm mắt của hắn lúc lia tới chỗ ta thì dừng lại vài giây nha, ta cúi cúi đầu nhìn mặt đất, không dám nhìn hắn.

“Các ngươi ở đây đều là những kẻ nhận được bậc giáo dục tốt nhất tại Miêu Quốc chúng ta, đã đấu qua võ, luyện qua văn, buổi xét duyệt cuối cùng này, sẽ chọn lựa ra các bậc tinh anh trong bọn ngươi…” Quốc vương bệ hạ mở miệng nói chuyện, “Miêu Quốc bởi vì sự tồn tại của các ngươi mà cảm thấy kiêu ngạo, các ngươi sau này sẽ là trụ cột của Miêu Quốc chúng ta!”

“Đúng vậy, bệ hạ!” Chúng ta cùng kêu lên nói.

“Hôm nay tập hợp các ngươi lại đây, chính là muốn thử thách thêm một lần cuối cùng, người thông qua thử thách này sẽ trở thành vương tộc ngự tiền thị vệ, cả đời kế thừa tước vị, chức trách của các ngươi chính là phụ tá bảo hộ con ta, làm cánh tay trái phải đắc lực của hắn, làm ngọn đèn soi sáng cho hắn, sánh vai hảo hữu, kính hắn vi vương, trân hắn vi hữu, yêu hắn cho đến chết, và hắn cũng sẽ như thế với các ngươi…”

“Đúng vậy, bệ hạ!”

“Thử thách cuối cùng này là do Dục nhi lựa chọn đồng quyết định.” Bệ hạ nói xong, liền đem tầm mắt chuyển về phía thái tử điện hạ, thái tử đáp lễ: “Đa tạ phụ vương.”

Hắn nói xong đứng lên, nở nụ cười mỉm tự tin mang theo khí khái vương giả: “Vừa rồi phụ vương đã nói, các ngươi đều là tinh anh trong tinh anh, những thử thách cần trải qua các ngươi cũng đã trải qua tất cả…”

Ta tham lam đứng nhìn thái tử không chớp mắt, nghe âm thanh hắn phát ra, cảm thấy giống như cây cỏ mùa xuân, vui vẻ thoải mái.

“Khảo nghiệm của ta rất đơn giản, có thể cái vấn đề này các ngươi đã có sẵn đáp án trong lòng rồi, đương nhiên, ta lại không muốn nghe có bất cứ câu trả lời nào giống nhau…”

Mười con mèo đưa mắt ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, bắt đầu khẩn trương.

“Các ngươi lần lượt nói ra lý do vì sao các ngươi muốn tham gia tuyển chọn ngự tiền thị vệ, ta muốn các ngươi nói sự thật, mỗi người chỉ có giây để trả lời, nói cách khác, nhiều nhất cũng chỉ có thể nói được một câu…. Người thứ nhất!”

Người thứ nhất không chút nghĩ ngợi liền nói: “Vì nước hy sinh, chết cũng không từ!”

“Số năm!” Thái tử điện hạ không chút ngừng lại, gọi ngay số tiếp theo.

“Vì Miêu Quốc phồn vinh phú cường!

“Số .”

“Vì chứng thực mình đủ năng lực phò tá thái tử chỉnh lý quốc gia!”

“Số …”

“Số tám.”

A! Là ta! Ta, ta, ta! Những gì ta có thể nói đều bị bọn họ nói hết rồi a, ô…

Ta nhìn đôi mắt xanh biếc của thái tử, vô pháp suy nghĩ, liền thốt ra: “Vì, vì có thể được đứng bên cạnh thái tử điện hạ…”

Xong rồi xong rồi, như thế nào lại đi nói cái lý do nhàm chán đến như vậy, chắc là bị loại rồi, ô ô ô…

Thái tử khựng lại một chút, nhợt nhạt cười, di dời tầm mắt: “Số .”

“Vì muốn trở thành sự kiêu ngạo của gia tộc.”

“…”

Một phút sau, thái tử hỏi quan văn bên cạnh: “Đều nhớ kỹ?”

“Đúng vậy, điện hạ.”

“Các ngươi chờ, chút nữa ta sẽ trở lại thông báo cho các ngươi.”

Trái tim của ta đã thành tro tàn rồi, với cái kết quả kia ta không ôm được một chút hi vọng cỏn con nào nữa a, có một con mèo lông màu xám đậm kế bên vỗ vỗ bả vai ta: “Tiểu Bạch a, như thế nào lại cúi đầu ủ rũ thế a.”

Ta uể oải nói: “Ta cảm giác ta rớt rồi.”

Hôi miêu (con mèo xám) nói: “Như thế nào lại vậy, ngươi trả lời rất tốt mà.”

Ta được hắn an ủi, tâm tình cũng tốt lên chút đỉnh, nhưng vẫn cúi thấp đầu, nói: “Ngươi lúc nãy nói cái gì? Vừa rồi khẩn trương quá, ta không có nghe thấy câu trả lời của người khác.”

Hôi miêu cười nói: “Ta khẳng định cơ hội được tuyển chọn của ta còn thấp hơn ngươi a, khi nãy thái tử hỏi nhanh như vậy, ta ngay cả nghĩ còn không có thời gian để nghĩ, trực tiếp đem lời thật nói ra chính là muốn kiếm tiền nuôi đệ đệ muội muội, cho bọn nó có cuộc sống hạnh phúc thôi.”

Ta kinh ngạc, “Di, ngươi không phải là quý tộc sao?”

Hôi miêu cười khổ nói: “Hiện tại thì không phải a, chúng ta là được tổ tông che chở, sau thế hệ ông nội của ta, đám thế hệ thứ hai chỉ biết ăn xong lại nằm. Lúc ta sinh ra, gia tộc đã lụy bại rồi, ngay cả học phí chi trả cho đệ đệ muội muội ta cũng không có trả nổi, ai, nhân sinh chuyển dời khó nắm bắt, không biết ta có thể chấn hưng lại gia tộc được hay không nữa”

Ta cầm lấy chân hôi miêu, đau lòng nói: “Chỉ cần ngươi có tâm, khẳng định là có thể.”

Thì ra trên đời này người bi thảm hơn mình chỗ nào cũng có, ta chẳng qua là cha mẹ mất sớm, lại được hoàng tộc chiếu cố. Nhưng con hôi miêu này tuy cha mẹ còn khỏe mạnh, nhưng toàn bộ sự nghiệp phục hưng gia tộc lại đem toàn bộ hi vọng đặt lên người hắn… Loại áp lực này, không phải người bình thường có thể gánh vác.

Đang nói chuyện thì thái tử lại bước ra, đi theo là một sĩ quan tay cầm một quyển giấy mỏng, chúng ta không nói nữa, im lặng chờ đợi thái tử tuyên bố.

“Số , ngươi trong phần thi võ có thành tích tệ nhất trong nhóm, hơn nữa ngươi mới vừa nói vì nước hy sinh, có chết không màng, ta cảm thấy ngươi vào ngự quân đoàn của hoàng tộc thì thích hợp hơn, như vậy ngươi mau mau đi theo Lạc tướng quân học hỏi, sau này có cơ hội thích hợp, hắn chắc chắn sẽ đề bạt ngươi.”

Đây là… Bị loại?

Số có vẻ có chút mất mác, nhưng chức vị mới này xem ra cũng không kém, hắn rất nhanh liền lộ ra thần sắc cảm kích, cúi đầu tạ ơn.

“Số , ngươi đã đến đây, chứng tỏ năng lực của ngươi đã đủ. Ta cho rằng ngươi ở muốn ở bên cạnh ta, là vì ngươi muốn chứng tỏ bản thân, không phải vì ta. Xét thấy ngươi thành tích kiệt xuất, ta phái ngươi nhậm chức vụ trọng yếu trong quản lý đoàn của hoàng gia; mặt khác, số năm cũng giống như vậy, thương đoàn hoàng gia cũng cần ngươi, hy vọng sau này tài năng của các ngươi sẽ được công nhận.”

Hai con mèo cảm động đến rơi nước mắt, run rẩy râu tạ ơn.

Ta thầm nghĩ, thái tử đúng là rất am hiểu tâm tình miêu dân, cho dù không được tuyển chọn, hắn cũng sẽ an bài cho bọn họ một vị trí thỏa đáng, khiến mỗi một con đều cảm thấy cam tâm tình nguyện…

“Số bốn, số sáu.”

Hôi miêu và một con mèo khác nghe thấy, lập tức tiến lên từng bước.

“Ta rất thích suy nghĩ của các ngươi, nhưng, đi theo ta không nhất định có thể kiếm rất nhiều tiền, ngược lại có đôi khi sẽ phải chịu rất nhiều trói buộc, không thể về nhà thăm người thân, luôn luôn đi theo bên người ta là bởi vì ta, không phải là vì gia tộc của các ngươi, nói thật, khuyên can giáo nghiên đoàn hoàng tộc là nơi có nhiều cơ hội phong thưởng nhất, ta quyết định để các ngươi đến đó nhậm chức, cả hai đều là thượng vị (cấp trên), như vậy gia tộc của các ngươi có thể ngẩng mặt lên nhìn người rồi.”

Mèo xám lặng lẽ liếc nhìn ta một cái, vẻ mặt vui vẻ.

Ta sửng sốt, hiện tại mới phát hiện, thì ra thái tử đã tuyên bố xong trong rồi, năm người đã đi nơi khác…

“Còn lại năm, theo ta vào đây.”

Ta vui vẻ đến linh hồn xuất khiếu, không thể tin được, mình vậy mà lại được chọn nha! Ngơ ngơ ngác ngác theo bọn họ đi vào nội điện, ngay cả nói câu “tạm biệt” với hôi miêu cũng quên mất tiêu.

Thái tử điện hạ mỉm cười ngồi xuống, chỉ chỉ vào mấy chiếc đệm mềm mại bên người nói, “Các ngươi cũng ngồi đi.”

Ta ghé ngồi lên chiếc đệm mềm mại màu xanh ngọc, xung quanh còn tản ra hương khí thản nhiên, xung quanh đều là miêu thị nữ, lại có thái tử điện hạ cực kỳ đẹp trai, còn có hương trà thảo mộc dễ ngửi phiêu đãng quanh quanh, này thật không giống như cảnh thực mà là mộng ảo a.

“Có biết vì sao ta tuyển chọn năm người các ngươi không?”

Mấy con mèo buồn bực lắc đầu, có một con sợ hãi hỏi: “Ta vừa mới nói nguyện ý chia sẻ hỉ nộ ái ố cùng thái tử điện hạ, chẳng lẽ thái tử muốn cùng chúng ta tâm sự về chuyện này sao?”

Thái tử điện hạ liếm liếm chén trà, “Không đúng” hắn liếc nhìn ta một cái, hỏi, “Ngươi tên là gì?”

“…A?” Ngẩn người đã lâu, dĩ nhiên hoàn toàn không kịp phản ứng lời thái tử mới vừa nói, ta lắp bắp, “Bạch, Bạch Nhiễm…”

“Bạch Bạch Nhiễm?” Thái tử cười hỏi lại, nụ cười của hắn tràn ngập ma lực, làm cho trái tim của ta bấn kinh hoàng.

“Điện hạ, trong đám chúng ta, lá gan của Tiểu Bạch là nhỏ nhất, ngươi hù dọa hắn hắn sẽ choáng váng a…” Một con mèo lông có chút đỏ đỏ tên là Thiên Hồng kêu lên, hắn đem thái tử coi như là bạn bè mà cười đùa.

Thái tử lắc lắc cái đuôi, nói vui: “Ta cũng giống như các ngươi thôi, vui vẻ một chút đi, đừng xem ta là thái tử nữa, hiện tại, chúng ta là bằng hữu. Thái tử chỉ là để cho dân chúng và quốc gia nhìn thôi.”

Bọn ta đưa mắt nhìn nhau, có chút khó hiểu.

Thái tử lại nói: “Các ngươi lên được tới vòng cuối cùng này, đã là rất lợi hại rồi, vấn đề lúc nãy, ta chỉ muốn nhìn xem ai thuận mắt, cảm thấy ai có thể cùng ta vui đùa, cùng nhau học, cùng nhau quản lý Miêu Quốc thôi…” Điện hạ chỉa vào người ta nói, “Giống như hắn, ta muốn người chân chính nguyện ý đứng ngốc ở bên cạnh ta.”

“Hiểu được!” Con mèo mễ lông nâu mơn trớn râu, “Trách không được lúc ta nói, ta có thể bồi điện hạ chơi cờ, biết rất nhiều địa phương hảo ngoạn tại Miêu Quốc, ngươi liền chọn ta, bởi vì điện hạ muốn cùng chúng ta chơi đùa…”

“Ha ha ha ha!” Hắn cười to nói, “Đúng rồi!”

Bị tiếng cười của thái tử lây nhiễm, tất cả chúng ta cũng trở nên thoải mái hơn. Toàn thân ta cảm thấy lâng lâng, cái đuôi phe phảy, nhìn thái tử mà chân thành nói: “Điện hạ, ta sẽ làm bánh bích quy mèo cho người ăn…”

Đây là món sở trường của mẫu thân lúc còn sống, trước đây thường chui vào phòng bếp xem nàng làm, sau khi nàng qua đời ta cũng chỉ có thể dựa vào bánh bích quy này mà hoài niệm nàng.

Ta nguyện ý đem thứ ta trân ái nhất cùng thái tử điện hạ chia sẻ.

“Bánh bích quy mèo?” Thái tử lệch đầu nghĩ, “Ta đã ăn rồi.”

“Di…”

“Đúng, là loại bánh do Tuyết Nhi cô cô làm sao?”

Tuyết Nhi cô cô… Tuyết Nhi, đó là tên của mẫu thân ta a! A ta đã quên, mẫu thân từng là thị nữ của vương hậu, chắc chắn đã từng làm bánh bích quy mèo cho thái tử ăn rồi a!

Ta liều mạng gật gật đầu.

“Tiểu Bạch xấu, ngươi chưa từng làm cho chúng ta ăn a, chúng ta cũng muốn.” Thiên Hồng trêu chọc, vừa rồi cũng là hắn nói ta nhát gan, từ lúc tham gia tuyển chọn tới nay, hắn thích nhất là tra ta.

Ta trừng mắt nhìn hắn một cái: “Đều có đều có.”

Một con mèo khác trong nhóm cười to phụ họa, ta nghĩ, thái tử tuyển chọn chúng ta, phần lớn là muốn thân thiết, muốn tìm người dễ ở chung a…

“Hội nghị nhỏ” sau khi họp xong, chúng ta từng người quay về thu thập hành lý. Ngày hôm sau, ta cùng các bằng hữu ở ký túc xá trong lúc tham gia tuyển chọn cáo biệt, chỉ là mang theo chút quần áo đơn giản, cũng vài cái bánh bích quy mèo nướng, đến thẳng tòa thành. Đó là nơi chúng ta sẽ cùng hoàng tử ở.

Phòng của ta gần tẩm cung của điện hạ nhất, vừa đến nơi thì đã phát hiện quần áo mới đã được đặt sẵn ở trên giường rồi, ta nhào vào sờ a, oa, đều là loại tốt đó nha!

“Thích không?” Chợt nghe thấy một trận âm thanh ôn nhu, ta quay đầu lại nhìn, mới phát hiện vương hậu của thái tử điện hạ đã đứng ở cửa, ta lập tức từ trên giường nhảy xuống, cung kính nói: “Vương hậu nương nương, vương tử điện hạ.”

“Bộ dạng rất giống Tuyết Nhi, đều là một thân lông trắng xinh đẹp.”

Ta nâng đầu lên nhìn vương hậu nương nương, không ngờ nàng thế nhưng lại cùng ta cọ cọ cổ, trời ạ! Đây là lễ nghi tối thân thiết của quý tộc, là hành vi chỉ được phép phát sinh đối với con mèo thân thuộc nhất thôi a… Ta hèn mọn như vậy, hơn nữa, hơn nữa, vương hậu nương nương còn tự mình…

“Đừng e ngại như vậy.” Vương hậu nương ngương dùng móng sờ sờ cổ ta, hòa ái nói, “Về sau còn phải nhờ ngươi giúp ta trông chừng Dục Nhi.”

Trông chừng hắn? Thái tử điện hạ thành thục như vậy… Còn muốn ta trông chừng sao?

“Tiểu Bạch, bánh bích quy ở đâu vậy?” Ta xoay người lại, phát hiện điện hạ đang lôi kéo bọc đồ của ta a…!

“Nha…” Đống bánh làm hư của ta vẫn ở trong cái bọc đó nha! Ta muốn đoạt lại, nhưng điện hạ đã lôi cái hộp ra, ngửi ngửi, nói: “Là hương vị bánh của Tuyết Nhi cô cô.”

Vương hậu nương nương lộ vẻ mặt vui mừng, tiến lại gần: “Đúng vậy sao?”

Điện hạ mở hộp ra, trong hộp đầy những cái bánh bích quy nhỏ nhỏ… Ta cúi thấp đầu, không dám nhìn bọn họ, ta làm không có ngon đẹp như mẫu thân làm a…

“Ai.. Mới nếm thử một cái, liền nhớ lúc Tuyết Nhi còn sống a.” Vương hậu nương nương nghẹn ngào, ánh mắt ướt sũng, ta kinh ngạc ngẩng đầu, dùng đầu nhẹ nhàng cọ vương hậu nương nương.

Bọn họ, là đang tưởng niệm mẫu thân sao?

Nương nương ôm ta một cái, nói: “Bé ngoan…”

“Mẫu hậu, ngươi mau trở lại cung đi, chút nữa phụ vương tìm không thấy ngươi, lại sinh hờn dỗi.” Thái tử vốn chỉ là muốn lừa vương hậu nương nương đi thôi a. Hắn ghé nằm lên cái đệm trong phòng ta ăn bánh bích quy, bảo ta đi thay y phục mới, thì ra đây đều là quần áo của điện hạ, là do hắn lớn quá nhanh cho nên đều không còn mặc vừa nữa, mà bộ dạng của ta so với hắn có chút nhỏ hơn tí, cho nên mặc rất vừa người…

Hắn chọn lấy một bộ y phục đỏ hồng nói: “Màu này không hợp với màu lông của ta, nhưng cũng rất thích hợp với bộ lông trắng của ngươi, đến thay cho ta xem xem.”

Sau khi thử, cảm thấy không được tự nhiên, màu sắc y phục này quá diễm lệ, ta đã quen mặc những bộ tối màu rồi, đột nhiên ăn mặc rực rỡ như vậy, cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Thái tử điện hạ chăm chú nhìn ta, sửng sốt một hồi lâu, mới nói: “Ngươi thật xinh đẹp.”

Mặt của ta nhất thời nóng lên, đến gần bên người thái tử gục xuống, lơ đãng đụng vào bộ lông màu đen đang tỏa sáng của hắn, nhẹ giọng nói: “Thái tử điện hạ so với ta xinh đẹp hơn.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio