"Dừng giết chết tâm..."
Lâm Hân lẩm bẩm, nghe được lời của người đàn ông, đột nhiên tự nhiên hiểu ra, xấu hổ vì sự nhầm lẫn trước đó.
Cậu nhớ lại tình cảnh lúc đó.
Khi huấn luyện viên Lăng nói rằng anh ta sẽ giết cậu, vẻ mặt, ánh mắt và hơi thở của anh ta đều tràn đầy sát khí, không khí xung quanh dường như đông cứng lại, tạo thành một tấm lưới dày đặc bao phủ chặt lấy cậu, khiến cậu nghẹt thở.
Một khắc kia, cậu tin đối phương muốn đẩy cậu vào chỗ chết.
Nhưng vào khoảnh khắc huấn luyện viên Lăng bị thanh kiếm đâm vào bụng, sát khí đột ngột mất đi.
Ý định giết người của cậu có thể dễ dàng thu phóng như thường.
Mặt khác, cậu bị kích thích, chìm đắm trong hận thù,để cho sự thù địch trong lòng điều khiển lý trí và làm những điều tổn thương người khác.
Giết người thì dễ, nhưng ác độc thì khó diệt trừ.
Khoảnh khắc thanh kiếm đâm vào bụng huấn luyện viên Lăng, niềm vui sướng không thể giải thích được chợt vụt tắt. Một thứ gì đó mất đi sự kiềm chế và sắp bộc phát. Cậu kiềm chế cảm xúc của mình bằng ý chí mạnh mẽ và không cho phép mình gục ngã cho đến khi nhìn thấy huấn luyện viên, tất cả đều bất an đều biến thành hư không.
Khóc là vì tự trách, xấu hổ, tội lỗi, do dự, sợ hãi ... sợ rằng mình sẽ thích cảm giác muốn giết người.
Người đàn ông ôm ấp cậu cực kỳ khoan dung , cực kỳ ấm áp, tùy ý để cậu phát tiết.
Quả nhiên,khóc rồi thì tốt hơn nhiều.
Giờ đây khi nghe lại lời người đàn ông nói, tinh thần chiến đấu trong lòng cậu dâng cao, cậu càng củng cố thêm niềm tin.
“Em sẽ ghi nhớ trong lòng.”
Lý Diệu xoa xoa tóc thiếu niên để khích lệ, đôi mắt vàng trở nên dịu dàng.
“Em không hề kém” Anh nói.
Lâm Hân xấu hổ.
Anh trai cậu vào sân huấn luyện khi nào? Đã nghe được những lời của huấn luyện viên Lăng nói với cậu sao?
Lý Diệu xoa nắn vành tai của cậu nói một cách nghiêm túc: "Tám trăm năm trước, Ám Tinh đã bị xâm lược bởi những con thú ngoài hành tinh. Tất cả con người đều là những người bình thường và rất yếu ớt.Thế giới sắp diệt vong ,còn một số nhân loại hiếm hoi sống trong bóng tối giãy giụa, tìm tòi,phản kháng , cuối cùng đoạt lại không gian sinh tồn.Em phải biết, thời điểm tận thế nhân loại so với dị thú đều yếu ớt đáng thương, ngay cả như vậy, người dẫn đầu nhóm vẫn không hề từ bỏ niềm tin, bọn họ đi đến một vùng đất mới phát triển trở thành thời đại tinh tế bây giờ.
Lâm Hân đỏ mặt rút đi, chăm chú lắng nghe người đàn ông nói.
"Nhỏ yếu không đáng sợ, đáng sợ chính là dùng yếu để lấy làm tâm lý hổ thẹn ."
Lâm Hân chấn động .
Thanh âm của người đàn ông trầm thấp, từng chữ như tạ, gõ vào trong lòng cậu.
Phân hoá thành Omega thì thế nào? Thực lực của cậu không kém hơn Alpha !
Bị bố mẹ bỏ rơi thì sao? Người đàn ông này đã cho cậu một ngôi nhà mới, được nuông chiều đầy đủ và có cuộc sống hạnh phúc.
Kẻ buôn lậu săn lùng cậu đã chết, tên cướp biển dùng cậu làm hàng hóa đã chết, con quái vật ngoài hành tinh Cấp đã làm cậu bị thương đã trở thành tro tàn.
Tương lai của cậu hoàn toàn tươi sáng, tại sao cậu lại phải tự ti?
Mù mịt trong lòng tản đi, thiếu niên lộ ra nụ cười xán lạn.
“Cảm ơn anh .”
Lý Diệu khẽ hôn lên chóp mũi cậu.
Anh luôn biết trong lòng thiếu niên có điều gì đó, dù sao đã chịu bao nỗi bất hạnh, không ai có thể lập tức thoải mái ngay được, dù đã dành cho thiếu niên rất nhiều tình cảm nhưng vết thương lòng vẫn không thể chữa lành trong trái tim cậu ấy. Chỉ khi anh có thể tìm ra nó, cậu mới có thể thoát ra khỏi cái bóng của quá khứ.
Mặc dù chuyện xảy ra ngày hôm nay rất nguy hiểm, nhưng là một may mắn trong nguy hiểm .
Anh tin rằng từ nay đứa nhỏ nhà anh sẽ ngày càng mạnh mẽ hơn.
Ánh mắt của người đàn ông quá sủng nịch, Lâm Hân động dung, kìm lòng không đặng mà ghé sát vào , khẽ run lên hàng mi dày , hôn lên môi anh, lúng túng chạm vào rồi lại liếm.
Lý Diệu dựa vào phía sau một chút, thiếu niên cả người đều nằm nhoài trong lồng ngực của anh .
Lâm Hân muốn ngồi dậy, lòng bàn tay của anh nhanh chóng đè lên sau gáy của cậu, làm sâu thêm nụ hôn này.
“Ưm ~~”
Chủ động lại trở thành bị động, Lâm Hân chưa nhắm mắt , một lúc sau mới từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận được tình cảm dịu dàng của người đàn ông đối với mình.
Sau một nụ hôn, hai đôi môi tách ra .
Lâm Hân dùng hai tay nắm lấy áo sơ mi của người đàn ông, thở hổn hển thả lỏng người, cả người bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.
“Muốn ngủ ?” Lý Diệu vỗ vỗ lưng cậu.
“Vâng…Mệt quá.” Lâm Hân ngáp một cái, tựa đầu vào vai người đàn ông, gật gù buồn ngủ .
Sau khi đánh nhau với huấn luyện viên Lăng , tinh thần lực của cậu gần như kiệt quệ, lúc trước thần kinh vẫn luôn căng thẳng , lúc này vùi ở trong lồng ngực ấm áp , ý thức liền bắt đầu trở nên mơ hồ .
“Ngủ đi, về đến nhà anh sẽ gọi em.” Lý Diệu giúp cậu điều chỉnh một tư thế thoải mái.
Lâm Hân cà cà mặt vào trong lồng ngực của anh , lúc sắp ngủ, chợt nhớ tới một vấn đề, dụi dụi mắt, cố gắng lên tinh thần.
“Anh ơi, em nhớ rõ tinh thần lực của em lúc đó đã cạn kiệt, tại sao sao đó vẫn còn?”
Lúc đó cậu bị huấn luyện viên Lăng dồn ép tới cực hạn, sau đó không biết tại sao bạch thú bên trong tinh thần căn nguyên sản sinh tinh thần cộng hưởng với cậu, tinh thần lực cuồn cuộn không ngừng tuôn ra, lúc này mới có sức mạnh để phản công.
“Em và điều động thú đồng bộ.” Lý Diệu dùng đầu ngón tay xoa xoa mi tân của cậu , kiên nhẫn giải thích, “Điều động thú tương đương với bộ nhớ tinh thần lực. Cấp độ càng cao, tinh thần lực càng nhiều. Khi em đồng bộ với điều động thú , em có thể mượn sức mạnh tinh thần lực của nó tùy thích, thậm chí có thể trong thời gian ngắn nâng lên đẳng cấp tinh thần lực ."
Cơn buồn ngủ của Lâm Hân đã biến mất một nửa.
Điều động thú có tác dụng lớn như vậy ?
Bạch thú cấp đã mang lại cho cậu nhiều tinh thần lực như vậy, còn huấn luyện viên thì sao?
“Anh có bao nhiêu con điều động thú vậy ?” Cậu tò mò hỏi.
“Ừm—” Lý Diệu hơi nhướng mày, nhếch khóe miệng. “Chín đầu.”
Lâm Hân khiếp sợ .
Chín đầu?
Khái niệm này nghĩa là gì?
Chỉ riêng Thú Thanh Phong đã là quái thú ngoài hành tinh Cấp , con còn lại, nếu đều là Thần thú cấp trở lên, thì sức mạnh tinh thần lực của chúng không phải là khổng lồ đến đáng sợ sao?
Chẳng trách khi Huyền Minh bị mất năng lượng khi đi qua hố sâu, huấn luyện đã dùng sức mạnh tinh thần lực của mình để bảo vệ họ và hạ cánh an toàn xuống hành tinh quái thú ngoài hành tinh.
Lâm Hân đã hoàn toàn không còn buồn ngủ, nắm lấy áo của người đàn ông, vô tình dùng sức quá mạnh, xé toạc cúc áo sơ mi, lộ ra cơ ngực cường tráng của người đàn ông.
"A... Em xin lỗi ..." Cậu lúng túng buông ra.
Lý Diệu không ngần ngại chút nào , nắm chặt tay cậu đặt lên lồng ngực mình . “Em có muốn xem không?”
“A?”Bàn tay cảm thụ da thịt ấm áp, Lâm Hân theo bản năng mà nuốt một ngụm nước bọt.
Nhìn? Nhìn cái gì ?
Lý Diệu đột nhiên lật người một cái, hai người một trên một dưới mà đè trên ghế sopha của xe huyền phù .
Ghế sopha tuy rộng và dài nhưng lại rất mềm mại, chịu được sức nặng liền hãm xuống, Lâm Hân hơi vùng vẫy một chút, nhưng người đàn ông ở mặt trên lại bất động như núi, không còn cách nào khác đành phải từ bỏ.
"Anh hai ..." Cậu cắn môi , vô cùng đáng thương mà nhìn người đàn ông .
Lý Diệu nâng mặt của cậu lên, cúi đầu.
Lâm Hân nghĩ anh sắp hôn một lần nữa, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, tiếng cười trầm thấp của người đàn ông liền vang lên bên tai . Cậu trong lòng nghi ngờ, len lén mở một mắt, gương mặt tuấn mỹ gần của người đàn ông gần trong gang tấc, sau đó —— hai người trán chặt chẽ dán vào nhau.
"Đến--" Lý Diệu vừa dứt lời, Lâm Hân đột nhiên trời đất quay cuồng, linh hồn cậu giống như bị thứ gì đó hút vào.
A?
Sau phút choáng váng, cậu ngỡ ngàng khi thấy mình đang lơ lửng giữa vũ trụ bao la.
"Anh ơi? Huấn luyện viên ?"
Lâm Hân hoảng sợ nhìn xung quanh, nhưng không tìm thấy anh .
“Anh ở đây, Tiểu Hân.”
Âm thanh của Lý Diệu vang lên phía trước, Lâm Hân nhìn sang, không biết lúc nào đó, vũ trụ biến mất và thay vào đó là một mảng sao chín cánh khổng lồ.
Mảng ngôi sao chín cánh tỏa ra ánh sáng vàng mờ ảo, trên mỗi góc đều có một con dị thú khổng lồ ngồi chồm hổm, tinh thần lực đáng sợ tràn ngập toàn bộ không gian hư vô.
Lâm Hân khó khăn ngẩng đầu nhìn những quái vật khổng lồ này , cảm thấy được chính mình dị thường nhỏ bé.
“Đều ngoan một chút , em ấy là bạn đời của ta.”
Đứng ở trung tâm của mảng sao chín cánh, Lý Diệu bộc phát ra sức mạnh tinh thần lực áp đảo để trấn tĩnh chín con quái thú to lớn ngoài hành tinh.
Áp lực giảm mạnh, Lâm Hân thở phào nhẹ nhõm đi về phía người đàn ông.
Đi được hai bước, cậu đột ngột dừng lại.
Người đàn ông tóc bạch kim đứng ở trung tâm của mảng sao chín cánh có vẻ khác với huấn luyện viên lúc thường.
Tóc dài chạm đất, mặc một chiếc áo choàng cổ màu bạc, da dẻ vẫn màu đồng cổ, nhưng có một dấu ấn tinh xảo ở giữa lông mày. Mắt vàng tỏa ra ánh sáng lung linh, mờ ảo, hiện ra cảm giác cao thâm khó dò.
" Anh ơi?" Lâm Hân không dám xác định mà khẽ gọi.
“Là anh.” Lý Diệu đi về phía thiếu niên ,đứng ở trước mặt cậu , cúi đầu nhìn chăm chú . “Nơi này là tinh thần căn nguyên của anh, chúng là điều động thú của anh.”
Khoảng cách gần nhìn người đàn ông, càng thêm tuấn mỹ .
Lâm Hân giống như bị đầu độc, đưa tay ôm lấy anh.
Thiếu niên chủ động ôm anh, Lý Diệu nhướng lông mày, sung sướng mà ôm lấy , dẫn cậu đứng trên mảng sao chín cánh, giới thiệu điều động thú của mình cho cậu nghe.
“Thanh Phong thú, em đã từng gặp qua .”
Thanh Phong thú lắc lắc cái đuôi dài đằng đẵng, xem như là cùng Lâm Hân chào hỏi .
“Cầu.” Lý Diệu giơ tay lên, đầu thú khổng lồ duỗi ra, màu tím đồng tử còn lớn hơn quả bóng, chằm chằm nhìn Lâm Hân .
Lâm Hân lớn mật mà cùng tử đồng đối diện.
Đồng tử màu tím dựng thẳng lên, như thể đánh giá thực lực bạn đời của chủ nhân, một lúc sau, con thú khổng lồ vỗ cánh và lười biếng rụt trở lại.
“Sương.” Lý Diệu ôm lấy Lâm Hân, xoay người lại, chỉ vào một con cự thú trắng như tuyết gần đó.
Con cự thú khổng lồ đứng dậy khi nghe thấy tiếng gọi từ chủ nhân. Cao năm sáu mét, toàn thân lông trắng như tuyết , hình như hồ , trên đầu có một cặp sừng hươu, mắt đỏ như máu, răng nanh dữ tợn, tứ chi phủ vảy bạc, sáu cái đuôi, ba cái giống đuôi chồn, ba cái tựa như đuôi rắn, phách lối bay múa.
Giống như Cầu , nó cũng là một con thú cấp sáu.
Sương tiến tới , ngửi ở bên người Lâm Hân ngửi một cái, nhớ kỹ khí vị bạn lữ của chủ nhân .
Lâm Hân chạm vào lông của nó, nó đảo mắt cũng không nhúc nhích.
Vì vậy Lâm Hân không nhịn được sờ soạng thêm mấy lần.
Lý Diệu nắm chặt lấy bàn tay đang bận rộn của cậu và ra hiệu cho Sương quay trở về.
Lâm Hân một mặt tiếc nuối.
Cảm giác quá tốt, cậu vẫn chưa sờ đủ.
Còn lại sáu con dị thú , nhưng Lý Diệu chỉ để Lâm Hân đứng từ xa quan sát.
Lâm Hân kinh ngạc khi nhìn thấy sáu con thú còn lại đều bị trói bằng xích sắt.
“Tại sao chúng lại…”
Lý Diệu thờ ơ nói: “Nếu không phục tùng thì chỉ có thể bị khống chế.”
Sáu con quái thú này đều khát máu, hung hãn, phản nghịch, phải tốn rất nhiều công sức mới có thể thu phục được chúng nó. Khi chúng bước vào tinh thần căn nguyên của anh, không cố gắng hòa thuận với nhau ngược lại thường thường đánh nhau, dạy mãi không sửa,cũng chỉ có thể để chúng nó an phận thủ thường mà ngồi xổm tại chỗ cũ.
Lâm Hân kinh ngạc.
Anh trai của cậu thực sự rất mạnh! Thật mạnh !
Khi nào cậu mới có thể trở nên mạnh mẽ như vậy?
Muốn bắt kịp bước chân của huấn luyện viên, không biết còn phải luyện trong bao lâu?
" Anh ơi, em..." Vừa định nói gì đó, đột nhiên cảm giác mệt mỏi vô tận quét qua, Lâm Hân hai mắt tối sầm lại, linh thể rời đi khỏi tinh thần căn nguyên của Lý Diệu .
Trong xe huyền phù , Lý Diệu từ từ mở mắt, chống đỡ cơ thể, nhìn thấy thiếu niên đã ngủ say, liền bật cười.
Có vẻ như đứa nhỏ đang thực sự rất mệt mỏi.
Chiến đấu với Lăng Bình, tinh thần lực và thể lực của thiếu niên đã bị cạn kiệt từ lâu, hiện tại khi tiến vào tinh thần căn nguyên, cơ hồ tiêu hao hết tinh lực , tự nhiên không kìm được mà ngủ thiếp đi.
Anh ngồi sang một bên , ngón tay em ái xoa nhẹ lên đôi má non mềm của thiếu niên .
Nửa giờ sau, xe huyền phù đến Lâu đài của Lý gia , chậm rãi hạ xuống trong sân, quản gia Bạch Húc cùng hầu gái trưởng Mai Lâm chờ đợi đã lâu.
Cửa xe mở ra, Lý Diệu ôm thiếu niên đang ngủ say sưa bước xuống xe.