Lúc Lâm Hân tỉnh dậy đã là bảy giờ tối.
Tỉnh lại phát hiện mình nằm trên giường, ngẩn người một hồi, mãi đến khi Lý Diệu đẩy xe đẩy đồ ăn vào phòng ngủ thì mới hoàn toàn tỉnh táo.
Tinh thần lực tiêu hao quá độ, liên quan đến bụng đói đến phát hoảng , khi nhìn thấy đồ ăn đầy đủ sắc hương vị, khẩu vị rất nhanh liền đến, cậu ngồi vào bàn vùi đầu ăn.
“Chậm một chút, không đủ anh sẽ bảo dì Mai Lâm làm một phần nữa.” Lý Diệu ngồi bên cạnh giúp cậu gắp rau.
“A a.” Lâm Hân múc một ít cơm rồi nhét miếng thịt kho tàu mà Lý Diệu gắp cho vào miệng, giống như tiểu chuột đồng, hai má phồng lên.
“Uống một ngụm súp rau.” Lý Diệu sợ cậu nuốt không trôi, để canh lên tay cậu.
Lâm Hân liếm khóe miệng, múc một muỗng canh, thổi thổi , uống từ từ.
Một người vui vẻ gắp đồ ăn, một người nỗ lực ăn, một bữa cơm ăn đến say sưa ngon lành .
Sau khi ăn xong, Lâm Hân sờ sờ bụng, nấc một cái .
Có vẻ ăn hơi quá rồi.
Cậu xoắn xuýt cau mày.
Lý Diệu thu dọn bát đĩa, để lên xe ăn, đẩy ra phòng khách nhỏ ngoài phòng ngủ, tự khắc sẽ có người hầu gái đến mang đi.
Trở lại phòng ngủ, anh liền nhìn thấy thiếu niên mặc áo ngủ tơ tằm đi đến phòng làm việc bên cạnh.
“Làm bài tập?” Lý Diệu đi theo phía sau cậu.
“Vâng, hôm nay huấn luyện viên sắp xếp cho rất nhiều bài tập.” Lâm Hân ngồi xuống bàn học, từ trong vòng không gian lấy ra một xấp giấy , đếm đại khái có khoảng mười tờ, mỗi tờ bốn phía.
Lý Diệu hỏi: “Có cần anh giúp một tay không?”
Lâm Hân lắc đầu: “Không cần.”
Bài tập phải tự mình làm.
Thấy cậu kiên trì , Lý Diệu đành phải cầm lấy sách, ngồi bên cạnh , cùng cậu làm bài.
Lâm Hân một khi cầm bút lên, liền hết sức chuyên chú.
Sách giáo khoa của trường Cao đẳng Vấn Thiên đại khái giống như sách của trường Cao đẳng Hoa Đông . Lâm Hân có thói tốt là quen chuẩn bị bài . Sau khi học tại trường Cao đẳng Hoa Đông một tháng, về cơ bản cậu đã đọc hết sách giáo khoa. Bây giờ cậu chuyển sang trường Cao đẳng Vấn Thiên đã có thể theo kịp chương trình .
Cậu nghiêm túc làm bài, hoàn toàn quên mất Lý Diệu.
Lý Diệu đọc được tầm mười trang sách , bộ nhận diện trên cổ tay rung lên hai lần, có thông tin gửi đến. Anh liếc nhìn thiếu niên đang tập trung tinh thần , để sách xuống, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng làm việc.
Lâm Hân đắm chìm trong biển câu hỏi mà không nhận ra.
Lý Diệu đóng cửa phòng khách cùng phòng ngủ thông nhau, mở ra truyền tin.
Đó là bản báo cáo do phó Phó Côn gửi.
Sau khi Từ Hải được một con thú ký sinh cải trang thành luật sư giải cứu khỏi nhà tù, đội trọng án DK lập tức theo dõi. Các trạm hàng không vũ trụ lớn được giám sát chặt chẽ giờ một ngày, nhưng mà, đã ba ngày , bọn họ giống như đã biến mất không còn tâm hơi, không thấy hình bóng , đến tổ trọng án DK cũng không tìm thấy một chút manh mối nào.
Người tất nhiên vẫn còn đang ở trong Giả Tạo Ngày Tinh , chỉ là trong bóng tối có cao thủ giúp đỡ , trốn khỏi thiên la địa võng của tổ trọng án DK.
Mục đích bản báo cáo của Phó Côn là hy vọng anh ra tay giúp truy tìm tù nhân trốn trại .
Dù sao, một số bộ ngành không phối hợp, tổ trọng án DK không có cách nào thâm nhập điều tra.
Nói cách khác, kỳ nghỉ của Lý Diệu sẽ kết thúc sớm.
"Meo meo ~~~~" Tiểu Bố chen vào cánh cửa được đóng gần hết chạy vào phòng khách, thấy chủ nhân đang ngồi trên ghế sô pha trầm tư, nhẹ nhàng nhảy lên, đi tới bên người chủ nhân, dụi đầu nhỏ vào cánh tay của chủ nhân.
Lý Diệu xoa đầu nó bằng một tay, tay kia đánh chữ trả lời Phó Côn .
Trong Thủ Đô tinh luôn tiềm ẩn những mối nguy hiểm, với tư cách là nguyên soái của đế quốc, anh bắt buộc phải loại bỏ những mối nguy hiểm tiềm ẩn này.
Mười giờ rưỡi, Lâm Hân cuối cùng đã hoàn thành tất cả bài tập về nhà của mình.
Cậu đặt bút xuống, duỗi rộng tứ chi cứng ngắc , nhìn sang thì phát hiện người đàn ông đang ngồi đó đã mất tích.
Nháy mắt mấy cái, cậu cất bài tập đi, vừa mới đứng dậy, Lý Diệu đã ôm Tiểu Bố trở lại .
"Meo meo ~~" Tiểu Bố phát ra tiếng kêu ngây thơ .
Lâm Hân bước tới ,gãi gãi cằm của nó.
Tiểu Bố được voi đòi tiên, nhảy khỏi vòng tay của chủ nhân, lao về phía Lâm Hân , Lâm Hân vội vã đỡ lấy nó, nặng trình trịch, rất có trọng lượng , còn Tiểu Bố hoàn toàn không nhận ra, nhấc móng vuốt muốn bò lên vai Lâm Hân ,tìm đúng vị trí, đặt mông ngồi xổm trên vai của cậu.
"Meo meo ~" Nó cọ đầu Lâm Hân để thể hiện tình bạn.
Lâm Hân không dám di chuyển, cậu sợ di chuyển một chút , sẽ làm nó hoảng sợ bay xuống.
Khóe miệng Lý Diệu khẽ nhếch lên. "Bài tập đã hoàn thành?"
"Hoàn thành." Lâm Hân nhấc lên đôi mắt thủy linh giống như mèo nhỏ ,mong đợi dò hỏi ,"Em có thể vào cơ giáp thế giới không ạ?"
Lý Diệu nói: " giờ rưỡi."
Lâm Hân mím môi, có chút ảo não vì mình ngủ quên, bằng không tan học về nhà lập tức làm bài tập, tám giờ hoàn thành, như vậy ít nhất có thể chơi cơ giáp thế giới đến hai tiếng.
Mái tóc trên đầu thiếu niên rũ xuống, Lý Diệu khẽ thở dài, tay khẽ xoa xoa mái tóc của thiếu niên.
“Nửa giờ, đến giờ nhất định phải logout.” Anh lui nhường một bước.
“Vâng!” Lâm Hân gật đầu, tiểu ngốc mao ngây lập tức có tinh thần .
"Meo!" Vì cậu hơi động, Tiểu Bố thiếu chút nữa té xuống, nó thả người nhảy một cái, nhảy lên trên bàn.
Trong thế giới cơ giáp , Lý Vũ ngồi xổm trên ghế đẩu trong phòng huấn luyện, lôi danh sách bạn bè ra, sững sờ nhìn chữ Phá Quân màu xám.
Mười giờ rưỡi rồi, chị dâu có thể online được không a?
Mạnh Chí Thành ném cho hắn một chai đồ uống. “Không liên lạc được?”
Lý Vũ nhận lấy đồ uống, vặn nắp uống một ngụm. “Tôi đã gửi tin nhắn cho cậu ấy lúc chín giờ, nhưng không trả lời.”
Mạnh Chí Thành trầm ngâm nói: “Có lẽ là có chuyện gì đó nên mới không online . Ở trường cậu có giao bài tập nhiều không?”
Lý Vũ gãi đầu: “Tôi còn tốt, tám giờ đã làm xong nhưng phá quân ở lớp trọng điểm, bài tập nhất định sẽ nhiều hơn chúng ta, hơn nữa ...Khóa vật lộn buổi chiều thiếu chút nữa xảy ra bất trắc. Biết không? Huấn luyện viên của học viện chúng ta đều là người điên!"
Mạnh Chí Thành nghi hoặc: "Cậu không phải học sinh học viện Vấn Thiên sao?"
Học viện quân sự Vấn Thiên là học viện tốt nhất ở Đế quốc Huyền Võ, làm thế nào có thể để một người điên làm huấn luyện viên?
Lý Vũ than thở .
Lần đầu tiên đi học về, hắn đã tìm anh trai để hỏi về "sát tâm".
Anh trai hắn cười híp mắt hỏi: "Hiện tại năm nhất đều dạy cái này? Có phải có chút sớm rồi hay không ?"
Lý Vũ lắc đầu ,đen sự tình ở khóa vật lộn mô tả một cách chi tiết cho anh trai mình. Anh trai của hắn hiểu rõ ,nói : "Ồ, nghe anh nói ! Sát tâm là một khóa học bắt buộc đối với mọi chiến sĩ cơ giáp. Chờ các em lên năm ba, một đứa đều chạy không thoát được , các huấn luyện sẽ thay đổi thủ thuật để dằn vặt các em. Chịu đựng được , em sẽ vượt qua một rào cản , nếu chịu không nổi thì một là thôi học hay là chuyển khoa. "
Lý Vũ lo lắng sau khi nghe những lời của anh trai mình.
Sau khi xem trận chiến giữa chị dâu và giáo viên Lăng, hắn đã lo lắng rằng mình không thể chịu đựng được bài kiểm tra khi vào năm ba.
"Keng ! Bạn của bạn , Phá Quân đã login!"
Hệ thống thông báo vang lên, Lý Vũ định thần lại, vui vẻ nói: "Phá Quân đã lên mạng!"
Nơi Lâm Hân lên mạng là trên hành lang bên ngoài phòng huấn luyện khu A.
Ngày hôm qua cậu và huấn luyện viên trực tiếp logout, phòng huấn luyện cho thuê thời gian vừa hết, hệ thống tự động đem cậu dời đi ra ngoài.
Lúc này, trên hành lang có rất nhiều người ra vào, đều lộ ra vẻ cuồng nhiệt khi nhìn thấy thiếu niên tóc đen đột nhiên xuất hiện.
Đó là Phá Quân !
Phá Quân lên mạng!
Omega duy nhất dám xông pha ở Khu A , trải qua Phi Thiên Phấn phát sóng trực tiếp cùng đại thần Lệ Phượng chia sẻ video, danh tiếng của cậu liền vang xa, có nhiều fan hâm mộ trung thành , Lâm Hân không hề biết, các fan hâm mộ và người có cùng sở thích đã thành lập và tạo thành một nhóm để hỗ trợ tự phát chế tạo thanh thế cho cậu.
Nhưng mà ,không bột đố gộp nên hồ.
Fan hâm mộ đã rất kinh ngạc khi biết rằng Phá Quân không có Chaobo!
Cho dù có, cũng chưa từng được công bố, không có dấu vết nào để tìm kiếm.
Ngoại trừ phòng phát sóng trực tiếp "Dao Quang ", bọn họ dĩ nhiên không biết đi nơi nào để trông coi.
Đương nhiên, người chơi trong thế giới cơ giáp có thể đợi trực tuyến.
Chỉ là, từ ngày phát sóng trực tiếp đến nay đã gần một ngày, Phá Quân vừa không lên cơ giáp thế giới, vừa không mở phòng trực tiếp, fan hâm mộ lập tức thất vọng.
Bây giờ Phá Quân đã lên mạng, người hâm mộ rất vui mừng khi nhìn thấy cậu.
Lâm Hân cảm thấy được bốn phía quăng tới ánh mắt khác thường nhìn mình, cau mày, lấy mặt nạ từ trong bọc ra, đeo vào, quay người , rồi rời khỏi hiện trường.
Những Alpha đó một mặt tiếc nuối, nhưng không ai dám đến gần.
Lâm Hân nhận được tin từ Lý Vũ, vội vã đến phòng huấn luyện dành riêng cho đội.
“Chào, Phá Quân ~” Quân Khâu Hồ đâm đầu đi về phía cậu và nhiệt tình chào hỏi.
Lâm Hân dừng bước lại ,nhàn nhạt đáp lại : “Xin chào, đội trưởng Quân .”
Quân Khâu Hồ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề : “Tại sao khi bắt đầu chương trình phát sóng trực tiếp, cậu không nhắn tôi một tiếng nha ? Tôi sẽ giúp cậu tuyên truyền !
Lâm Hân sửng sốt một chút . Cậu có mở phòng phát sóng trực tiếp vào tối hôm qua, nhưng không có khán giả, sau đó, cậu đã quá tập trung vào cuộc chiến với huấn luyện viên mà hoàn toàn quên mất việc phát sóng trực tiếp.
Thấy thiếu niên không trả lời, Quân Khâu Hồ trong mắt lóe lên một tia bát quái, hỏi: "Cậu quen Đại Thần Lệ Phượng sao? Anh ấy đã giúp cậu quảng bá phòng phát sóng trực tiếp trên Chaobo. Khá lắm , chỉ trong vài phút, khán giả đã tăng lên hơn một triệu. Tôi phát sóng trực tiếp lần thứ nhất đều không rầm rộ như vậy đây!"
Lâm Hân nghi hoặc mà nhìn Quân Khâu Hồ.
Lệ Phượng?
Đại thần ở trên bảng xếp hạng võ đài nằm trong top năm vị trí đầu ?
Không quen biết.
Phòng trực tiếp hơn triệu khán giả?
Không thể nào!
Quân Khâu Hồ chưa nói hết , tiếp tục: "Người đàn ông tóc bạc đó có phải là Alpha của cậu không? Anh ta đã dạy cậu tất cả các kỹ năng chiến đấu sao? Thật lợi hại ! Anh ta còn nhận đệ tử không? Tôi muốn bái anh ta làm sư phụ! Nhân tiện , trước khi buổi phát sóng trực tiếp tiếp theo kết thúc, cậu phải chào khán giả. Đừng logout như ngày hôm qua. Hãy đếm ngược mười giây, không đủ thời gian để khán giả tặng phần thưởng. "
Cuối cùng Lâm Hân cũng hiểu, âm thầm lấy camera thông minh ra.
[Didi, ngài đã nhận được vạn phần thưởng, ngài có muốn rút nó ra không? ]
Trước mắt cậu bắn ra một cái màn hình ảo, mặt trên có danh sách chi tiết về phần thưởng trực tiếp, bảng dài không kéo không hết ,tổng số tiền của tài khoản được hiển thị trên màn hình: vạn tinh tế tiền .
Lâm Hân kinh ngạc trước số tiền quá lớn này.
Màn hình ảo không phải là chế độ ẩn. Quân Khâu Hồ liếc nhìn giá trị bên trên, hắn cười nói: "Tôi không nói dối cậu phải không? Phát sóng trực tiếp rất có lợi. Bây giờ cậu rất nổi tiếng!"
Lâm Hân tắt màn hình ảo và bình tĩnh nói: “Tôi không có quen biết Đại Thần Lệ Phượng.” Tại sao bên kia lại giúp cậu tuyên truyền miễn phí ? Mục đích là gì?
"Hả? Cậu không biết sao?" Quân Khâu Hồ lộ ra vẻ ngạc nhiên, "Tôi tưởng rằng hai người quen nhau trên thực tế! Đại thần Lệ Phượng nổi tiếng lạnh lùng trong giới cơ giáp, nhận được sự giúp đỡ của anh ấy chính là một điều may mắn!"
Lâm Hân cụp mắt xuống. Tuy rằng không biết tại sao đại thần lại giúp cậu, nhưng mà bất ngờ có tiền, dù sao cũng phải cảm ơn anh ta.
Quân Khâu Hồ thở dài , thực sự là một đứa nhỏ không thích nói chuyện, nhún vai, nở nụ cười hỏi, "Hôm nay có phát sóng trực tiếp không ? Fan của cậu đều ngồi xổm ở trong phòng phát sóng trực tiếp mỏi mắt chờ mong đây!"
Lâm Hân ngập ngừng nói: “Tôi chỉ chơi được nửa giờ .”
Thời gian nói chuyện với Quân Khâu Hồ đã mất năm phút .
Quân Khâu Hồ nói: "Nửa giờ là đủ rồi ! Mở đi, mở đi ! Làm một phát thanh viên , phải cẩn thận danh nghiệp , cậu phải cảm ơn phần thưởng của fan hâm mộ ngày hôm qua .
Lúc thường thô to, nhưng khi nói đến phát sóng trực tiếp thì phi thường chuyên nghiệp.
Lâm Hân nghĩ một hồi , kết nối phát sóng trực tiếp.