Biệt Đội "Lưu Manh" Tại Mạt Thế

chương 7: thỏ!? (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

h không nhanh không chậm mà đến. Mọi người liền lục đục li khai K thị.

Trên đường đi về phía Nam, nhóm Hồ Nhiên xui xẻo gặp hàng đống tang thi, Hồ Siêu nói đây là tang thi triều (HS: phê tiểu thuyết nhiều quá mà thôi :)

-rút.. Rút mau!!!

Hồ Siêu hét lên khi thấy đàng tang thi xông đến, nhìn sơ qua thì ít nhất có hơn con, cả nhóm thân đơn bạc vậy chống sao nổi.

Liêu Hành tăng tốc, vận dụng dị năng làm giảm độ nặng của xe việt dã để chạy nhanh hơn. Ai có dị năng thì tấn công mấy con tang thi dẫn đầu.

Diêu Tiêu chỉ có một chút kim loại, nếu bắn thì khi cần sẽ không có kim loại để sử dụng nên hắn lãnh phần mở đường. Mấy chướng ngại vật đằng trước là kim loại thì thu còn những thứ khác thì bị đẩy ra.

Hồ Nhiên lãnh phần tấn công xa, tang thi dẫn đầu đều bị giáo băng ghim chặt, vài con xung quanh cũng bị dính cứng lại.

Hồ Siêu lại lo những con tang thi xông lên từ hướng khác, vì thị lực không tốt nên y lo tấn công gần.

Còn Kỷ Tử!? Có thể trông chờ gì đối với một con báo còn đang hôn mê chưa tỉnh thì đánh đấm cái gì.

Đánh hết được đám tang thi triều cũng mệt đứt hơi, bất tri bất giác bọn họ đã đi ngược lại hướng nam, phía bắc xưa chính là khu đô thị, nhà cao tầng lầu, nói chung là nơi thành phố!

Hồ Nhiên phát cho mỗi người viên tinh thể trắng đục để hồi phục năng lượng.

- thứ này dùng sao!?

Thứ cho Diêu Tiêu lần đầu sử dụng tinh thể, hắn là thức tỉnh bằng cách bị cào đến được không!?

-anh nuốt vào đi, giống như vầy nè.

Hồ Siêu nói xong liền ngậm viên tinh thể một hồi rồi nuốt, song liền hướng Diêu Tiêu cười một cái.

Diêu Tiêu giật mình, hình như viên tinh thể của Hồ Siêu vừa nuốt to bằng quả chanh a, nuốt dễ vậy sao!?

Hắn cũng làm tương tự là ngậm viên tinh thể vào miệng. Tinh thể gặp nước bọt liền tang ra bằng tốc độ có thể cảm nhận ( ngậm vào miệng thì cảm nhận, không lẽ thấy!?) tang thành nước rồi trôi xuống cổ họng. Lúc ấy, Diêu Tiêu có thể cảm nhận được năng lượng ít ỏi trong cơ thể được tăng lên không ít.

- thật kì diệu..

Diêu Tiêu không nhịn được khen.

-được rồi mọi người, chúng ta lỡ đến đây rồi thì đi thu thập vật tư đi.

Hồ Nhiên hô, cậu vừa thu lại chiếc việt dã, Kỷ Tử thì lại để bên ngoài.

-trước, giải quyết tên này đã.

Liêu Hành ghét bỏ đá đá con báo nào đó. Đáng thương cho Kỷ Tử trong mơ lại thấy một cây hành đang ngược đãi mình, Kỷ Tử khóc không ra nước mắt vì y hôn mê rồi!!!

Diêu Tiêu xung phong lĩnh Kỷ Tử, trong đám thì chỉ có anh là một tên bộ đội chịu khó, thân thô lại khỏe mạnh. Liêu Hành làm sát thủ, hắn không thể để thân hình tráng kiện như Diêu Tiêu nên thân trông rất đơn bạc, chỉ là cơ thì không thiếu mà thôi.

Thế là xuất hiện tình cảnh nhóm người đi trên thành phố hoang tàn. Hai thiếu niên và nam nhân trưởng thành cùng... Một con báo!?

Hồ Nhiên vác thêm gậy sắt để tăng cảm giác côn đồ nếu không có con chim nho nhỏ đậu trên đầu. Hồ Siêu lại tung tăng đi trước, y cứ như đang đi chơi chứ không phải đối mặt với mạt thế.

Cả bọn đi đến khu phố mua sắm ( giống như một siêu thị cỡ to ấy). Hồ Siêu khoái chí chạy nhảy khắp nơi.

-wa!!! Đĩa game mà mình ao ước bấy lâu nay!!

-hóa ra đồ cosplay bán ở đây!?

-ngao ngao ngao!!!

Mỗi lần đến chỗi cửa hàng đều bảo Hồ Nhiên vét sạch, Hồ Nhiên không ý kiến cũng vét theo, ai biểu cậu cũng thích chi TvT

Còn còn hai tên chính trực thì thăm dò xung quanh để hai tiểu thụ vui chơi (thật!?).

Liêu Hành cảm thấy rất quái dị, từ khi vào thành phố thì cả đường đi đều không thấy móng tang thi nào, đáng lẽ ra cũng sẽ có người sinh sống nhưng không.

Kì quái hơn là những hàng đồ ăn đều nguyên vẹn cứ như không hề được đụng đến. Mạt thế bắt đầu được ngày ấy vậy không ai phát hiện!?

Mọi thắc mắc của Liêu Hành đều được giải đáp bằng việc tận mắt thấy.

Cả bọn đều sững sờ, trước mắt chính là một đống bông bông nhiều màu sắc, chiếm đa số là màu trắng mềm mại. Chúng còn có thể di chuyển!? Liền rất lạ đi!? Mạt thế không những có tang thi mà còn trồi ra các thứ khác nữa hả!?

Trước mắt, gần nhất chính là một cục bông trắng trắng đang di chuyển đến. Đến gần rồi mới thấy rõ giống loài của cục bông lớn ấy... Chính là một con thỏ.....

-thỏ!?

Hồ Nhiên giật mình nhìn con thỏ "nhỏ", con thỏ cũng nhìn lại Hồ Nhiên, một người một thỏ đánh giá nhau một hồi thật lâu... Lâu...... Lâu.......

- con thỏ này ăn được không nhỉ!?

Diêu Tiêu nhỏ giọng hỏi Hồ Siêu, hắn nghĩ giọng mình có lẽ rất nhỏ rồi nhưng không nghĩ rằng con thỏ sẽ nghe thấy. Không phải một con mà là cả đàn đang lúc nhúc kia, bọn nó đều quay đầu lại nhìn bọn Hồ Nhiên, còn rất nhân tính hóa mà trợn tròn mắt.

Trợn mắt ra rồi thì... Dồn dập tấn công!!!!

Sẽ không ai ngu mà dừng lại để chúng nó đè cắn đâu. Cả bọn đều dùng tốc độ nhanh nhất của mình chạy trốn.

-anh sao ngốc thế!!! Thỏ này chắc chắn đã tiến hóa, cái gì đều tăng lên cả!!!

Hồ Siêu tức giận mắng Diêu Tiêu, phải biết rằng thỏ tai lại thính lại nhanh, tiến hóa thì càng thính càng nhanh!!! Còn thông minh hơn nữa là!!

-anh xin lỗi!!!!!!!!!!!

Diêu Tiêu khóc không ra nước mắt, anh bị người yêu mắng ngu ngốc!! Tim tan nát a!!!!!

- đừng giết bọn thỏ!!! Nếu chết một con thì chúng ta càng xong đời!!!

Hồ Nhiên hô to với mọi người, dù sao thì thỏ là loài theo đàn, mà lỡ giết con cầm đầu là cả bọn thật sự toi nha.

__________________________________________________________________

Khụ, bị hối ta mới làm tiếp :vvv

Dòng này dành cho ai chờ hint của cặp chính, rất tiếc Tiểu Nhiên là tên ngốc, sẽ khó biết Liêu Hành đang cầu yêu đâu :)))) thế nên đừng quá hóng CP chính, còn CP phụ cho những ai muốn hint á nha :

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio