Người ta có trò chơi chạy trốn con chó, có ai chạy trốn con thỏ!? Mà một đàn thỏ thì lại dễ hiểu vì sao.
- ta hiểu vì sao nơi này không có tang thi rồi!
Hồ Nhiên dù chạy vẫn không thở dốc một hơi nào, còn rất thong dong nhìn đồng đội thở hồng hộc.
- ha.. Vì sao...
Diêu Tiêu là người đầu tiên hỏi, dù anh phải cỏng một con báo trên lưng nhưng anh vẫn còn tâm trí mà hỏi.
- đương nhiên là đám thỏ phía sau rồi!
Giọng này là không phải của Hồ Nhiên, âm điệu đều thuộc về phái nữ. Giọng nữ cất lên làm dừng lại đám thỏ đang đuổi theo nhóm Hồ Nhiên.
- là ai!?
Diêu Tiêu cảnh giác, la lớn trấn át đi cái lo của mình. Liêu Hành nhanh chóng ngó nghiêng xem xét, dùng mười mấy năm làm sát thủ của mình định vị hơi thở và nới vang lên giọng nói.
Ở kia!
Liêu Hành nhanh chóng quay đầu lại phía sau, đối diện tòa chung cư. Ngay bên cửa sổ của tầng ba, ngồi trên đó chính là một thiếu nữ.
Tuổi xấp xỉ Hồ Nhiên nhưng bộ dạng hẳn là loại ăn chơi trác lác rồi. Một đầu tóc hồng, mắt thâm nhẹ, đeo less (kính áp tròng, không rõ ghi đúng hay không :vv), ăn mặt Tomboy cực kì.
- trước khi hỏi người khác, không phải các ngươi nên xưng danh tính mình trước sao!?
Đạm Phương biểu môi, cô một thân hồng từ đầu đến cuối, cao ngạo nhìn nhóm Hồ Nhiên. Tay vuốt ve con thỏ nhỏ đang ghé trên đùi cô đánh một giấc ngủ.
- được được, cô nương muốn sao thì là vậy a! Tụi tôi từng người là Hồ Nhiên, Diêu Tiêu, Liêu Hành, tôi là Hồ Siêu.
Hồ Siêu sợ nhất là anh hai tức giận, nãy giờ cô nàng hồng kia đã khiến Hồ Siêu hắn khó chịu, không biết Hồ Nhiên khó chịu đến mức nào.
- các ngươi hảo, ta là Đạm Phương. Không biết may mắn hay xui xẻo nhưng trong thành phố này, chỉ có mình ta sống sót.
Đạm Phương nói một cách hiển nhiên, liếc nhìn những biểu cảm trên mặt của đoàn người đầu tiên cô gặp trong mấy ngày qua. Đúng là vẻ mặt xanh, trắng mà cô hay nghĩ đến, cái cảm giác giả heo ăn thịt hổ rất vui đấy!
- nếu chỉ mình cô sống sót, vậy thì tang thi đâu!?
Hồ Nhiên thắc mắc cũng là mọi người thắc mắc. Đến đến, đây là điều cô muốn nói ra, bọn họ chắc chắn sẽ sùng bái cô!!
- nga~ thường thôi, đều nhờ Nhung Nhung cả đấy. Nhung Nhung giết sạch đám dơ bẩn kia!
Nhung Nhung trong miệng Đạm Phương hắn là con thỏ đang ngủ kia rồi, nhưng không lẽ công lao chỉ thuộc về một con thỏ không mấy sức lực!?
Mà Đạm Phương cũng nhận ra nghi hoặc của mọi người, khóe miệng cứ thế nhếch lên, rất tự hào mà vuốt ve con thỏ thêm phần ôn nhu.
Nhìn biểu tình của cô kẻ ngốc cũng hiểu. Con thỏ biến dị!!
- thỏ biến dị!? Động vật biến dị đầu tiên lại là con thỏ!?
Hồ Siêu thốt lên sợ hãi, quá hung tàn! Những động vật biến dị sớm nhất bình thường đều là chó mèo và chuột, từ đâu ra con thỏ thâm tàn bất lộ vậy!?
- haha!!! Đúng vậy đó!!
Đạm Phương cười khoái chí, cô rất thích cười, nhưng dạo gần đây thế giới lâm vào khủng hoảng sao cười nổi!? Đây là lần đầu tiên trong mạt thế cô cười vui vẻ như vậy không phải cười khổ hay mỉa mai những con người đang chật vật ngoài kia.
Nhưng, chuyện vui vẻ này sẽ còn chứ!? Bọn họ sẽ đi, cô lại cô đơn một mình, ngày qua tháng nọ sợ hãi nhờ Nhung Nhung che chở. Mà Nhung Nhung sẽ mãi che chở cô được sao? Nó sẽ bị tang thi cào và cắn chết, Nhung Nhung của cô yếu ớt vậy mà!
- các ngươi có ý định đi đâu không!?
Đạm Phương nói, muốn kéo dài cuộc nói chuyện mà cô cho là bình thường nhất trong mạt thế này.
- còn, chúng ta dự định đi lấy thêm vật tư phòng chóng. Sắp tới mấy thứ này rất cần thiết và đắt đỏ trong mạt thế.
Hồ Nhiên không e dè nói, cậu thấy được sự khát vọng của Đạm Phương, đây chính là tính hiệu làm đội gia nhập thêm một thành viên có giá trị vũ lực cao!
- nga~ vậy các ngươi cứ quét sạch ở đây đi.
Đạm Phương híp mắt, đổi lại là những ánh mắt kinh dị của vài người.
Diêu Tiêu chớp chớp mắt không tin, cô ta không phải không nghe thấy vật tư rất quan trọng sao!? Hồ Nhiên đã dựng liệu như vậy, rất sảng khoái đáp ứng.
- Ok, tụi ta không khách khí đâu đấy!
Nói rồi, Hồ Siêu nhanh chóng đu tìm nhà dân thu thập đồ.
Trước khi đi xa, Hồ Nhiên còn vọng lại về cho cả đám đang tiếp thu dữ liệu.
- thấy sách hay máy chơi game nhớ mang đến đây!! Cả pin nữa!
Một tiếng vọng làm đánh thức người, tính cả Kỷ Tử vừa hôn mê tỉnh dậy. Hắn chưa kịp hỏi hang gì đã bị Diêu Tiêu ném xuống đất, cho đi tìm vật tư.
Đạm Phương cũng không rảnh, không phải Hồ Nhiên nói cần sách và máy chơi game sao!? Tìm!!! Cô phân phó cho mấy con thỏ cũng đi lấy vật tư. Dù sao cũng là thành phố, cực kì to và không thiếu đồ dùng, lục được một nửa chắc đuối rồi.
Đến chiều tối, cả bọn hết sức lực. Đạm Phương cũng mệt mà Nhung Nhung trực tiếp thu hết phân thân của mình lại, từ một đoàn lông nhỏ như bóng tennis sau khi lấy lại phân thân liền to bằng bóng rổ.
- phù.. Ta còn qua hàng đồ điện lấy thật nhiều dây điện và ổ điện đây, hay nhất là ở đó có người đặt hàng nhiều tấm năng lượng mặt trời, không sợ thiếu điện!
Đạm Phương cực lực chào hàng.
- thành phố này có nhà sách lớn rất lớn, ta quét sạch chỉ chừa một chút đồ vô dụng thôi, tất cả đều nằm kia kìa.
Đạm Phương một lần nữa chào hàng, cô muốn được thu lưu nha~
Tất cả mọi người : ...
Phải nói là, quả là giá trị vũ lực cao sao??
Nhìn đống sách chỉnh tề cùng những dụng cụ như bút chì v.v đều được xếp ngăn nắp, Hồ Nhiên hài lòng với hiệu suất làm việc của Đạm Phương, phất tay, những vật tư mọi người kiếm được đều được thu vào không gian. Mọi người cũng tập thành thói quen, chỉ riêng Đạm Phương là trợn mắt.
- nà ní!? Không gian!?
Một câu đã đoán được thuộc tính, trạch nữ.
Hồ Siêu không ngờ gặp được đồng loại ở nơi này. Trạch thường sẽ am hiểu thể loại mạt thế nhưng chết sớm nhất vì tố chất thân thể yếu, may mà họ Hồ có truyền thống võ nghệ chính mình cũng đam mê học võ nên Hồ Siêu là trong trạch nam nữ may mắn sống sót! Giờ đây lại gặp thêm một trạch nữa, đi đường sẽ không bao giờ chán!
- lấy hết rồi đúng không!?
Đạm Phương dù sợ hãi nhưng vẫn hỏi lại cho chắc ăn, đến khi nhận được cái gật đầu của Hồ Nhiên cô mới mỉm cười. Đặt tay lên ngực bằng phẳng của mình, lại một lần nữa giới thiệu.
- vậy tôi sẽ giới thiệu mình một lần nữa. Ta là Đạm Phương, là một kỹ thuật sư. Đây là Nhung Nhung, loài thỏ biến dị có thể phân thân và phóng to nhỏ. Mà ngươi đã lấy hết vật tư rồi, có thể để ta gia nhập rồi chứ!?
Hồ Nhiên híp mắt, cậu đợi là câu này.
- được, cứ tự nhiên!
- Chíp!
Tiểu Điểu ngủ no xong, bay ra khỏi túi áo Hồ Nhiên, chíp một tiếng chào đón người mới vào đội hình của bọn họ.
___________________________________________________________
Xin lỗi vì ra lâu!!! Kem bị bí ý tưởng ụwu