-Karuku?Đồ ăn tôi gọi sao?
-Sao? À đồ ăn ư? Ngon thật đó! – Sau một hồi giải thích với cái vấn đề trùng hợp gặp nhau không thể tương thì các cô nàng nặc đòi ngồi chung với nhau. Chuyện đó không sao vì tụi nó là bạn thân với nhau mà. Nhưng có sao nếu ba cái thằng máu lạnh này ngồi chung dãy ấy.
Đội hình như thế này, Phía phải bên phải là đám con gái , phía trái là tụi con trai. Cơ mà cũng đỡ là tụi nó gồi đối diện với người “ của riêng” mình vậy à được rồi!
Đang ăn ngon lành, Phong ngồi đối diện Karuku hỏi han về đồ ăn anh chọn, cô nhiệt tình trả lời khiến anh hơi bất ngờ vì từ xưa ai cũng vốn biết Karuku hay xổ xàng vói Ca Ca mà.
Karuku rất thích thú với cái món mà Phong gọi. Tuy nó là bánh nhưng cô cảm nhận nó không phải một loại bánh bình thường, mùi vị rất lạ và ngon không thể biết và lúc mang ra cho cô, cô cũng thấy kiểu hình của nó hơi khác một chút so với loại thường.
-Oishi (ngon bên tiếng nhật)- Karuku cười híp mí trông rất đáng yêu , Phong chỉ cười ngớ ngẩn nhìn cô mà ăn tiếp phần mình.
-Nhật Dạ! Chỗ này sang trọng làm ơn ăn lịch lãm dùm tôi một cái ! Nãy giờ tôi nhục mặt vì bà lắm rồi đó!
-Xí! Kệ tui! Đồ ăn ngon mà chỉ cần thỏa mãn mik là được dồi ha!-Nhật Dạ đớp lại cái lời xăm xỉ của Thiên Vương nghe là thấy ghét .Cô chu mỏ chọc quê anh rồi cúi xuống tập trung ăn tiếp làm Thiên Vương cười nghệch nhu tự an ủi mình sau những gì vừa thấy.
-Cái này ngon quá nhỉ?
-Tôi gọi mà không ngon hả?
-Đừng có làm tôi mất hứng nha!-Khen thức ăn cái Thiêng Vương vểnh mặt như đương nhiên khiến mặt Nhật Dạ trề xuống bất mãn cực kì.
Món của cô là bò bít tết. Đây không phải là lần đâu tiên cô ăn bò bít tết như với giác quan thứu sáu của mình thì hình như cô thiếng miếng to hơn bình thường thậm chí mùi vị trrong có vẻ béo ngậy và lượng mỡ và nạc rất hòa hợp vói nhau nói chung là sồ dzách . Nhật Dạ cứ cười tươi mà thưởng thức khiến ai đó hình như hơi ái ngại chút.
-Anh Vũ! Nhà hang ba anh bán đồ cũng được đấy chứ! Hi!-Hải Ly dịu hiền khen , cười tươi nhẹ nhàng mà lần này là tự cô chủ động nói chuyện nên có phần khiến Anh Vũ ngạc nhiên nhưng rồi chỉ biết đỏ mặt cười lại cô nàng chứ chả biết phải nói sao nữa.
Nói sao đây ta ? Món của Hải Ly thì nhìn hơi dân dã một chút . Chỉ là cơm trắng với cá nhìn mùi vị thật sự là trên cả tuyệt vời . Hải Ly không thể nào đoán ra nó là cá gì . Dù cá cô cũng ăn nhiều loài rồi nhưng cái vị con cá này thì khá là đặc biệt nên Hải Ly rất nhiệt tình ăn dù cô hơi kén ăn một chút…..
Chả là lúc gọi thực đơn ấy : ba cô nàng dành ngay lấy cái Menu trên tay ba chàng trai . Ba đứa tranh nhau dành phần gọi món nhưng mà món này lạ quá còn…. Tên ngoại nữa nên cả ba đứa in ngoài ba dáu chấm trên đầu, đứng hình chả bik gọi cái j.
Ba anh chàng nhìn nét biểu hiện của ba nhỏ là hiểu ngay ra. Đúng là bó tay với ba cái đứa lanh chanh này . Mà mấy anh cũng bị cái quê trước mặt cô phục vụ vì cái hành đọng “dân thường” của ba nhỏ ngốc. Cô phục vụ che mặt mỉm cười nhẹ một chút nhưng vẫn thấy lạ lẫm trước cảnh tượng này.
Rốt cuộc cái tờ Menu bị dành lại cho bên đàn trai . Mỗi đứa lướt nhẹ qua thức đơn rồi gọi món . Họ kêu món nào là món đó họ và công chúa của họ ăn . Nghĩa là Karuku và Phong đều ăn cái bánh đó , Thiên Vương và Nhật Dạ đều ăn bò bít tết , Hải Ly và Anh Vũ đều ăn cơm trắng với cá.
-Ngon quá! Cho tôi hỏi là giá mấy món này nhiêu vậy để tụi tôi trả tiền!-Karuku lau miệng ăn nói tử tế.
-Có chắc trả nổi không đấy!-Phong nhếch miệng nham hiểm cực kì.
-Nè Phong! Nói vậy mà nghe được hả? Tụi tôi gia thế không bằng mấy ông nhưng mà còn long tự trọng nha! Chí ít tụi tôi không phải loại gái sống đeo bám tiền đàn ông ha! – Nhật Dạ đang ăn nghe mà tức nói thay cho Karuku.
-Ay ay ay! Bình tĩnh nào Nhật Dạ! Đừng có nóng thế chứ!-Tới lượt Thiên Vuong nhìn cô mà nhếch miệng.
-Sao chứ! Bả nói đúng mà ! Bao nhiêu nói đi! Tụi tôi có mang ví hết mà! – Hải Ly chen miếng vô dũng cảm nói .
Thiên Vương cười nhẹ sang bên Anh Vũ, anh cũng nhếch đôi môi mình lên chút. Ba cô nàng thấy hành vi ba thằng con trai này là thấy hơi sờ sợ rồi nha! Có ý gì đây.
-Karuku! Món chúng ta đang ăn là bánh phomat!-Phong nhìn Karuku trìu mến kèm theo giọng điệu đểu đểu.
-Thì sao?-Karuku xổ càng lại với Phong. Trời bánh Phomat thôi mà có j đâu làm thấy ghê!
-Phomat này được làm từ sữa của nai chứ không phải là bò!
-Có vụ đó nữa hả?? Sữa nai???-Mặt Karuku ngớ ra trông ngộ nghĩnh cực kì khiến Phong mún lên cơn cười mà phải kìm lại.
-Có! Nó là con Nai sừng tấm Bắc Mỹ và phomat của nó lên đến ….. , triệu đồng !!!- Phong rang ấn mạnh vế sau . Qủa nhiên , Karuku đứng hình nhìn anh.
Đâu mình cô, hai nhỏ bạn bên kia cũng mắt chữ A miệng chữ O chớ bộ.
-Nhật Dạ! Thịt bò chúng ta đang ăn là bò Kobe từ Nhật Bản!- Thiên Vương thì không giới thiệu , nói vòng vo như Phong mà vào thẳng lun . Nhưng tội nghiệp anh tưởng Nhật Dạ hóa đá ai dè…
-Thì sao???- Nhật Dạ chả biết bò Kobe là gì nữa mà cô cũng chưa bao giờ nghe về nó.
Thiên Vương muốn ngát ngây tại chỗ tại vì không ngờ cái con này nhà quê tới cớ đó luôn hay sao. May ra Karuku là lai Nhật nên biết chút , hướng qua bên Nhật Dạ thì thầm vào tai cô nhóc.
Nhaajtc Dạ biểu cảm khuôn mặt từ khó hiểu rồi cuối cùng hốt hoảng la lên.
-. TRIỆU!
-Exactly!!- Thiên Vương them vào cho đúng chính xác.
Nhất Dạ ngớ ra bao ngốc hết nhìn Thiên Vương rồi nhìn sang dĩa bò mình đang ăn. Trời ơi! Cô đang ăn , triệu đó! , triệu đó chứ có ít gì đâu chới!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!Thiên Vương nhìn cái mặt hóa thạch của nhóc con mà muốn phá lên cười ấy nhưng rang giữ phong độ một tên lịch lãm
-Còn món cá…
-Thôi được rồi Anh Vũ! Nói đại giá luôn đi chứ đừng giwosi thiệu nữa!
-Khoảng hơn triệu !
-!!!! –Tới lượt Anh Vũ ra mặt nhưng chưa kịp nói hết là Hải Ly liền lên tiếng cắt đưat. Nãy giwof cô thấy hiện tượng hai nhỏ bạn thân cô rồi nên cô biết tới lượt cô cũng y chang . Không làm mất nhiều thời gian, Hải Ly kêu Anh Vũ nói huỳnh tẹt ra luôn cho rồi , cô sẵn snagf nghe giá!
Anh Vũ lúc đầu hơi mởi mắt nhìn cô khi bị gián đoạn nhưng rồi cái tinh thần chuẩn bị tâm lý kèm theo khuôn mặt đỏ ửng cả lên khiến anh cười vang lên vì … trông dễ thương và hài quá nhỉ! Anh thẳng hai thằng kia ! Khỏi giwodi thiệu hay làm gì mà quất giả ra luôn.
Dù cũng đã chuẩn bị trước , đỡ hơn hai con kia nhưng cũng không khỏi choáng váng với cái giá trị của cái bát cơm nhìn hết sức là bình dân…
Ba đứa nhìn nhâu lắc đầu, rồi gãi đầu rồi tự cười ngớ tự kỹ mỉnh. Rồi lôi ví ra xem mình đem bao nhiêu….. triệu còn chưa tới nói chi đến triệu hả chời!!!! Cả ba đứa khóc ròng trong đau khổ !! Lần này bị ba tên kia chơi một vố khá đâu rồi ấy!
-Thôi được rồi khỏi lo!- Phong nhìn tội nghiệp ba đứa nhóc trẻ con nãy lên tiếng mạnh mồm lắm giờ ỉu xìu cực kì.
-Tụi tôi trả hết rồi! Khỏi sợ không đủ tiền trả ha!-Thiên Vương vừa ăn , vừa nói đểu đểu nhìn ba đứa ngốc mà công nhận thấy thương dễ sợ!
-…Cảm ơn…. Tụi tui …..- Karuku quay qua e dè nhìn ba tên con trai, cúi đầu mặt đỏ lên.
-…. Xin lỗi…. nha!-Nhật Dạ nói giọng yếu ớt ngọt ngào , mặt cũng ửng quả cà chua cả lên vì nãy cô là đứa mạnh mồm nhất ấy.
-Bỏ qua nha!!!-Hải Ly cười nhẹ ái ngại , kéo dài tiếng xin tha thứ mong làm đọng ba anh chàng cao quý này…. (chak cao quý).
Nhìn lại mới thấy , ba người đó đâu phải trả cho ba nhỏ con gái mà còn phải trả cho phần riêng của ba nguwoif dó nữa. Tổng cộng mỗi nguwoif phải trả hơn triệu… hic hic hic ! Ba nhỏ thấy có lỗi và biết ơn quá!
-Thôi được rồi!Tụi tôi có phải cho không đâu!
-Cho phải có điều kiện chứ!-Thiên Vương them vô.
-Diều kiện là : nhớ ngoan ngoãn nghe lời bọn này ấy!-Phong nói một cách tinh nghịch.
Ba nhỏ nhìn nhau rồi nhìn đám con trai với ánh mắt =.= . Hết thấy biết ơn và có lỗi rồi. Thì ra là cái bẫy dàn dựng từ trước để hành hạ nhóm bạn thân tụi nó mà. Tức chét đi dược! Vậy cũng không nhận ra nên bị mắc bẫy (mà thật sự tụi con trai cung có biết gì đâu! Thấy cơ hội tốt nên chợp lấy thôi!)
Bọn con trai nghe bên đối diện khi tụi nó ăn nói nhỏ nhẹ và xấu hổ sao mà ngọt ngào dữ vậy. Khuôn mặt e dè , đổ hồng của Karuku cũng khiến Phong ửng hồng lên chút , ngơ ngác nhìn cô lúc đó… dẽ thương quá nhỉ! Thiên Vương bối rối bởi câu xin lỗi dịu dàng của Nhật Dạ khiến anh cảm thấy cô trông đáng yêu như đứa con nít lỡ làm hư đồ và phải đi xin lỗi vì hành đọng của mình mà sợ hãi cả lên. Hải Ly khiến Anh Vũ cảm thấy muốn chết đứng với cô luôn ấy, nhìn giống như Hải Ly đang nhõng nhẽo với anh vậy khiến anh buông long nói.
-Để tụi tôi gọi tráng miệng ăn nha!-Bên con trai ra ý kiến. bọn con gái gật đầu im lặng .
Hải Ly bỗng rùng nguwoif lên cái qua nói nhỏ cho Nhật Dạ, Nhật Dạ nghe xong qua nói thì thầm với Karuku. Cô nàng Lai gật đầu rồi quay qua nói lễ phép với đám trai.
-Cho bọn này đi restroom cái nha!
-Đi đi!-Phong vừa chọn món vừa chấp nhận yêu cầu crua Karuku như a BOSS.
Ba cô nàng và đi chung , bóng dáng ba đứa vừa đi khuất một cái là bên bọn con trai liền náo loạn.
-Ê Phong! Cho bên này xem cái coi!- Thiên Vương liền giật ngay cái thức đơn từ tay Ca Ca. Nãy gioqf giả vờ nhường nhịn quý phái vậy là đủ rồi đó.
-Cái gì vậy cha! Tao đang xem mà!-Phong cũng bắt đầu ăn nói chợ búa hơn!
-Có mình mày xem à!
-Nè! Tao là chủ cửa hành này hco tao xem trước!-Tới phiên Anh Vũ cũng chen ngang vô một cách không ý tứ …..
-Ê! Để yên cái thực đơn coi!
-Mày láo với tao hả Thiên Vương! Đưa đây tao đang gọi món!
-Tao cũng cần chứ bộ!
-Làm ơn đi! Tao cần phải bổ sung chất cho nhỏ đó! Tụi bây thấy nó gầy không?
-Nè! Tao dang lo cho một đứa hạm ăn , bụng không đáy nha!
-Tụi bay chỉ với cái hình dáng! Không thấy tinh thần nhỏ đó dạo này xuống săc sao ? Đưa đay cho tao!
-Tao coi trước!
-Bớt đi! Tao đang cầm chứ bộ!
-Tao là nguwoif cầm nó đầu tiên mà!!!
…
Cuộc chiến giữa ba công tử khiến chị phục vụ lại ngơ ngác: vẻ kiêu sa, lịch lãm và quý phái đâu hết cả rồi! Nhìn ba công tử chả khác nào ba thằng con trai bình thường cùng lứa tuổi chọc giỡn nhau thôi. Đời nào mà có cái hình tượng dành dựt nhau ghê vậy ? Khong ai chịu nhường ai!
Mặc kệ ba đứa đang làm trò hề trước mặt mọi nguwoif nhưng Thiên Vuong, Anh Vũ và Phong vẫn đang dành nhau cái thực đơn. Cho đến khi cô phục vụ phải lấy them hai cái nữa thì cuộc chiến này mới chịu dừng. Ba tên này… cugx chả khác gì ba đứa trẻ con!!!