Chương :
Khi Thẩm Kiều đi khỏi, cô làm giá mang đồ ở cửa lệch đi, Lâm Dịch Tâm chăm chú nhìn cái giá kia, ngây ngẩn hồi lâu.
Sôi động của một năm chưa hoàn toàn qua đi, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng vẫn vang lên âm thanh của tiếng pháo, cho dù thế giới đã chìm sâu vào màn đêm thế nhưng trong sự tĩnh lặng vẫn đâu đó cảm nhận được bầu không khí náo nhiệt.
Lâm Dịch Tâm đứng dậy, nàng đi tắm, lúc ra trên người đã được phủ thêm ít nước hoa nàng yêu thích.
Ai lại thích mùi ở bệnh viện đây chứ, chính nàng cũng ghét cái mùi thối nát và tuyệt vọng kia.
Nhưng khi nàng trở lại phòng ngủ, trên tay vẫn là quyển sách vừa để ở sofa.
Chuyện lên làm thì vẫn phải làm, nên cố gắng thì phải cố gắng hết sức, khi cuộc đời mình không được may mắn, nếu như nàng không dùng toàn bộ sựu cố gắng thì chắc chắn nàng sẽ không có được bất kỳ thứ gì.
Đêm nay, nàng ngủ rất muộn, cũng không được ổn định. Sáng hôm sau, Lâm Dịch Tâm dậy sớm, nhanh chóng bỏ bụng bằng sandwish, sau đó ra ngoài.
Một thành phố náo nhiệt, thời gian yên bình nhất mãi mãi không phải là đêm khuya mà là sáng sớm.
Bắc thị dày đặc sương mù, bước đi trong sương mù tựa như bước vào một rừng sương.
Từ nơi nàng ở đi đến viện điều dưỡng, nếu như không bị kẹt xe thì mất h phút đi đường.
Từ ngày của năm trước, khi máy bay đáp xuống cho đến hôm nay, mỗi ngày Lâm Dịch Tâm đều đến viện điều dường, nàng thà lang thang ở trên đường thật lâu cũng không muốn ở lại nơi đó qua đêm.
Khi xe chạy đến nơi, sương mù cũng đã tan hết.
Đây là viện điều dưỡng tốt nhất tại Bắc Thị, cũng là viện điều dưỡng tốt nhất cả nước. Có đội ngũ y bác sĩ chuyên nghiệp, có thiết bị máy móc hiện đại và cả không gian yên bình thanh tĩnh.
Lâm Dịch Tâm mở cửa xuống xe, chầm chậm chạy đi, trời rất lạnh nhưng trên người nàng cả đổ một tầng mồ hôi, đến khi chạy đến trước mặt Vinh Tích, nhiệt khí bốc lên, nàng mở một nụ cười thật lớn.
"Đang làm gì thế?" Lâm Dịch Tâm hỏi cô, âm cuối lên cao, giọng nói hoạt bát nữ tính.
Vinh Tích vẫn đang ngẩng đầu, nghe vậy cô chỉ chỉ tay lên ngọn cây: "Lá cây, sắp rụng hết rồi."
"Mùa xuân sắp đến rồi, lá cây sẽ lại mọc thôi." Lâm Dịch Tâm ngồi xuống hàng ghế dài, nhón chân nhìn cô.
"Nhưng đó là lá mới." Vinh Tích quay lại, cười cười với nàng.
Mặt cô vốn nhỏ, qua một mùa đông, không tăng thêm được tí thịt nào, bị chiếc mũ trùm của áo khoác lên, trông lại càng gầy yếu hơn.
Lâm Dịch Tâm vẫy vẫy tay gọi vô: "Hôm nay ăn sáng với gì nào?"
Vinh Tích từ từ đi đến, suy tư: "Bánh bao, sữa đậu nành."
"Là nhân gì?"
Vinh Tích bĩu môi: "Không nhớ nổi."
"Lát nữa con sẽ hỏi Trương Thanh Dao, nếu như là bánh bao đậu, con sẽ nhờ cô ấy để lại cho con hai cái." Lâm Dịch Tâm đánh chân.
Vinh Tích đưa tay xoa xoa đầu nàng: "Phải hỏi ngay thôi, nếu không sẽ không còn."
"Được." Lâm Dịch Tâm lấy điện thoại ra, "Con gửi tin nhắn cho cô ấy."
Rất nhanh đã có hồi âm.
Bác sĩ Trương: Hôm nay chỉ ăn một chén cháo.
Lâm Dịch Tâm mím môi, cất điện thoại, vẻ mắt ấm ức nói với Vinh Tích: "Bác sĩ Trương bảo không còn."
"Tiểu đáng thương." Vinh Tích lại xoa đầu nàng.
Cuộc trò chuyện của hai người đến đó như tạm dừng, Lâm Dịch Tâm đánh chân nhìn xem cái cây trước mặt mình, Vinh Tích dời tầm nhìn, cuối đầu nhìn dưới chân.
Mười phút qua đi, Lâm Dịch Tâm nói: "Kiến đang chuyển nhà sao?"
Vinh Tích lắc đầu: "Bọ ngựa bắt ve."
Lâm Dịch Tâm: "Con vừa nhận được một bộ điện ảnh cực kỳ hay, sắp nhanh thành đại minh tinh rồi."
Vinh Tích cười rộ lên: "Lần này còn là đàn bà xấu nữa hay không?"
Lâm Dịch Tâm suy nghĩ một chút: "Lần này khá phức tạp, không chỉ đơn giản dùng xấu và tốt để miêu tả, nhưng chắc chắn là vai tốt."
"Thật tuyệt." Vinh Tích nói.
"Con rất nhanh sẽ trở nên có tiền và nổi tiếng, nhưng con cảm thấy vẫn chưa đủ."
"Con còn muốn gì nữa?"
Lâm Dịch Tâm ôm lấy hai vai mình: "Con không có gì cả cho nên cái gì con cũng muốn, dì út, dì nghĩ con như vậy là đúng hay sai?"
Vinh Tích ngáp một cái: "Bọ ngựa đã ăn xong con ve rồi, dì muốn đi ngủ."
Lâm Dịch Tâm vỗ vỗ cô: "Ngủ thôi."
Trạng thái sau khi Vinh Tích ngủ dậy không được tốt cho lắm, cầm lấy quả táo ném vào người Lâm Dịch Tâm, khi đó Lâm Dịch Tâm đưa lưng về phía cô, bị ném vào sóng lưng.
Quả táo khá lớn nhưng Lâm Dịch Tâm không quan tâm, Trương Thanh Dao kéo nàng vào phòng làm việc, kéo áo cô lên nhìn xem.
"Bầm cả rồi." Trương Thanh Dao ấn thử lên eo nàng.
"Không sao đâu, cũng không đau." Lâm Dịch Tâm kéo áo xuống ngồi dậy, "Tôi là vậy đấy, rất dễ hiển vết thương, trách sao đây, da tôi trắng quá lại mềm nữa."
Nàng cười cười nói lời khoe mẻ, Trương Thanh Dao đưa tay cản lại: "Ở trước mặt tôi thì đừng diễn, nhìn mệt mỏi lắm. Nếu hôm nay cô còn muốn ở lại thì nhớ tranh xa một chút."
"Được." Lâm Dịch Tâm đáp lời.
Đến xế chiều, Lâm Dịch Tâm ngồi ở phòng điều khiển xem Vinh Tích vẽ, lúc này điện thoại vang lên.
Là điện thoại của Trần Tiêu, nàng bước ra khỏi phòng điều khiển, nhận điện thoại.
"Hô ——" Trần Tiêu thở mạnh, "Dịch Tâm này, trước tiên phải nói xin lỗi với em rồi."
"Chị nói."
"Kỳ nghỉ của em phải sớm kết thúc, chương trình này nhận được khá gấp rút, qua ngày là phải bắt đầu."
Cảm xúc của Lâm Dịch Tâm không xao động, ôn hòa hỏi cô: "Chương trình gì?"
Trần Tiêu cười rộ lên: "《 Thực lực diên viên》, không ngờ tới phải không."
Chuyện này đúng thật là không ngờ đến, Lâm Dịch Tâm có nghĩ đến tiếp theo sẽ nhận được tài nguyên gì nhưng với《 Thực lực diễn viên 》 thì thật không nằm trong phạm vi nghĩ đến.
Tham gia các show giải trí có thể tăng mức độ nổi tiếng trong khoảng thời gian ngắn, mà loại chương trình tranh tài thế này, diễn viên càng có thực lực sẽ càng tha thiết ước ao. Không cần lo lắng đến các nhân tố tạp nham khác, chỉ cần thể hiện thật xuất sắc, cho dù chỉ tham gia một hay hai mùa cũng đã đủ để bao nhiêu khán giả và nhân sĩ trong giới nhìn đến nàng, biết nàng, đồng thời tạo nên một hình tượng tích cực.
《 Thực lực diễn viên》 mùa tạo cơn sốt, nhân dịp độ nóng chương trình vẫn trên đà tăng cao, mùa khởi quay sớm gần nửa năm.
Quá gấp gáp, quá chặt chẽ, nếu dựa theo đúng tình hình, căn bản sẽ không đến lượt nàng.
Tâm tình Lâm Dịch Tâm thoáng lên cao, là vừa khẩn trương vừa kích thích, làm người khác vui sướng.
Nàng nắm chặt điện thoại, hỏi một câu: "Là thật sao? Sao có thể nhận được chương trình tốt như vậy."
"Chị thật muốn nói đây là do bản lĩnh của chị." Tâm tình Trần Tiêu cũng tốt, nói đùa với nàng, "Nhưng cũng không được nói sai sự thật. Là do tổ chương trình gửi lời mời đến, em là người đầu tiên trong giới được mời, có thể trụ lại được mấy mùa thì phải xem năng lực."
Lâm Dịch Tâm nhíu nhíu mày: "Tổ chương trình sao lại mời em chứ, đoàn điện ảnh bên kia có tiết lộ ra không?"
Hơn cả việc của show giải trí, 《 Cô loài 》 bên kia mới là đại sự.
Nếu không may bị lộ tin tức sớm, Lâm Dịch Tâm thật sự không gánh nổi trách nhiệm này.
"Phía chị bên này chưa từng tiết lộ một chữ." Trần Tiêu nói, "Ngay cả Thẩm tổng hỏi chị bao nhiêu lần chị cũng chưa hề nói."
"Vậy thì tại sao?" May mắn vốn không thuộc về mình nay lại liên tục đổ xuống, Lâm Dịch Tâm có chút lo lắng.
"Nguyên nhân đằng sau rốt cuộc là gì, chị sẽ tiếp tục liên lạc với tổ chương trình. Hiện tại họ chỉ nói là, tổ chương trình cần một diễn viên đã từng tham dự nhiều tác phẩm thế nhưng chỉ đảm nhiệm một loại nhân vật, không có nhiều duyên với khán giả. Lấy cảm hứng cho chủ đề 'phá bỏ thành kiến'." Trần tiêu nói, "Cái bánh ngon này đã để gần bên miệng, chị đương nhiên không thể bỏ qua, em là người có năng lực, chương trình này rất thích hợp với em."
"Ừm, em nhận." Cơ hội đã nằm trong tay, cho dù có lo lắng Lâm Dịch Tâm cũng sẽ không để cho nó chạy mất.
"Được, ngày mai phải quay tuyên truyền, để Tiểu Dĩnh sáng sớm đến đón em..."
Trần Tiêu lại thông báo thêm vài câu, tắt máy.
Ngồi trên ghế dựa xoay vài vòng, giơ tay lên lại gọi điện cho người khác.
Là gọi cho Thẩm Kiều.
《 Thực lực diễn viên 》 là nhiệm vụ Thẩm Kiều giao cho cô, Trần Tiêu tất bật liên hệ, cuối cùng vừa tiếp xúc với người phía bên kia thì họ lại nói cho cô biết, danh sách diễn viên tham gia chương trình đã được định, trong đó có tên của Lâm Dịch Tâm, đang chuẩn bị gọi điện thông báo với cô.
Vì là việc vô cùng cấp bách, cho nên quan trọng nhất là xác định lịch trình, Trần Tiêu như trúng số độc đắc, bật người nhanh chóng giải quyết vấn đề này.
Chuyện này cô cũng rất muốn biết, rốt cuộc là vì sao.
Thẩm Kiều vừa nhận điện thoại, nghe qua như không được hứng thú. Trần Tiêu tuần tự kể lại, Thẩm Kiều chỉ vô tình đáp lại một câu: "Nhận được là tốt rồi."
Điện thoại ngắt máy, vẻ mặt Trần Tiêu như đang nằm mơ, nghĩ thầm, tiếng còn chưa qua, người này đúng là biến hóa khôn lường.
Không phải nên phấn khởi đến mức nhảy cẩn lên rồi gào thét khen ngợi cô vài câu sao? ! !
Nửa tiếng sau, Thẩm Kiều gọi điện lại.
Trần Tiêu để nó vang lên hết ba hồi chuông để tỏ vẻ mình đang rất giận.
Trong điện thoại, giọng nói Thẩm Kiều vẫn không mang theo hăng hái, âm điệu đạm mạc, lãnh khốc tựa như bá đạo tổng tài trong tiểu thuyết: "Rốt cuộc tại sao lại là Lâm Dịch Tâm, chị nên tranh thủ điều tra xem."
"Đây là đương nhiên." Trần Tiêu nói.
Thẩm Kiều tiếp tục nhàn nhạt nói: "Không nên chỉ lo lợi ích trước mắt, tất cả các yếu tố ảnh hưởng đến nghệ sĩ về lâu dài đều phải cảnh giác."
Trần Tiêu: "..."
Thẩm Kiều: "Có kết quả trước tiên báo ngay cho tôi."
Trần Tiêu: "Được."
Điện thoại cúp, Trần Tiêu ném phăng đi điện thoại, cười nói: "Tuổi chưa lớn thế nhưng giả làm lão thành cũng giỏi thật."
Sáng mùng đầu năm, Tiểu Dĩnh lái xe đến dưới nhà Lâm Dịch Tâm, khổ não gọi điện đến cho nàng.
Lâm Dịch Tâm cầm đại hồng bao nhét vào lòng của tiểu cô nương, lúc này mới làm tan đi đau khổ vì kỳ nghỉ bị kết thúc sớm hơn hai phần ba thời gian.
"Chị, không phải là em không muốn gặp chị." Tiểu Dĩnh cầm tiền lì xì, bĩu môi nói, "Là em chưa muốn đi làm."
"Tôi lại rất thích đi làm." Lâm Dịch Tâm cười vỗ vỗ lên lưng cô, "Xuất phát thôi, năm mới của hai chúng ta đều phải phát tài."
Hai người trên xe thảo luận đôi chút về chương trình《 Thực lực diễn viên 》, đi hơn nửa đoạn đường tinh thần Tiểu Dĩnh cũng trở nên phấn chấn hơn.
Không ai lại đi chán ghét cái cảm giác làm nên nghiệp lớn cả.
Mục đích của ngày hôm nay chủ yếu là quay trailer tuyên truyền và bàn về một số mục cần thiết trong chương trình, không có chủ đề đặc biệt, rất đơn giản.
Lâm Dịch Tâm đến trường quay, bất ngờ gặp được người quen.
Là một người mà trước mắt vẫn chưa thể thoải mái chào hỏi và thông báo cho mọi người biết về sự liên quan giữa hai người.
Tiếu Chấn Dư đang ở chụp ảnh, rất nghiêm túc.
Là những bộ trang phục thường thấy, kết hợp với ria mép xấu xa, cười rất ôn hòa.
Tiểu Dĩnh kích động nắm lấy cánh tay Lâm Dịch Tâm, ánh mắt Tiêu Chấn Dư đưa đến, trong nháy mắt nụ cười ấy tăng thêm, Lâm Dịch Tâm cũng liền nở nụ cười, chỉ dùng ánh mắt để trao đổi đôi chút rồi lôi kéo Tiểu Dĩnh đi trang điểm.
Cùng lúc đó, cuối cùng Trần Tiêu cũng thăm dò ra nội tình, sau khi bản thân kinh động hồi lâu mới gọi điện cho Thẩm Kiều.
Đại khái ngày hôm nay Thẩm Kiều vẫn còn đang ngủ nướng, giọng nói nhão nhão dính dính mang theo chút cáu gắt khi bị gọi dậy: "Hy vọng là công việc của chị có tiến triển."
Trần Tiêu: "Là quá có đấy chứ, Thẩm tổng, năm mới này với ngài mà nói thật sự là may mắn, chỉ cần chuyện do ngài chỉ đạo xuống thì y như rằng đều có kết quả tốt một cách bất ngờ."
Thẩm Kiều: "Vào trọng tâm."
Trần Tiêu: "Đã rõ nguyên nhân Dịch Tâm được mời vào thực lực diễn viên, là được một người nặng ký trong ban giám khảo chương trình đề cử."
Thẩm Kiều: "Ai?"
Trần Tiêu: "Tiếu Chấn Dư, chàng trai lực lưỡng của quốc dân, tam đại ảnh đế, bên ngoài đẹp trai, bên trong ôn hòa lãnh khốc, là người tình trong mộng của các cô gái từ - tuổi."
Khí phách bá tổng của Tiểu Thẩm tổng tiêu tan, cô từ trên giường nhảy cẩn lên, động tĩnh lớn đến mức Trần Tiêu ở bên này cũng có thể hình dung được tình cảnh đó.
"Tiếu Chấn Dư? Chuyện này có liên quan gì đến Tiếu Chấn Dư? Hai người họ từng hợp tác qua sao? Quen biết từ khi nào chứ? Anh ta có mục đích gì hả?"
Trần Tiêu: "Theo như tôi biết, trước đó trong công việc hai người chưa từng tiếp xúc, chắc là từ quan hệ cá nhân."
Thẩm Kiều điên lên: "Quan hệ cá nhân gì chứ! Có cái gì mà quan hệ với cá nhân! Dáng vẻ đó của Tiêu Chấn Dư! Xấu! Xấu chết đi được!"