Chương :
Bên trong phòng hóa trang Lâm Dịch Tâm ngồi đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy được nhân viên trang điểm.
Tính tình Tiểu Dĩnh lại hay gấp gáp, đứng lên nói: "Em đi hỏi lại thử xem."
Lâm Dịch Tâm kéo cô lại: "Đợi thêm mười phút nữa đi, hôm nay chắc là có thêm vài nghệ sĩ khác nên có thể quá tải công việc."
Tiểu Dĩnh nghĩ đến vừa nãy nhìn thấy Tiếu Chấn Dư, nghe theo ngồi xuống.
Nếu như đều là những nghê sĩ có địa vị như Tiêu Chấn Dư thì họ phải chờ.
Mười phút nhanh qua đi, có một nhân viên từ phòng trang điểm lướt ngang qua, Tiểu Dĩnh nhanh chóng lễ phép hỏi nhân viên trang điểm khi nào sẽ đến, vẻ mặt của nhân viên này kinh ngạc nhìn thoáng qua trong phòng: "Là lão sư Lâm Dịch Tâm phải không?"
Tiểu Dĩnh gật đầu: "Phải."
"Không phải vừa rồi nói là đang chuẩn bị sao? Vẫn còn chưa bắt đầu nữa à?"
"Huh? Khi nãy đi vào để trang điểm đúng là có người nhưng mà cô ấy bảo chờ một lát xong thì đi ngoài ra mất rồi ."
"Ngài chờ một lát, tôi đi hỏi xem." Nhân viên lấy điện thoại ra gọi điện.
Chưa đến vài phút có người đi vào phòng.
Là một cô gái có vóc dáng như nữ sinh, buộc tóc đuôi ngựa, bước vào trong, cô ta quét mắt nhìn một vòng, sau đó ánh mắt mới tìm đến Lâm Dịch Tâm: "Là Lâm lão sư phải không?"
Lâm Dịch Tâm gật đầu: "Phải, chào cô."
Tóc đuôi ngựa bước đến phía sau ghế trang điểm: "Phiền ngài đến đây trang điểm."
Tiểu Dĩnh cau mày, thái độ quá lòi lõm.
Để người khác phải đợi lâu nhưng một câu giải thích cũng không có, thậm chí ngay cả một gương mặt vui vẻ cũng không, ngữ điệu trong giọng nói cũng tỏ vẻ không kiên nhẫn, nhìn như ai thiếu nợ cô ta.
Tiểu Dĩnh không nhịn được, nói: "Cho hỏi, khi nào chúng tôi bắt đầu chụp hình?"
Tóc đuôi ngựa không hề nhìn cô: ""Tôi chỉ trang điểm, sao mà biết được."
"Nếu như không rõ thời gian chụp ảnh thì làm sao điều chỉnh thời gian trang điểm tạo hình." Tiểu Dĩnh nhìn chằm chằm cô ta.
"Cô đi mà hỏi nhiếp ảnh." Tóc đuôi ngựa cuối cùng cũng ngẩng lên, liếc liếc cô.
Tiểu Dĩnh còn định nói tiếp, Lâm Dịch Tâm bước đên vỗ nhẹ lên lưng cô, sau đó ngồi xuống ghế: "Bắt đầu thôi, không nên làm chậm tiến độ buổi chụp."
Tiểu Dĩnh lui về sau hai bước, nhìn chằm chằm bóng lưng tóc đuôi ngựa, giận đến nghiến răng.
Địa vị của Lâm Dịch Tâm thấp, trước đây cũng không ít người xem thường, nhưng đại đa số trong đó đều bị xem như vô hình hoặc là không coi trọng vấn đề này. Lâm Dịch Tâm luôn nhẫn nhịn khiến cho sự nhẫn nãi của Tiểu Dĩnh với vấn đề này cũng rất cao.
Nhưng tình huống ngày hôm nay rõ ràng không hề giống, nhân viên trang điểm này không phải là khinh thường Lâm Dịch Tâm, mọi cử chỉ động tác đều có vẻ tôn trọng, căn bản là có thù hằn với cô.
Tiểu Dĩnh cẩn thận hồi ức, xác định chưa từng gặp qua người này.
Nghĩ lại thái độ từ lúc mình bước chân vào sudio đến giờ vẫn rất bình thường, không đến mức đắc tội với người khác.
Cho nên cô có làm gì chọc đến tóc đuôi ngựa đâu, Tiểu Dĩnh vừa tức giận vừa nghi vấn.
Trong lúc trang điểm, Tiểu Dĩnh ra ngoài một chuyến để xác định lại thời gian Lâm Dịch Tâm chụp ảnh.
Có hơi gấp nhưng vẫn kịp.
Cô yên tâm, khi cô trở lại phòng trang điểm thì Lâm Dịch Tâm đã trang điểm được hơn phân nữa, mắt trái gần như đã xong, chỉ cần đánh thêm ít phấn nữa là không còn vấn đề.
Lúc này đột nhiên tóc đuôi ngựa lùi về sai, nói: "Ấy, không có mi giả."
Tim Tiểu Dĩnh xoắn lại, tóc đuôi ngựa liền bỏ chạy ra ngoài: "Tôi đi tìm xem."
Tiểu Dĩnh vẫn thấy bụng dạ người này khó lường, nhưng đã gấp lắm rồi.
Thế nhưng Lâm Dịch Tâm khá bình tĩnh, tỉ mỉ nhìn lớp trang điểm trên mặt mình.
"Ai lại phạm sai lầm vớ vẩn như vậy chứ." Tiểu Dĩnh nói, "Mi giả đối với nghệ sĩ nữ quan trọng tới cỡ nào."
"Không phải cô ấy đã đi tìm rồi sao?" Lâm Dịch Tâm nói.
"Không còn nhiều thời gian nữa, tóc vẫn chưa làm." Tiểu Dĩnh như kiến bò trên chảo.
"Vậy em đi theo nhìn xem đi." Lâm Dịch Tâm chỉ chỉ, "Giúp cô ấy một tay, nếu như cô ấy không tìm được vậy thì em phải đến các cửa hàng ở gần đây mua."
Tiểu Dĩnh hiểu ý Lâm Dịch Tâm, nhanh chân đi ra ngoài.
Thứ này không phải là chuyện lớn thế nhưng vấn đề của nó cũng không nhỏ.
Trước khi Lâm Dịch Tâm chưa ra mắt, không làm chuyện lớn không cần trang điểm, sau khi ra mắt, nàng rất nhanh hiểu được, nhan sắc đối với một người nghệ sĩ quan trọng đến nhường nào.
Cho dù ngũ quan của bạn có hoàn mỹ, có là nhan sắc của thiên tiên thì cũng sẽ có lúc không được hoàn hảo, không đúng thời điểm. Cho nên dù nhan sắc có bình thường nhất thì vẫn phải chỉnh lại điểm này hoặc điểm kia, nếu không, với mắt thường nhìn thì không có vấn đề, thế nhưng khi đi vào ống kính camera chúng sẽ bị phóng đại lên gấp trăm lần.
Nhân viên trang điểm này chỉ là theo lệ vẽ vời chứ không hề sửa lại khuyết điểm cho nàng.
Lâm Dịch Tâm xách chiếc túi của mình đến, bên trong có đầy đủ dụng cụ trang điểm cơ bản, sửa bên này, vẽ bên kia, chuyện này Lâm Dịch Tâm vô cùng am hiểu.
Qua đi hơn mười phút, tóc đuôi ngựa không về, Tiểu Dĩnh cũng không thấy đâu.
Lâm Dịch Tâm đơn giản tự mình trang điểm, ra ngoài gọi nhân viên làm tóc.
Cho đến khi Tiểu Dĩnh quay lại phòng trang điểm, tóc cũng gần như hoàn thiện.
Cô mang hộp mi giả vừa mua đến: "Ở gần đây khá vắng, em lái xe ra ngoài tìm."
"Vất vả rồi." Lâm Dịch Tâm nhận lấy, đến gần chiếc gương xử lý.
Nhân viên làm tóc nhìn động tác thuần thục của nàng, hơi bất ngờ: "Người trang điểm không gắn mi cho chị sao?"
Lâm Dịch Tâm cười cười: "Chắc là cô ấy hơi bận."
Tiểu Dĩnh bồn chồn định lên tiếng, Lâm Dịch Tâm bắt chuyện với cô: "Các nhiếp ảnh bên kia chuẩn bị xong chưa?"
Tiểu Dĩnh gật đầu: "Em vừa từ bên kia về đây, nói là trang điểm xong thì có thể qua."
Lâm Dịch Tâm thay đồ xong: "Đi thôi."
Quá trình chụp ảnh diễn ra khá thuận lợi, về phương diện chụp ảnh, tuy Lâm Dịch Tâm không có nhiều kinh nghiệm, nhưng dù sao cũng là một diễn viên, nhiếp ảnh gia chỉ cần đem cảm giác mình mong muốn diễn tả thành cảm xúc hoặc khung cảnh, Lâm Dịch Tâm hoàn toàn có thể tạo dáng phù hợp trong từng động tác và biểu cảm.
Tổ một kết thúc, thay quần áo, đơn giản thay đổi kiểu tóc, Lâm Dịch Tâm tự điều chỉnh lại lớp trang điểm, chụp tổ hai.
Cho đến khi gần kết thúc, tóc đuôi ngựa mới xuất hiện tại trường quay, cầm phấn nền trên tay, bắt đầu bổ trang giúp Lâm Dịch Tâm.
Kết thúc buổi chụp, Lâm Dịch Tâm nói lời cảm ơn với nhiếp ảnh và nhân viên rồi về lại phòng trang điểm.
Tiểu Dĩnh tiện thể khóa trái cửa, nhịn đã lâu nên lúc nàyy không chịu đựng tiếp được nữa.
"Nói đi." Lâm Dịch Tâm nói.
"Em cảm thấy người đó có vấn đề, sau khi cô ta ra ngoài căn bản không phải đi tìm mi giả gì cả." Tiểu Dĩnh sắp bị tức chết, "Cô ta cùng người khác nói xấu chị."
Làm nhân vật công chúng, đôi khi nghệ sĩ sẽ phải nghe thấy những lời nói không hay về mình, từ môi trường mạng cho đến thực tế, trước mặt hoặc sau lưng, Lâm Dịch Tâm đã quen với việc này, nàng thay đồ xong, làm cho tóc mình trở nên tự nhiên hơn: "Nói thế nào đây?"
"Nói là, cái chỗ mà ai nhìn vào cũng mắng nhiếc mà vẫn muốn tranh giành, đúng là vì nổi tiếng đến..." Tiểu Dĩnh mím môi.
"Không biết xấu hổ?" Lâm Dịch Tâm cười nói.
Tiểu Dĩnh cúi đầu xoắn tay.
"Nói ra suy nghĩ của em xem." Lâm Dịch Tâm nói, "Em sẽ không nói với tôi nếu như họ chỉ mắng tôi, có đúng không?"
Đó là điều đương nhiên, người khác cứ mỗi lần ở sau lưng nói xấu là mình phải thuật lại với nghệ sĩ, không phải là không có mắt nhìn sao?
Tiểu Dĩnh tiến tới trước mặt Lâm Dịch Tâm: "Người này cứ cọc cằn khó chịu, vốn đã rất kỳ lạ. Thực lực diễn viên hot như vậy, không thể nào mà tới lúc này mới chọn người. Trước đó chắc chắn phải có mối liên hệ nào đó đến người được chọn. Sau đó nhân viên trang điểm này còn nói đến tên của một nhãn hiệu của trang sức, tiếp nữa thì em phải vội đi tìm mi giả cho chị nên không thể nghe lén tiếp được."
"Cảm ơn mi giả của em." Lâm Dịch Tâm tháo mi giả ra ném vào thùng rác, chớp chớp mắt, thoải mái hơn rồi.
"Chuyện này đã rất rõ ràng, chỉ có một khả năng." Tiểu Dĩnh bĩu môi, "Nhân viên trang điểm này đang nhận quảng bá cho một thương hiệu nhỏ nào đó, đã cùng bàn việc hợp tác với một nghệ sĩ, bây giờ nghệ sĩ đó không đến được, chuyện hợp tác đi tong, cô ta bị thiệt một khoản thu nhập lớn, cho nên rất khó chịu."
"Cô ấy cũng thật là, không biết tùy cơ ứng biến." Lâm Dịch Tâm nói, "Bên kia hủy, sao lại không bàn chuyện với tôi?"
"Chị sẽ nhận thật sao?" Tiểu Dĩnh nói, "Loại này không hề có giấy tờ hợp đồng, nghệ sĩ lại không nhận được tiền, chỉ làm vì ân tình mà thôi."
"Vậy thì quên đi." Lâm Dịch Tâm đứng lên.
Hai người don dẹp túi chuẩn bị trở về, vừa mở cửa phòng trang điểm bước ra nhìn thấy Tiêu Chấn Dư đứng cách đó không xa.
Tiêu Chấn Dư đến sớm, Lâm Dịch Tâm cứ nghĩ anh ra đã về từ sớm rồi, có hơi bất ngờ mở to mắt.
Tiêu Chấn Dư vẫy vẫy tay với nàng, sau đó đi ra ngoài.
Lâm Dịch Tâm và Tiểu Dĩnh cũng nhanh đuổi theo, cách một khoảng.
Đường đi là một lối vắng người, nơi dừng lại cũng là một nơi không người.
"Tiêu lão sư, thật trùng hợp." Lâm Dịch Tâm nói, cong mắt cười, được nhìn thấy người của《 Cô loài 》, nàng cũng rất vui.
Tiếu Chấn Dư nháy mắt vài cái: "Tất cả mọi sự trùng hợp đều không phải do ông trời sắp đặt."
Đây là một câu thoại của Phùng Sinh trong《 Cô loài 》, khi Tiêu Chấn Dư nói không hề có cảm giác bất nhã.
Nụ cười Lâm Dịch Tâm càng sâu hơn, nhưng kết hợp với ngữ cảnh lúc này, rất nhanh nàng phát hiện ra thâm ý của Tiêu Chấn Dư, nàng chỉ chỉ vào mình, sau đó nói: "Có liên quan đến ngài không?"
Tiêu Chấn Dư nghiêng người sang, nhỏ giọng nói: "Tôi sợ nhất là tham gia show giải trí nhưng Khương đạo dùng vật phải dùng đến cùng."
Lâm Dịch Tâm bừng tỉnh, lo lắng trong lòng cuối cùng tất cả đều rơi xuống.
Khương Chí có ý đưa Tiêu Chấn Sư đến tham gia show giải trí, đồng thời mua một khuyến mãi thêm Lâm Dịch Tâm, một là xác định coi trọng Lâm Dịch Tâm và cho nàng cơ hội, hai là tạo cơ sở cho bộ điện ảnh ra mắt trong thời gian sau.
Có sự hợp tác của Lâm Dịch Tâm và Tiếu Chấn Dư tại 《 Thực lực diễn viên 》, đến khi《 Cô loài 》 khởi chiếu, nghi ngờ và thái độ bài xích về thực lực của Lâm Dịch Tâm của khán giả sẽ giảm đi rất nhiều.
"Cảm ơn Tiêu lão sư." Tuy rằng hai người đã rất quen thế nhưng Lâm Dịch Tâm vẫn lễ phép cúi chào, "Vẫn như trước, hy vọng sẽ không kéo chân sau Tiêu lão sư."
Tiếu Chấn Dư cười rộ lên, chỉ chỉ nàng, sau đó quay lại chào hỏi với Tiểu Dĩnh đang yên lặng chờ đợi: "Không nghờ tới phải không, lại gặp nhau rồi."
Tiểu Dĩnh trợn to hai mắt, khoa trương hét: "A, đây là lần đầu em được gặp lão sư Tiêu Chấn Dư đấy! Đẹp trai quá đi! Thần thái quá đi!"
Cô cũng không quên lúc này vẫn cần phải giữ bí mật, làm Tiêu Chấn Dư vui vẻ một hồi.
Ba người chỉ nói thêm vài câu, lịch trình Tiêu Chấn Dư bận rộn cũng nhanh chóng rời đi.
Cũng giống như Lâm Dịch Tâm, sau khi làm rõ mọi chuyện khiến tinh thần không yên, hai người lên xe bảo mẫu, Tiểu Dĩnh ngồi yên không động hồi lâu.
"Sao thế?" Lâm Dịch Tâm hỏi cô.
Tiểu Dĩnh xoay người nhìn nàng: "Chị, có phải là chị đã bỏ sót một trọng điểm hay không. Nhân viên trang điểm đó nói, một cái chỗ nhìn vào ai cũng mắng nhiếc mà vẫn có nhiều người tranh giành, giành tới giành lui với mấy kẻ râu ria, cuối cùng là chị giành được, nhưng mà là ai mắng, ai mắng chứ!"
"Ừm, rồi thế nào?" Lâm Dịch Tâm lại hỏi cô, thần thái nhẹ nhàng, không hề để lộ ra chút căng thẳng hay gấp gáp.
"Nếu do Khương đạo muốn tạo bước đệm cho phim, rồi còn là nam thần của em đề cử người với tổ chương trình, đến khi đó chắc chắn hai người sẽ hợp tác. Tập đầu tiên của thực lực diễn viên, nam thần của em nặng ký như thế, vừa lên sóng, trong khi khán giả đang bất ngờ vui sướng thì chương trình ghép cặp chị với anh ấy, như vậy còn không phải sẽ... sẽ mắng chết chị sao."
"Đúng thế." Lâm Dịch Tâm thở dài, thở dài một cách vô cùng thiếu thành tâm.
Tiểu Dĩnh muốn khiến nàng phải xem trọng vấn đề: "Bây giờ các chương trình giải trí sắp đặt rất xấu xa, mùa một vừa rồi, vì để duy trì độ hot của một tiểu hoa, làm cho một tiểu hoa đối lập bị mắng đến không ngốc đầu dậy nổi, nói chính xác chính là bia đỡ đạn. Nếu như ban đầu chị bị nhắm vào vị trí bia đỡ đạn này, tiếp theo thì phải làm sao?"
"Tôi đây không nhận nữa?" Lâm Dịch Tâm cười hỏi.
"Cũng không phải." Tiểu Dĩnh khó chịu đến uốn éo.
"Vậy thì tin tưởng tôi." Lâm Dịch Tâm nói, "Cũng tin tưởng cả khán giả."
Tiểu Dĩnh nhíu mày, ở cái thời đại giải trí mà phần lớn các nhà tư bản đều đem suy nghĩ của khán giả giảm thấp xuống như chất lượng của những món ăn nhanh, Lâm Dịch Tâm bảo phải tin tưởng vào khán giả, thần sắc dịu dàng và chắc chắn, tựa như một cô gái mới lớn đơn thuần, chưa từng nếm trải sự hiểm độc của cuộc đời.
Nhưng rõ ràng nàng không hề ngây thơ.
"Đang nghĩ tôi non nớt?" Lâm Dịch Tâm nhướng mày, biểu cảm tự đắc hiếm thấy, "Khi thực lực chân chính xuất hiện, ánh mắt của khán giả chắc chắn rất sáng suốt. Không tin, cứ chờ xem."