"Tiểu thư, người cười ngây ngô đã muốn một canh giờ, nên thay quần áo nghỉ ngơi." Tri Họa nhìn Chung Minh vẫn ngồi ở bàn trang điểm ngây ngô cười không ngừng, rốt cuộc nhịn không được mở miệng nói.
Chung Minh cuối cùng từ trong mộng trở về,"Phải không, hiện tại là giờ nào?"
Tri Họa nói:"Mới vừa gõ qua canh hai."
Chung Minh đứng lên liền đi ra ngoài.
Tri Họa đuổi theo hỏi:"Tiểu thư muốn đi đâu đây?"
Chung Minh bảo nàng không cần đi theo, một mình đi đến viện Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc cũng không có nghỉ ngơi, đèn đuốc trong phòng sáng choang, Thanh Nhi đi ra ngoài, đóng cửa lại cho các nàng.
Trên bàn bày ra canh ngân nhĩ hạt sen, còn bốc hơi nóng, Tô Tử Mặc giúp Chung Minh múc một chén.
Chung Minh thấy có hai bộ chén, dường như Tô Tử Mặc biết nàng sẽ tìm đến nên nàng cũng không có hỏi nhiều, ngồi xuống cầm lấy muỗng, ăn một ngụm.
Tô Tử Mặc hỏi:"Hương vị như thế nào?"
Chung Minh ngẩng đầu,"Cũng là ngươi làm sao ?"
Tô Tử Mặc gật đầu, dùng ánh mắt chờ mong nhìn nàng.
Chung Minh lúc này không có trái lương tâm, thành thật nói:"Ăn ngon." Trầm mặc trong chốc lát, rốt cuộc nhịn không được hỏi,"Ngươi biết ta sẽ lại đây?"
Tô Tử Mặc cũng múc ình một chén, sau khi ngồi xuống mới nói:"Muội có cả bụng nghi vấn, không hỏi rõ ràng thì làm sao mà ngủ được."
Tô Tử Mặc cũng múc ình một chén, sau khi ngồi xuống mới nói:"Muội có cả bụng nghi vấn, không hỏi rõ ràng thì làm sao mà ngủ được."
Quả nhiên cái gì nàng cũng biết, Chung Minh quay đầu qua nhìn, chỉ nhìn đến sườn mặt của nàng, ở ánh nến chiếu tới, giống như toả ra vầng sáng, đẹp đến rung động lòng người. Chung Minh không khỏi nhớ tới tình cảnh lúc trên xe ngựa, lại bắt đầu ngơ ngẩn.
"Muội luôn nhìn chằm chằm ta như vậy, đừng nói là......muội thích ta?" Tô Tử Mặc đột nhiên lên tiếng.
Chung Minh hoảng sợ, Tô Tử Mặc tuỳ ý hỏi bâng quơ, nhưng lại trực tiếp trúng thẳng đáy lòng nàng, tựa hồ giúp nàng trả lời được một vấn đề phức tạp đã tồn tại thật lâu, chẳng qua không kịp ngẫm nghĩ, đã lập tức lớn tiếng phủ nhận nói:"Không có, đương nhiên không có, ta làm sao có khả năng thích ngươi, đúng là cười chết người." Bộ dáng thề thốt phủ nhận, ngược lại có điểm giống như giấu đầu lòi đuôi.
"Vậy muội vì sao hôn ta?" Tô Tử Mặc hơi nháy mắt nhìn nàng, lại hỏi.
Chung Minh bị nàng hỏi chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, ban ngày cũng không biết là bị làm sao, giống như bất chợt trở nên điên rồ, không thèm quan tâm cái gì liền hôn lên, căn bản đã quên Tô Tử Mặc là một nữ nhân, chẳng lẽ nàng thật sự thích Tô Tử Mặc? Chung Minh liên tục lắc đầu, điều này sao có khả năng, quả thật rất hoang đường, hai nữ nhân như thế nào có thể...... Nhưng mà nếu không phải thích, vậy thì làm sao giải thích cái cảm giác khó tả luôn luôn tồn tại khi đối mặt với Tô Tử Mặc đây? Mà loại cảm giác này bắt đầu từ khi nào?! Nàng nhớ rõ kiếp trước, các nàng là kẻ thù, ít nhất là nàng đã đem Tô Tử Mặc trở thành tình địch.
Tô Tử Mặc thấy biểu tình Chung Minh thay đổi liên tục, vừa rối rắm lại vừa như có chuyện gì khó có thể tin được, càng khẳng định thêm ý nghĩ của chính mình, người này...... quả thực thú vị, Tô Tử Mặc giương khoé miệng lên, tươi cười.
Không ngờ bị Chung Minh bắt gặp, nghĩ đến Tô Tử Mặc đang chê cười nàng, chuyện này xác thực đúng là mất mặt, thẹn quá hoá giận nói:"Ngươi cười cái gì?"
"Ta có sao?"
Chung Minh nhảy dựng lên,"Ngươi rõ ràng chính là đang chê cười ta!"
Tô Tử Mặc vô tội chớp chớp mắt,"Hình như là muội chiếm tiện nghi của ta mà?!"
Chung Minh xìu xuống một chút, ngồi trở lại ghế, nhỏ giọng nói:"Ta đã nói xin lỗi với ngươi."
Tô Tử Mặc nói:"Ta từ nhỏ đến lớn đều chưa bị người hôn qua, nguyên bản hẳn là giữ cho phu quân, hiện tại lại bị muội đoạt đi, muội nói nên bồi thường ta như thế nào đây?"
Chung Minh choáng váng, hôn cũng hôn rồi, phải bồi thường như thế nào, không lẽ để Tô Tử Mặc hôn trở lại?! Nghĩ đến như vậy, mặt nàng lại đỏ, bình tĩnh rồi mới hỏi:"Ngươi muốn ta làm như thế nào?"
Chung Minh choáng váng, hôn cũng hôn rồi, phải bồi thường như thế nào, không lẽ để Tô Tử Mặc hôn trở lại?! Nghĩ đến như vậy, mặt nàng lại đỏ, bình tĩnh rồi mới hỏi:"Ngươi muốn ta làm như thế nào?"
Tô Tử Mặc thật ra không muốn làm khó nàng, chỉ nói:"Ta tạm thời còn chưa nghĩ ra, trước hết thiếu nợ đi."
Trong lúc nhất thời hai người cũng chưa nói chuyện, Tô Tử Mặc thì không cảm thấy cái gì, nhưng Chung Minh thì lại như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Ở trước mặt Tô Tử Mặc, nàng tựa như một người trong suốt, bị Tô Tử Mặc nhìn thấu hết, loại tư vị này cũng không mấy dễ chịu, nàng muốn chạy trốn, bất quá chưa quên còn có chuyện thắc mắc muốn hỏi Tô Tử Mặc.
"Về chuyện lễ hỏi, ngươi có tính toán gì không?" Chung Minh đánh vỡ bầu không khí yên lặng, nếu Tô Tử Mặc thật sự cùng nàng cò kè mặc cả, vậy thì nàng lập tức cùng Tô Tử Mặc phân rõ giới hạn, nữ nhân tâm tình lạnh bạc như thế, không để ý tới cũng được.
"Hai ngàn lượng bạc một phần cũng không thiếu?"
"Một phần không thiếu".
"Được".
Không nghĩ tới Tô Tử Mặc lại thoải mái như vậy, Chung Minh ngược lại không thích ứng, có chút không thể tin liền hỏi:"Ngươi đáp ứng sao?"
Tô Tử Mặc cười,"Vì sao không đáp ứng, cũng không phải bạc của ta."
Chung Minh muốn nói ngươi là con dâu Tống gia, lại mới giữ nhiệm vụ coi quản Tống gia, bất quá rốt cuộc chưa nói ra khỏi miệng, thực ra thân phận hiện tại của Tô Tử Mặc, nàng một chút cũng không thích, chỉ nói:"Ngươi không sợ lão phu nhân mất hứng? Ngươi đã chính miệng đáp ứng lão phu nhân mà?"
Tô Tử Mặc nói:"Nếu là không nên đắc tội một người, ta đây tình nguyện đắc tội lão phu nhân."
Tim Chung Minh lại đập nhanh một chút, không biết có phải do nàng bị ảo giác hay không, dường như Tô Tử Mặc không có chán ghét nàng, thậm chí còn.......Chung Minh không dám nghĩ nhiều, nàng ngay cả tâm ý của chính mình còn chưa hiểu rõ được, nên không dám lung tung phỏng đoán người khác, mặc kệ nói như thế nào, Tô Tử Mặc đã muốn gả cho biểu ca, chỉ cần một ngày Tô Tử Mặc còn chưa ly hôn với biểu ca thì nàng vẫn là thê tử mà biểu ca cưới hỏi đàng hoàng, nghĩ như thế, tâm tình lại không tốt.
"Muội đòi lễ hỏi, lại không muốn gả cho biểu ca muội, hay là trong lòng đã có kế hoạch?" Tô Tử Mặc hỏi nàng.
Ngay cả chuyện báo thù nàng cũng nói với Tô Tử Mặc rồi, không tất yếu lại gạt nàng nữa, Chung Minh nói:"Không sai, ta đã sớm nghĩ được một kế sách lý đại đào cương."
Ngay cả chuyện báo thù nàng cũng nói với Tô Tử Mặc rồi, không tất yếu lại gạt nàng nữa, Chung Minh nói:"Không sai, ta đã sớm nghĩ được một kế sách lý đại đào cương."
"Sao?" Tô Tử Mặc cảm thấy hứng thú hỏi,"Cô nương nhà ai?"
Chung Minh nói:"Không phải thiên kim tiểu thư gì đâu, chỉ là nha hoàn của nhà người ta."
Tô Tử Mặc không có lên tiếng.
Chung Minh sợ nàng hiểu lầm, vội nói"Ta không phải khinh thường thân phận hạ nhân mà đẩy nàng ấy vào hố lửa, là biểu ca ta thích nàng ấy......" Ngay cả Chung Minh cũng cảm thấy chính mình giải thích có chút dư thừa, biểu ca cũng không phải toàn tâm thích Tô Tử Mặc, đơn giản nói,"Được rồi, ta thừa nhận việc làm này không được phúc hậu, dù sao Phùng di nương kia cũng không phải người tốt gì, theo biểu ca ta đúng là trời sinh một đôi, cho dù không có ta, biểu ca ta cũng sẽ thu nàng ấy vào phòng mà thôi."
Tô Tử Mặc cười nhẹ,"Ta cũng đâu có nói là muội không đúng." Dừng một chút, ôn nhu nói,"Không nghĩ tới muội đối với ta tốt như vậy."
Chung Minh có chút ngượng ngùng, nàng chẳng qua là không muốn hại Tô Tử Mặc nữa mà thôi, chưa nói được thêm lời nào, đột nhiên nghĩ đến một chuyện rất quan trọng, thần sắc trở nên nghiêm túc, nói:"Chờ có cơ hội thích hợp thì ngươi cùng biểu ca ta ly hôn đi." Chống lại ánh nhìn nghi hoặc của Tô Tử Mặc, Chung Minh giấu đầu hở đuôi giải thích,"Ta và biểu ca có thâm cừu đại hận, ta chỉ là không muốn liên lụy người vô tội."
Tô Tử Mặc cũng không có truy vấn thêm, chỉ mỉm cười gật đầu:"Ta đáp ứng muội."
Chung Minh nhất thời có loại cảm giác như trút được gánh nặng, tựa như lúc mà Tô Tử Mặc đáp ứng với nàng không ở cùng phòng với biểu ca, nếu lần này nàng đã đáp ứng thì nhất định nàng sẽ nói được làm được.
Tô Tử Mặc nói:"Ta nói rồi chúng ta hiện tại là người một thuyền, chuyện của muội cũng chính là chuyện của ta, ta tự nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn, có việc gì ta có thể giúp được thì muội cứ việc mở miệng."
Chuyện này có nói như thế nào cũng không thể sáng tỏ rõ ràng, không nghĩ tới Tô Tử Mặc chẳng những không e ngại mà còn muốn giúp đỡ, Chung Minh có chút cảm động, Tô Tử Mặc có tâm ý này, nàng đã cảm thấy mỹ mãn lắm, nên nói:"Ngươi chỉ cần đưa đủ hai ngàn lượng bạc kia là được."
Truyện convert hay : Hoa Hậu Giảng Đường Bên Người Cao Thủ