Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh

giao dịch

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tống Tuấn Kiệt tuy rằng chỉ là chức cửu phẩm hậu bổ, nhưng rốt cuộc cũng là người ăn cơm quan phủ, cho nên đám hồ bằng cẩu hữu ngày thường đều bên cạnh nịnh bợ hắn, làm cho Tống Tuấn Kiệt càng phát ra đắc ý. Trong đó có một người tên là Tần nhị gia, đặc biệt thân thiện, hai ba ngày liền mời Tống Tuấn Kiệt uống rượu, vốn định mang Tống Tuấn Kiệt đi thanh lâu, tuy Tống Tuấn Kiệt cũng muốn nhưng lại không có can đảm cho nên Tần nhị gia liền mời hắn về nhà, thường xuyên qua lại với nhau, có một lần Tống Tuấn Kiệt uống nhiều rượu, không cẩn thận lỡ miệng, nói trong nhà tuy có hai tiểu mỹ nhân, lại chỉ có thể nhìn không có thể ăn. Tần nhị gia vừa nghe, lập tức kêu nha đầu xinh đẹp nhất trong phủ - Cần Nhi, đến hầu hạ Tống Tuấn Kiệt, Tống Tuấn Kiệt đã sớm nghẹn một bụng tà hỏa, nha đầu Cần Nhi kia lại là người hiểu chuyện, nói hai ba câu liền thành chuyện tốt, sau đó Tống Tuấn Kiệt nhận lời Cần Nhi, nhất định nạp nàng làm thiếp, kêu nàng kiên nhẫn chờ đợi, có Tống Tuấn Kiệt hứa hẹn, Tần nhị gia cũng sẽ không đem Cần Nhi làm nha hoàn, mặc dù vẫn ở tại Tần phủ cũng không tiếp tục làm công việc hạ nhân, chỉ còn chờ Tống Tuấn Kiệt cưới nàng vào cửa, có được thiếu nữ xinh đẹp như thế, Tống Tuấn Kiệt đối với Tần nhị gia tự nhiên cũng là có cầu tất ứng.

cần cái gì thì đáp ứng>

Cần Nhi một lòng chờ kiệu hoa của Tống Tuấn Kiệt, kết quả nửa tháng trôi qua mà một chút tin tức cũng không có, lại ngượng ngùng hỏi thăm Tần nhị gia, chỉ có thể lo lắng cùng chờ đợi. Hôm nay bỗng nhiên thu được thư Tống phủ đưa tới, hẹn nàng gặp mặt ở quán trà, tưởng là Tống Tuấn Kiệt, nàng lập tức ăn diện đi đến phó ước ( hẹn hò ), không ngờ nhìn thấy cũng là một vị tiểu thư mặc y phục xinh đẹp.

Vị tiểu thư kia đang cắn hạt dưa, thấy nàng tiến vào, quét mắt liếc nàng một cái, hỏi:"Phùng Cần?"

Cần Nhi hơi hơi giật mình, cho dù là người Tần phủ cũng rất ít ai biết tên họ của nàng, không biết vị tiểu thư này như thế nào biết được, thấy khí thế của vị tiểu thư kia liền theo thói quen của hạ nhân, kính cẩn nói:"Xin chào tiểu thư, ta là Cần Nhi."

Tiểu thư giơ ra ngón tay ngọc chỉ chỉ, bảo:"Ngồi đi".

Cần Nhi cũng không dám tiến lên, hỏi:"Không biết tiểu thư người là......"

Nha đầu đứng phía sau tiểu thư đáp:"Tiểu thư nhà ta họ Chung, là Tống phủ biểu tiểu thư."

Cần Nhi nhớ tới Tống Tuấn Kiệt từng nói qua với nàng, xác thực có một biểu muội dáng vẻ xinh đẹp như tiên nữ, xem ra chính là vị tiểu thư trước mắt này rồi, quả nhiên đúng như Tống Tuấn Kiệt hình dung, chỉ không biết vị biểu tiểu thư này tìm nàng có chuyện gì, đừng nói là biết chuyện Tống công tử sẽ nạp nàng làm thiếp? Cần Nhi mặc dù bụng đầy nghi vấn, nhưng cũng không bị rối loạn, ngồi trên cái ghế Chung Minh vừa mới chỉ.

May mắn Chung Minh biết tính cách của nàng, bằng không đã bị lừa bởi biểu tình của nàng, Phùng Cần Nhi ngồi ở chỗ kia, bày ra bộ dạng trung hậu thành thật, Chung Minh vứt xong vỏ hạt dưa trên tay, lúc này mới nói:"Con người của ta không thích quanh co lòng vòng, hôm nay tìm đến ngươi, chính là muốn giao dịch với ngươi."

Cần Nhi hơi nhíu mi, nói:"Cần Nhi chỉ là hạ nhân Tần phủ, không biết tiểu thư như thế nào biết ta, lại vì sao tìm ta làm giao dịch."

Chung Minh cũng có không có thuận tiện nói rõ, chỉ nói:"Ngươi cũng không cần hỏi nhiều như vậy, ngươi cứ nghe qua điều kiện, rồi suy nghĩ xem có nguyện ý hợp tác hay không."

Cần Nhi nói:"Tiểu thư mời nói."

Chung Minh nói:"Biểu ca ta, Tống Tuấn Kiệt qua vài ngày nữa sẽ nạp thiếp......"

Cần Nhi bỗng dưng ngẩng đầu, tim đập loạn, nghĩ rằng Tống công tử quả nhiên sẽ rước nàng về.

Cần Nhi bỗng dưng ngẩng đầu, tim đập loạn, nghĩ rằng Tống công tử quả nhiên sẽ rước nàng về.

"...... Ta muốn ngươi ngồi trên kiệu hoa của biểu ca ta."

Cần Nhi kiềm chế vui sướng trong lòng, khó hiểu nói:"Vì sao, ta cùng Tống công tử......" Nàng không biết Chung Minh biết được bao nhiêu nên chỉ dám nói một nửa.

Chung Minh cũng xác thực không biết Tống Tuấn Kiệt cùng Cần Nhi sớm đã qua lại, càng không biết Tống Tuấn Kiệt đã ưng thuận hứa hẹn với Cần Nhi, nhưng thật ra có thể khẳng định, Tống Tuấn Kiệt nhất định đã nhận thức Cần Nhi, nếu không Cần Nhi sẽ không có thái độ như bây giờ, nên Chung Minh cũng trấn định hơn.

Chung Minh nói:"Ngươi nếu gả cho biểu ca ta, tuy rằng là thiếp, nhưng cũng là chủ tử, vẫn hơn là ngươi ở Tần gia làm hạ nhân."

Cần Nhi không hề bấn loạn, trấn tĩnh hỏi:"Điều kiện là cái gì?"

Chung Minh quay qua nhìn Tri Họa. Tri Họa hiểu ý lấy trong túi ra mấy thỏi bạc đặt lên bàn, nói:"Đây là điều kiện."

Cần Nhi rốt cuộc thay đổi sắc mặt, khó có thể tin nói:"Cho ta?" Để nàng gả cho Tống Tuấn Kiệt, trả lại cho nàng hai trăm lượng bạc, này thì sao là điều kiện được...

Chung Minh nói:"Không sai, cầm phần bạc này, tự đặt mua đồ cưới cho chính mình, thời điểm xuất giá làm cho xinh đẹp một chút."

Cần Nhi vẫn không thể tin được, giữa ban ngày làm gì có chuyện tốt như vậy.

Chung Minh cũng nhìn ra nàng đang chần chờ, liền nói:"Có đáp ứng hay không thì tùy ngươi, ta cho ngươi suy nghĩ một nén nhang, nếu đáp ứng thì lấy phần bạc này đi."

Không đợi một nén nhang, Cần Nhi chỉ hít sâu hai lần, liền đem bạc cầm đi, nói:"Ta đáp ứng." Cho dù không gả được cho Tống Tuấn Kiệt, thì bạc này cũng không thể là giả.

Chung Minh nói:"Tốt, ta biết ngươi là người thẳng thắn, ngày đón dâu, ngươi mặc y phục cưới chờ ở trà lâu này, kiệu hoa sẽ đến tiếp ngươi." Nói xong liền muốn đi.

Cần Nhi kêu nàng lại: "Tiểu thư sẽ không sợ ta cầm bạc rồi không lên kiệu hoa?"

Chung Minh quay đầu cười nói:"Ngươi không ngốc như vậy." Nói xong mang theo Tri Họa xuống lầu.

Chung Minh quay đầu cười nói:"Ngươi không ngốc như vậy." Nói xong mang theo Tri Họa xuống lầu.

Đi ở trên đường, Tri Họa chua chát nói:"Để cho nàng ta thay tiểu thư lên kiệu hoa đã là tiện nghi nàng ta, vì sao còn phải cho bạc?"

Chung Minh liếc mắt một cái,"Cho ngươi thay nàng thì ngươi có nguyện ý hay không?"

Tri Họa vội vàng nói:"Đương nhiên không thể."

Chung Minh nói:"nếu cho ngươi hơn hai trăm lượng bạc thì sao?"

Tri Họa chần chờ một chút, vẫn là khoát tay,"Vậy thì cũng không thể."

Chung Minh hỏi:"Tại sao ngươi không muốn?"

Ai mà muốn gả ột tên xấu xa như vậy, đương nhiên lời này Tri Họa không dám nói ra miệng, mà biểu hiện đặc biệt chân thành nói:"Ta là nha đầu của tiểu thư, tiểu thư cũng không nguyện gả cho người thì ta làm sao có khả năng gả."

Chung Minh nhướng mi,"Nói như vậy, ta nguyện ý gả, thì ngươi sẽ muốn?"

"Vậy lại càng không dám !"

Thấy Chung Minh không làm khó tiếp, Tri Họa mới lau mồ hôi lạnh trên trán, nàng thấy Chung Minh đi vào một tiệm bán phấn, vội vàng đi theo vào.

Hiệu phấn này Chung Minh đã tới một lần, bởi vì ra tay hào phóng, chưởng quầy (chủ tiệm) liền nhớ kỹ vị khách quý này, cúi đầu khom lưng lại hầu hạ, còn cầm màu sắc Chung Minh thích để cho nàng chọn lựa, nói:"Đây là hàng mới của tiểu điếm, màu sắc sáng rõ, thực thích hợp làn da của tiểu thư."

Không ngờ Chung Minh nói:"Có màu nào trắng trong thuần khiết một chút hay không? Ý của ta là người dùng phấn này, ngày thường ăn mặc rất trang nhã, có cái nào thích hợp cho nàng dùng không?"

Chưởng quầy hỏi:"Tuổi như thế nào, màu da như thế nào?"

Tri Họa nghĩ Chung Minh mua hiếu kính phu nhân, xen mồm nói:"Tuy rằng hơn ba mươi tuổi, nhưng thoạt nhìn không lớn hơn tiểu thư nhà ta bao nhiêu."

Chung Minh liếc nàng một cái, trách mắng:"Lắm miệng." Sau đó nói,"Chỉ hơn ta vài tuổi, làn da trắng hơn ta."

Chung Minh liếc nàng một cái, trách mắng:"Lắm miệng." Sau đó nói,"Chỉ hơn ta vài tuổi, làn da trắng hơn ta."

Tri Họa sửng sốt một hồi, mới đoán được là ai, vội vàng đứng ở một bên, không dám lên tiếng nữa.

Chưởng quầy đề cử cho nàng mấy mẫu, Chung Minh tưởng tượng gương mặt Tô Tử Mặc, chọn một hộp, kêu chưởng quầy đóng gói đẹp mắt một chút.

Chưởng quầy thấy nàng để ý như thế, nịnh hót nói:"Nói vậy vị tiểu thư kia nhất định là tỷ muội tốt của ngài."

Không nghĩ đến vỗ mông ngựa lại bị ngựa đá, khuôn mặt Chung Minh chợt lạnh xuống, hừ lạnh nói:"Liên quan gì đến ngươi".

Chung Minh phát hỏa một cách khó hiểu, ngay cả chính nàng cũng buồn bực, không biết sao lại tức giận, nhưng nàng không thích cùng Tô Tử Mặc là tỷ muội, dù sao đời này nàng cũng sẽ không gả cho biểu ca.

Tri Họa nhìn hết ở trong mắt, tâm tình Chung Minh gần đây luôn bất định, không phải ngây ngô cười một mình thì chính là đột nhiên phát hoả, chỉ cần sự tình có liên quan đến Tô Tử Mặc, phản ứng của nàng liền đặc biệt lớn, mấy ngày trước nàng chẳng qua nói có một câu là vòng tai của Tô Tử Mặc khó coi, đã bị Chung Minh phạt không cho ăn cơm tối, cho nên nàng càng không hiểu rõ quan hệ giữa Chung Minh cùng Tô Tử Mặc.

Trở lại Tống phủ, Chung Minh lập tức đi đến viện Tô Tử Mặc, muốn đưa lễ vật cho nàng, không ngờ Tô Tử Mặc không ở trong phòng, Thanh Nhi thì có ở đó, nói cho Chung Minh,"Tiểu thư nhà ta đi tìm cô gia ."

Trời đã muốn tối đen, Tô Tử Mặc lúc này đi tìm Tống Tuấn Kiệt làm cái gì, hơn nữa ngay cả nha đầu bên người cũng không mang theo, Chung Minh đứng ở nơi đó không nói được lời nào, trên mặt âm tình bất định, các loại ý tưởng đua theo tới, càng nghĩ càng sợ, rốt cuộc nhịn không được nói:"Ta đi tìm nàng." Rồi lướt nhanh ra sân như một trận gió, lưu lại Tri Họa cùng Thanh Nhi đứng đó hai mặt nhìn nhau.

Thanh Nhi hỏi:"Biểu tiểu thư bị làm sao vậy?"

Tri Họa nói:"Tiểu thư nhà ta là lo lắng cho biểu thiếu nãi nãi."

Thanh Nhi khó hiểu,"Tiểu thư đi tìm cô gia, có cái gì phải lo lắng ?"

Tri Họa tất nhiên không trả lời được nàng, liền đem hộp đồ trong tay đưa cho Thanh Nhi nói:"Đây là lễ vật mà tiểu thư nhà ta tỉ mỉ chọn vì biểu thiếu nãi nãi".

Truyện convert hay : Trọng Sinh Làm Đoàn Sủng Tiểu Phúc Bảo

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio