Tần công tử đi rồi, Tống Văn Thục vội vàng đến hỏi Chung Minh cảm thấy Tần công tử như thế nào, Tần công tử giúp nàng, Chung Minh tự nhiên đối hắn có hảo cảm, chẳng qua không phải tình yêu nam nữ, Chung Minh khẳng định,"Tần công tử không tệ, ít nhất so với biểu ca tốt hơn nhiều."
Tống Văn Thục rất ít khi nghe Chung Minh ca ngợi người nào, vừa nghe tất nhiên là cao hứng, vui vẻ nói,"Nói như thế, ta đáp ứng cửa hôn sự này."
Chung Minh bị dọa giật mình, "Minh nhi khi nào thì nói là gả cho hắn?"
Tống Văn Thục nói,"Ta cũng biết có chút nóng vội, nhưng không còn cách nào, nếu con không gả cho Tần công tử, thì phải nói với biểu ca con thế nào?"
Chung Minh nghiêng đầu qua một bên,"Minh nhi không gả cho ai hết".
"Con... đứa nhỏ này," Tống Văn Thục không có biện pháp, nghĩ nghĩ còn nói,"Nương không bức con, tránh cho lại như lần trước, đáp ứng rồi lại đổi ý, như vậy đi, nếu con cảm thấy Tần công tử không tệ, ta sẽ nói với bà mối trước hết cho hai con hiểu biết nhau một chút, thấy được không?"
Dù sao là chuyện không kết quả, đáp ứng cũng không sao, Chung Minh liền đồng ý.
Tống Văn Thục lại nói:"Cũng không thể quá lâu, ba ngày thì thế nào?"
Chung Minh suýt nữa bị sặc nước miếng,"Nương, sao nương không nói sớm khiến Minh nhi lo lắng cả đêm?"
Tống Văn Thục nói tiếp:"Vậy không thể tốt hơn ." Lại nói,"Ta cũng là suy nghĩ cho con, biểu ca con thật không dễ đuổi, nói như thế nào cũng do chúng ta thất hứa trước, mọi người đều là thân thích, gây lớn chuyện lại làm hổ thẹn lẫn nhau, rất khó coi".
Chung Minh cười nói:"Nương, lúc trước gả cho cha, không phải liền phân rõ giới hạn cùng Tống gia sao?"
Tống Văn Thục liếc mắt một cái,"Con còn nói, nếu không phải là vì con, thì sao ta với cha con phải mặt dày cùng người ta cầu thân, thật vất vả cầu được người ta đáp ứng rồi, hiện tại lại lật lọng hủy hôn, con quả nhiên là không muốn cho cha con cùng ta sống yên ổn qua ngày mà".
Chung Minh kéo cánh tay nàng, làm nũng nói:"Là nữ nhi sai lầm rồi, cho nên Minh nhi chuẩn bị lấy công chuộc tội, đời này đều ở bên cạnh cha và nương, có được không?".
Tống Văn Thục hừ một cái, "Một cô nương tốt đẹp như thế, sao có thể nói lời xúi quẩy là không xuất giá chứ, về sau không cho phép nói như vậy, không thích Tần công tử, còn có nhiều công tử khác cho con chọn, tóm lại chọn đến con vừa lòng mới thôi."
Chung Minh đành phải nói cho có lệ:"Minh nhi đã biết."
Tống Văn Thục đi rồi, Tô Tử Mặc hâm mộ nói:"Nương của muội thật thương muội."
Tống Văn Thục đi rồi, Tô Tử Mặc hâm mộ nói:"Nương của muội thật thương muội."
Chung Minh đắc ý:"Đó là đương nhiên, từ nhỏ đến lớn, mọi chuyện nương đều theo ý ta". Sau khi nói xong mới nhớ tới Tô Tử Mặc không có mẫu thân, mặc dù có phụ thân, nhưng nghĩ đến khuôn mặt nghiêm túc của Tô Hầu gia, quan hệ hẳn là cũng không quá thân thiết, huống chi nhà nàng còn có người tẩu tử không tốt, nói như thế thì Tô Tử Mặc thật đáng thương, ngay cả người để làm nũng cũng không có, liền nắm tay Tô Tử Mặc nói,"Về sau chịu ủy khuất, cứ việc nói với ta".
Tô Tử Mặc biết tâm ý của nàng, lại cười nói:"Như thế nào, vì ta mà bất bình sao?"
Chung Minh tự biết chính mình có bao nhiêu bản lĩnh, có thể không gây ra họa là may lắm rồi, thì sao có thể giúp người khác hoá giải ưu phiền, huống chi Tô Tử Mặc là người thông minh như thế, có thể có chuyện gì làm khó nàng chứ, mượn người Tống gia mà nói, người nào có thể khi dễ được Tô Tử Mặc đâu, hơn nữa biểu ca, há mồm thì cọp mẹ, ngậm miệng thì Mẫu Dạ Xoa, hiển nhiên là cực kỳ sợ Tô Tử Mặc, đương nhiên điều này rất hợp ý nàng, Chung Minh nói:"Nói ra, cho dù không giúp được ngươi cái gì, cũng không đến mức đều đem mọi chuyện nghẹn ở trong lòng".
Tô Tử Mặc không tỏ thái độ, chỉ nói:"Muội thật có lòng".
Bên kia Tống Tuấn Kiệt cũng đang rất nghẹn khuất, Tần công tử tới cửa ý tứ quá rõ ràng, Chung gia ra sức khước từ hôn sự này, còn ngay trước mặt hắn, để cho Chung Minh cùng nam nhân khác gặp mặt, quả thật là làm nhục hắn, nghĩ tới nghĩ lui thật sự không nuốt được cơn tức giận, có tiền thì có gì đặc biệt hơn người chứ, có tiền thì không biết nói đạo lý sao? Nếu mềm mỏng không được thì chuyển sang mạnh bạo, không phải không cho hắn cưới Chung Minh sao? Được, vậy hắn không thèm, có nhiều nữ nhân yêu thương nhung nhớ hắn, cũng không kém Chung Minh, huống chi Chung Minh cùng lòng dạ như Tô Tử Mặc, đều khắp nơi xem thường hắn, Tô Tử Mặc đã không cho hắn đụng chạm, nếu Chung Minh gả tới cũng không cho hắn chạm thì tôn nghiêm của nam nhân hắn biết đặt ở đâu, không phải Chung gia có nhiều bạc sao? Vậy hắn không mang người đi được thì sẽ lấy bạc bù lại, chuộc một thanh lâu cô nương phải tốn một ngàn tám, Chung Minh ít nhất cũng giá trị năm ngàn lượng, cho hắn bạc lập tức hắn sẽ chạy lấy người, tuyệt đối không ở lâu, Chung Minh muốn gả cho ai thì gả.
Tống Tuấn Kiệt ngẫm nghĩ xong, nửa khắc không trì hoãn, lập tức đi tìm Chung Xa Đạt, thấy Tống Văn Thục cũng ở đó, không kiêng dè, trực tiếp nói ra hết ý đồ.
Tống Tuấn Kiệt nói:"Cô cô, cô trượng, chúng ta người một nhà không nói hai lời, các người liền cho chất nhi một lời khẳng định, Chung Minh biểu muội, rốt cuộc là gả hay là không gả?"
Tống Văn Thục nhìn Chung Xa Đạt,"Chàng là chủ nhà, chàng nói đi".
Chung Xa Đạt trầm ngâm một lát, vuốt râu nói:"Nếu nói đến mức này, vậy chúng ta liền nói trắng ra, đem Minh nhi gả cho ngươi làm thiếp, ta hoàn toàn không muốn, trước đây sở dĩ đồng ý, đó là ý tứ Minh nhi, hiện tại Minh nhi không còn tâm tư này, chúng ta đương nhiên vẫn là tôn trọng nó, cho nên cửa hôn sự này, ta tuyệt không đáp ứng."
Tống Văn Thục ở một bên phụ họa nói:"Ta cũng ý tứ đó, Tuấn Kiệt, nếu ngươi chưa đón dâu, ta còn đồng ý , chẳng qua ngươi đã cưới Tử Mặc, Tử Mặc ở nhà của ta mấy ngày nay, ta thấy nàng là một cô nương thật sự tốt, ngươi phải biết quý trọng, về phần Minh nhi, tuổi còn nhỏ, tính cách thất thường, thật sự không thích hợp ngươi, ta xác định như vậy".
Tống Tuấn Kiệt sớm đoán được bọn họ nói cái gì, không tiếp tục cố gắng nữa, chỉ nói:"Dưa hái xanh không ngọt, nếu cô cô, cô trượng cũng không đồng ý, vậy việc hôn sự này cho dù miễn cưỡng kết thành, trong lòng cũng không thoải mái".
"Đúng đúng, chính là như vậy". Tống Văn Thục vui vẻ nói,"Tuấn Kiệt, ngươi rốt cuộc nghĩ thông suốt ."
Tống Tuấn Kiệt nói:"Cái này gọi là kẻ thức thời là người tài giỏi, có đối thủ như Tần công tử, ta chính là không muốn đáp ứng cũng không được."
Tống Tuấn Kiệt nói:"Cái này gọi là kẻ thức thời là người tài giỏi, có đối thủ như Tần công tử, ta chính là không muốn đáp ứng cũng không được."
Tống Văn Thục cười nói:"không thể nói như vậy, Tần công tử rất tốt, nhưng Tuấn Kiệt, ngươi cũng có ưu điểm riêng của ngươi, ai biết Minh nhi của chúng ta liền thích Tần công tử đâu."
Tống Tuấn Kiệt cũng cười cười nói:"Tần công tử nói vì biểu muội, cho dù táng gia bại sản cũng nguyện ý, ta mặc cảm, nếu so ra, không bằng thức thời rời khỏi."
Chung Xa Đạt nghe ra ý tứ trong lời hắn, nói:"Chuyện này nói đi nói lại cũng là chúng ta thất hứa, ngươi yên tâm, ngươi không cưới được Minh nhi, chúng ta cũng sẽ không để ngươi chịu thiệt."
Tống Tuấn Kiệt chờ những lời này, trước giả khách khí một hồi, đợi cho Chung Xa Đạt nói thẳng thì hắn sẽ công khai điều kiện, Tống Tuấn Kiệt mới nói:"Cô trượng kiên trì như thế, chất nhi sẽ không khách khí, năm ngàn lượng, cho ta năm ngàn lượng, sáng mai ta liền rời đi nơi này."
Tống Văn Thục nghe hắn há mồm liền đòi năm ngàn lượng, trong lòng lập tức mắng một câu "Lòng tham không đáy!"
Chung Xa Đạt nghe cũng nhướng mày.
Tống Tuấn Kiệt nói:"Cô cô, cô trượng đừng hiểu lầm, ta không phải ham điểm ấy bạc của các người, chẳng qua ta lần này tới hạ sính, có không ít người biết chuyện, kết quả tay không mà về, như thế làm sao công đạo, tránh không được cái chuyện phải bỏ tiền ra bịt miệng người, người ta nói lời nói con người rất đáng sợ, chuyện này bị đồn ra cũng không yên lòng, nghe nhầm đồn bậy không biết sẽ đem biểu muội nói thành cái dạng gì, biểu muội là cô nương chưa xuất giá, thanh danh bên ngoài bị phá hỏng thì không có lợi cho tương lai của nàng".
Tống Văn Thục lại ở trong lòng mắng một câu,"Hèn hạ vô sỉ!"
Chung Xa Đạt mặc dù không thích lời hắn nói, nhưng đúng là có vài phần đạo lý, huống chi không thể cùng tiểu nhân so đo, nếu coi thường sự vô sỉ của Tống Tuấn Kiệt, không cho hắn một chút lợi ích, hắn thật sẽ bôi đen Chung Minh, làm hỏng danh dự của Minh nhi. Dù sao năm ngàn lượng với hắn mà nói không tính là cái gì, có thể phân rõ giới hạn như vậy cùng Tống Tuấn Kiệt, bịt cái miệng thối của hắn, cũng đáng giá, liền nói:"Tuấn Kiệt nói có đạo lý, năm ngàn lượng thì năm ngàn lượng, phu nhân, phiền toái nàng đi một chuyến, mang ngân phiếu tới đây."
Tống Tuấn Kiệt nghĩ sẽ gặp trắc trở một phen, năm ngàn lượng không phải số lượng nhỏ, không nghĩ tới Chung Xa Đạt sảng khoái đáp ứng như thế, trong lòng hối hận không thôi, hẳn là nên đòi nhiều hơn một ít, cũng biết Chung gia xác thực giàu có, không thể lấy được Chung Minh, thật sự là đáng tiếc, bất quá lời đã nói ra, nếu đòi thêm nữa, da mặt có dày thế nào cũng không nói ra miệng được, nếu chọc giận cô trượng, một lượng bạc hắn cũng không cho, thì đúng là mất cả chì lẫn chài.
Tống Văn Thục rốt cuộc cũng là nữ nhân có chuẩn mực đạo đức, kêu nàng xuất ra nhiều bạc như vậy để dán miệng người khác, giống như nữ nhi làm chuyện gì xấu xa không thể gặp người, phải cầm bạc lấp miệng người ta, quả thật có chút không muốn, đứng yên ở đó không nhúc nhích.
Chung Xa Đạt biết trong lòng nàng nghĩ thế nào, vỗ vỗ tay nàng nói:"Đi thôi, vì nữ nhi đáng giá."
Tống Tuấn Kiệt là chất nhi nhà mình, Tống Văn Thục có giận cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng, đi phòng thu chi lấy ngân phiếu năm ngàn lượng đưa cho Tống Tuấn Kiệt.
Tống Tuấn Kiệt cầm ngân phiếu vui sướng không kìm được, đương nhiên không dám lộ ra ngoài, cất ngân phiếu vào trong người, nói:"Vậy chất nhi sẽ không quấy rầy cô cô, cô trượng nghỉ ngơi, ngày mai dậy sớm liền đi, sẽ không lại đây vấn an, vì vậy từ biệt ở đây".
Tống Tuấn Kiệt cầm ngân phiếu vui sướng không kìm được, đương nhiên không dám lộ ra ngoài, cất ngân phiếu vào trong người, nói:"Vậy chất nhi sẽ không quấy rầy cô cô, cô trượng nghỉ ngơi, ngày mai dậy sớm liền đi, sẽ không lại đây vấn an, vì vậy từ biệt ở đây".
Bạc cho, coi như là hiểu rõ lòng dạ của nhau, Tống Văn Thục nói:"Thuận buồm xuôi gió." Chờ Tống Tuấn Kiệt đi rồi, không khỏi cùng Chung Xa Đạt oán giận vài câu, Chung Xa Đạt khuyên nàng đó là lấy tiền để tránh tai ương.
Tống Tuấn Kiệt không có trực tiếp trở về phòng, mà đi tìm Tô Tử Mặc, Tô Tử Mặc vẫn không cho hắn vào cửa, Tống Tuấn Kiệt đứng bên ngoài nói,"Ngươi lo thu thập đi, sáng mai hồi kinh."
Tô Tử Mặc tất nhiên là ngoài ý muốn, hỏi:"Xảy ra chuyện gì? Ngươi không cưới Chung Minh nữa ?"
Tống Tuấn Kiệt tức giận nói:"Ta muốn, đáng tiếc biểu muội không chịu gả, ta có cái gì biện pháp."
Tô Tử Mặc bắt đầu nghi hoặc, lại hỏi:"Ngươi có thể chịu thiệt thòi vậy sao?"
Tống Tuấn Kiệt cười:"Đôi ta quả nhiên là phu thê đồng tâm, ta đương nhiên không thể cứ quên đi như vậy".
Tô Tử Mặc nhìn bộ dáng hắn đắc ý dào dạt, liền đoán được sao lại thế này, thản nhiên nói:"Chung lão gia cho ngươi bao nhiêu bạc?"
Tống Tuấn Kiệt hướng nàng giơ ngón tay cái lên, sau đó vươn một bàn tay.
"Năm ngàn lượng?" Tô Tử Mặc cũng giật mình không thôi.
Tống Tuấn Kiệt lại hối hận nói:"Lúc ấy nhẹ dạ nên mới đòi ít vậy".
Tô Tử Mặc âm thầm lắc đầu, nghĩ đến Chung Minh ở bên trong nghe nói như thế phỏng chừng bị chọc giận đến điên rồi, không nói thêm nữa, chỉ nói:"Ta đã biết."
Tống Tuấn Kiệt hỏi:"Có cần ta giúp ngươi thu thập đồ gì hay không?"
Tô Tử Mặc nói:"Không cần, sáng mai chờ ở cửa là được." Nói xong liền đóng cửa lại, quay đầu quả nhiên thấy Chung Minh đứng ở nơi đó, tức giận đến đỏ mặt tía tai.
Truyện convert hay : Đô Thị Chi Ta Chính Là Thần Hào