Tô Tử Mặc nghĩ rằng Chung Minh sẽ làm ầm một trận đòi lại số bạc, không nghĩ tới Chung Minh lại nuốt xuống cơn giận dữ này, Tô Tử Mặc quả thật ngoài ý muốn, đây không giống Chung Minh mà nàng nhận thức.
Chung Minh thật không ngờ, kiếp trước nàng cũng là bị Tống Tuấn Kiệt bán cho thanh lâu với giá năm ngàn lượng, xem ra mặc kệ thời nào, trong mắt Tống Tuấn Kiệt nàng chỉ có giá trị bao nhiêu đó thôi, bạc thì nàng sẽ đòi lại gấp đôi, chẳng qua không phải bây giờ, nói vậy Tô Tử Mặc đã hoàn toàn biết Tống Tuấn Kiệt vô sỉ, cũng tốt, nàng đỡ phải hao tốn nhiều lời.
"Ngươi muốn cùng trở về với biểu ca sao?", hiện tại Chung Minh quan tâm nhất là chuyện này.
Tô Tử Mặc nói,"Ta gần như không có lý do cự tuyệt."
Chung Minh nói,"Ngươi cứ nói ngươi còn chưa có chơi đủ".
Tô Tử Mặc cười lắc đầu.
"Vậy ngươi nói không muốn nhìn thấy hắn".
Tô Tử Mặc vẫn lắc đầu.
Chung Minh lại nói thêm vài lý do, đều bị Tô Tử Mặc lần lượt cự tuyệt, rốt cuộc đỏ mặt nói ra đáy lòng:"Nếu ta muốn giữ ngươi lại thì sao?"
Tô Tử Mặc trầm mặc trong chốc lát, nói:"Ý tốt của muội lòng ta nhận, nhưng thứ nhất là ta đi ra ngoài khá lâu rồi, cha ta sẽ lo lắng, thứ hai mấy ngày này đã rất quấy rầy quý phủ, muội thì không sao, nhưng chưa chắc phụ mẫu muội cũng vậy, ta ở nơi này thật sự là danh bất chính ngôn bất thuận".
Chung Minh gấp gáp nói:"Là ta mời ngươi về, phụ mẫu ta như thế nào lại không chào đón ngươi chứ?"
Tô Tử Mặc cười nhẹ nói:"Quên đi Minh nhi, ta xin nhận ý tốt của muội".
Chung Minh nhụt chí nói:"Nói như vậy, ngươi không thể không đi?"
Tô Tử Mặc gật đầu,"Không thể không đi".
Chung Minh thấy nàng đã quyết ý, đành phải nói:"Ngươi phải đi cũng được, tìm ngày đi, ta tự mình đưa ngươi trở về."
Tô Tử Mặc nói:"Làm gì phiền toái như vậy, biểu ca muội ngàn dặm xa xôi mà đến, không phải là tới đón ta sao."
Chung Minh hừ nói:"Hắn còn sợ ngươi làm hỏng chuyện tốt của hắn, kêu ngươi đi trước còn gì". Để cho Tô Tử Mặc cùng Tống Tuấn Kiệt một đường đồng hành, nàng không lo lắng đến chết mới lạ, nàng tin tưởng Tô Tử Mặc sẽ không cho Tống Tuấn Kiệt cơ hội, nhưng ai có thể cam đoan cái tên mặt thú kia có đột nhiên điên cuồng đụng chạm Tô Tử Mặc hay không, Chung Minh không dám nghĩ tới, bắt lấy cổ tay Tô Tử Mặc, ngang ngược nói:"Ta mặc kệ, ta không cho ngươi đi, nếu thật sự phải đi, ta với ngươi sẽ đi chung".
Chung Minh hừ nói:"Hắn còn sợ ngươi làm hỏng chuyện tốt của hắn, kêu ngươi đi trước còn gì". Để cho Tô Tử Mặc cùng Tống Tuấn Kiệt một đường đồng hành, nàng không lo lắng đến chết mới lạ, nàng tin tưởng Tô Tử Mặc sẽ không cho Tống Tuấn Kiệt cơ hội, nhưng ai có thể cam đoan cái tên mặt thú kia có đột nhiên điên cuồng đụng chạm Tô Tử Mặc hay không, Chung Minh không dám nghĩ tới, bắt lấy cổ tay Tô Tử Mặc, ngang ngược nói:"Ta mặc kệ, ta không cho ngươi đi, nếu thật sự phải đi, ta với ngươi sẽ đi chung".
"Muội?" Tô Tử Mặc nghi hoặc nói,"Muội đã muốn cự tuyệt chuyện hôn sự này, sao còn muốn đi kinh thành chứ".
Người này không phải biết rõ còn cố hỏi, đương nhiên là vì nàng, Chung Minh nói:"Ta làm sao yên tâm để một nữ tử như ngươi làm bạn với sài lang a".
Tô Tử Mặc cười:"Có nói thế nào hắn cũng là phu quân ta, chỉ cần ta không muốn, hắn sẽ không xằng bậy".
"Hắn là loại tiểu nhân sao giữ chữ tín với ngươi chứ. Nếu hắn thực sự dùng sức mạnh thì ngươi làm sao bây giờ?" Chung Minh nghĩ đến chuyện này có khả năng xảy ra liền kinh hồn bạt vía.
Tô Tử Mặc bất đắc dĩ nói:"Được rồi, cho dù ta đáp ứng muội cùng vào kinh, vậy phụ mẫu muội thì sao? Bọn họ sao yên tâm để muội xuất môn một mình chứ, nếu muội có chuyện gì, ta không thể nào giải thích với bọn họ được đâu".
"Ngươi có thể đơn thân theo ta về nhà, vậy sao ta không thể cùng đi với ngươi chứ? Về phần lý do...." Chung Minh nghĩ nghĩ, nói,"Không phải mấy ngày trước ta bái ngươi làm sư, theo ngươi học viết chữ sao? Ta tự nhiên phải đi theo ngươi, tóm lại, ngươi đi đâu, ta đi đó".
Tô Tử Mặc thấy nàng nói đến nghiêm túc, biết nàng hao tốn tâm tư, thở dài nói:"Được rồi, cho dù muội đưa ta bình an về đến kinh thành, vậy sau này thì sao? Không lẽ thường ở tại Tống phủ?"
Chung Minh thật ra không nghĩ xa như vậy, nàng chỉ muốn mỗi ngày cùng Tô Tử Mặc bên nhau. Trừ phi Tô Tử Mặc và Tống Tuấn Kiệt ly hôn, kiếp trước nghĩ kế nói xấu Tô Tử Mặc cùng nam tử thông dâm, biểu ca dưới cơn thịnh nộ mới viết hưu thư, nếu dùng biện pháp y như vậy, biểu ca nhất định mắc mưu, nhưng như thế lại liên lụy thanh danh Tô Tử Mặc. Kiếp này nàng sở dĩ ngăn cản Tô Tử Mặc gả cho biểu ca, chính là bởi vì kiếp trước làm hại Tô Tử Mặc quá thảm, tâm sinh áy náy, nên làm sao lặp lại trò cũ được chứ. Muốn danh chính ngôn thuận ở tại Tống phủ, canh giữ bên người Tô Tử Mặc thì thật ra còn có một biện pháp, chẳng lẽ ý trời muốn nàng lại gả cho biểu ca lần nữa?! Nàng thề báo mối thù kiếp trước, một đao giết biểu ca thì thật sự lời cho hắn quá, biểu ca yêu tiền, chỉ có làm cho hắn táng gia bại sản, nghèo túng ở đầu đường rồi thê lương chết đi thì mới có thể giải mối hận trong lòng. Mặc dù lại phải gả làm thiếp cho biểu ca, có chút không cam lòng, bất quá có thể cùng Tô Tử Mặc sớm chiều ở chung thì cũng không tệ, còn có thể đề phòng biểu ca có ý đồ với Tô Tử Mặc, chưa kể nếu đoạt được chính thất của hắn cũng tính là một cách trả thù tốt a, làm cho biểu ca cũng nếm qua tư vị dẫn sói vào nhà là thế nào.
Tô Tử Mặc thấy khóe miệng nàng cong lên nở nụ cười, không khỏi nhíu mày, không biết Chung Minh lại nảy ra chủ ý gì, có điều thấy bộ dáng nàng như có gian kế sắp thực hiện được, cho nên cũng biết không phải chuyện tốt, vừa muốn hỏi, chợt nghe Chung Minh nói:"Mặc tỷ, ngươi thu thập đi, rồi nghỉ ngơi sớm, sáng mai còn phải hồi kinh".
"Muội có tính toán gì không?" Tô Tử Mặc hỏi nàng.
Chung Minh nói:"Tự nhiên là ngày mai cùng đi chung với ngươi a".
"Liền đơn giản như vậy?" Rõ ràng vừa rồi nàng suy nghĩ thật lâu.
Chung Minh tạm thời còn không muốn nói ý tưởng của mình cho nàng biết, nếu Tô Tử Mặc hỏi duyên cớ, nàng cũng không dám nói, chỉ nói:"Ngày mai ngươi sẽ biết." Lưu lại Tô Tử Mặc mang đầy nghi vấn, rồi đi ra ngoài, bất quá không có trở về phòng, mà là đi tìm Tống Tuấn Kiệt.
Tống Tuấn Kiệt còn chưa ngủ, dưới ánh nến, hắn đang trám nước miếng đếm ngân phiếu, đếm tới đếm lui tám lần, cộng với hai ngàn lượng mang về, vậy tổng sở hữu là bảy ngàn lượng, Tống Tuấn Kiệt lớn thế này, vẫn là lần đầu có nhiều bạc trên tay như vậy, lần này hồi kinh, nhất định phải vẻ vang một hồi, nói cho đám người thường ngày coi khinh biết, hắn cũng có rất nhiều bạc.
Chung Minh không gõ cửa, trực tiếp đá cửa đi vào, Tống Tuấn Kiệt hoảng sợ, theo bản năng giấu ngân phiếu vào lòng.
"Khỏi giấu, ta thấy hết rồi." Chung Minh duỗi tay ra,"Lấy ra đây".
Tống Tuấn Kiệt khó hiểu hỏi:"Cái gì?"
Tống Tuấn Kiệt khó hiểu hỏi:"Cái gì?"
Chung Minh ngồi xuống, không kiên nhẫn nói:"Ngân phiếu."
"Vì sao phải uội?" Chẳng lẽ Chung gia đổi ý ? Tống Tuấn Kiệt vội la lên,"Bạc này là tiền bồi thường huỷ hôn, sao muội có thể lấy lại? Ta còn lập chứng từ ở chỗ cha muội, các người không thể trở mặt a!"
Chung Minh nói:"Đúng vậy, nếu ta không gả cho ngươi thì đưa ngươi năm ngàn lượng không gì đáng trách, bất quá ta thay đổi chủ ý, cho nên ngươi chẳng những phải trả lại cho ta năm ngàn lượng mà cha ta đưa, còn phải đưa luôn hai ngàn kia, tổng cộng bảy ngàn lượng".
Tống Tuấn Kiệt làm sao tin tưởng, trước đó Chung Minh luôn mồm không muốn gả cho hắn, hiện tại cha nàng lấy bạc giải quyết xong rồi, sao lại đổi ý, đừng nói muốn lừa lấy bạc trở về, liền nói:"Biểu muội nói đùa, biểu muội không phải đã muốn coi trọng Tần công tử, không chịu gả cho ta sao? Làm sao lại nói ra lời ấy."
Chung Minh lười cùng hắn giải thích, nói:"Ta liền hỏi ngươi, ngươi muốn bạc hay muốn ta?"
Tống Tuấn Kiệt thầm nghĩ, nếu lấy được cả hai mới là tốt nhất, đương nhiên cũng biết không có khả năng, nói:"Đương nhiên là muốn muội".
Chung Minh nói:"Vậy ngươi còn không đưa bạc cho ta?"
Tống Tuấn Kiệt cười nói:"Ta không phải không tin lời biểu muội, chẳng qua sợ biểu muội thất hứa lần nữa, nên ta không thể không cẩn thận."
Chung Minh biết hắn sẽ nói như vậy, lạnh lùng nói:"Có mang hôn thư theo không?"
Tống Tuấn Kiệt sửng sốt, nói:"Có mang".
Chung Minh lại ra lệnh:"Lấy ra đi".
Tống Tuấn Kiệt hỏi:"Muội muốn làm gì?"
Chung Minh nói:"Ta hiện tại viết xuống hôn thư thì ngươi sẽ tin chứ gì?"
Tống Tuấn Kiệt tự nhiên khó có thể tin, bất quá vẫn nghe theo lấy ra hôn thư, đưa cho Chung Minh, còn mài mực.
Chung Minh nửa khắc không có do dự, viết xuống ngày sinh tháng đẻ của mình, ngón tay cái lại ấn mực rồi đè lên tờ giấy.
Tống Tuấn Kiệt cầm hôn thư đã viết xong, lúc này mới tin lời Chung Minh, không kìm được vui sướng, cũng tự mình viết lên rồi mới cười nói với Chung Minh:"Giấy trắng mực đen, lúc này muội có muốn đổi ý cũng không được".
Chung Minh lại duỗi tay ra, Tống Tuấn Kiệt hiểu ý, đưa toàn bộ bảy ngàn lượng ngân phiếu cho nàng, Chung Minh gả cho hắn, lấy Chung gia gia tài, thì của hồi môn có khi hơn bảy ngàn lượng.
Chung Minh lại duỗi tay ra, Tống Tuấn Kiệt hiểu ý, đưa toàn bộ bảy ngàn lượng ngân phiếu cho nàng, Chung Minh gả cho hắn, lấy Chung gia gia tài, thì của hồi môn có khi hơn bảy ngàn lượng.
Chung Minh cũng đoán được tâm tư thầm kín của hắn, nên cất xong ngân phiếu thì nói:"Đúng rồi, biểu ca, ta quên nói với ngươi chuyện này, chuyện ta gả cho ngươi, cha và nương ta không biết, nếu bọn họ biết, khẳng định không đồng ý, cho nên bọn họ cũng sẽ không ột lượng làm của hồi môn đâu".
Tống Tuấn Kiệt chấn động, hiển nhiên không dự đoán được sẽ là loại kết quả này, có chút hối hận đã hấp tấp đưa ngân phiếu cho Chung Minh.
Chung Minh thấy hắn thay đổi sắc mặt, biết mình không nói lời nào dễ nghe, khẳng định hắn sẽ không từ bỏ ý đồ, lại nói:"Về phần sau này bọn họ có cho hay không vậy phải xem biểu hiện của ngươi. Ngươi cũng biết cha ta chỉ có một nữ nhi là ta, nữ nhân không đảm đương chủ sự, mà ngươi hiện tại đã là tướng công của ta, ngươi nếu đối xử tốt với ta, gia nghiệp nhà chúng ta về sau nhất định sẽ cho ngươi kế thừa, nhưng nếu ngươi không tốt với ta, cha ta nói, tình nguyện quyên hết toàn bộ gia tài ra ngoài, cũng không cho ngươi chiếm được đồng nào".
Tống Tuấn Kiệt cân nhắc trong lòng, mặc dù không có của hồi môn, bất quá theo như Chung Minh nói, Chung gia không có con cháu, về sau đều là của Chung Minh , nhất thời cũng không vội, Chung Minh viết xuống hôn thư thì đã là thiếp của hắn, không sợ nàng lại lật lọng, làm bộ rộng lượng nói:"Biểu muội, muội biết là ta thích muội mới cưới muội, cũng không phải là có ý đồ gì với gia tài nhà muội".
Chung Minh nghiêng mặt qua nhìn hắn, làm nũng nói:"Thật sự như vậy thì mới tốt."
Tống Tuấn Kiệt suýt nữa bị bộ dáng nũng nịu của nàng câu mất hồn, lúc này mới nhớ tới, hỏi:"Sao muội đột nhiên thay đổi chủ ý, lại muốn gả cho ta ?"
Chung Minh nói:"Đây đúng là chuyện thứ hai mà ta muốn nói với ngươi, trước khi ta chưa chuẩn bị tốt, ngươi và ta không cần viên phòng".
Tống Tuấn Kiệt khó hiểu hỏi:"Tại sao?"
Chung Minh nói:"Ngươi đừng quản nguyên nhân cái gì, ngươi đáp ứng là được rồi".
Tống Tuấn Kiệt đã bị chính thất Tô Tử Mặc làm cho thật mất mặt, hiện tại Chung Minh là thiếp cũng không cho hắn chạm vào, đúng là không có đạo lý mà, liền nói:"Không được, nếu muội không cho ta lý do làm ta tâm phục khẩu phục thì ta không đồng ý."
Chung Minh nói:"Nếu ngươi còn muốn kế thừa gia tài nhà ta, ngươi tốt nhất nên đáp ứng."
Tống Tuấn Kiệt nghĩ, Chung Minh đã ký hôn thư, đó là chuyện không thể thay đổi, Chung Minh không có khả năng đem chuyện chung thân đại sự của bản thân ra làm trò đùa, huống chi Chung gia có tiền như vậy, Chung Minh gả cho hắn, còn có thể có mưu đồ gì với hắn ngoài việc coi trọng con người hắn chứ, về phần không chịu viên phòng, khẳng định là do Tô Tử Mặc ác ý phá cho hư, dù sao cả hai đều đã là nữ nhân của hắn, sớm muộn gì có một ngày, hắn sẽ thu thập hết hai nàng, Tống Tuấn Kiệt ngẫm nghĩ xong liền đáp ứng Chung Minh.
Chung Minh biết hắn vì bạc thì kiểu gì cũng sẽ đáp ứng, cho nên không lo lắng, nói:"Chuyện ta gả cho ngươi, ta sẽ giải thích với phụ mẫu, không cần miệng lưỡi của ngươi, sáng mai liền trực tiếp đi thôi." Nói xong cũng không quay đầu lại, tiêu sái rời đi.
Chung Minh quay đi như gió, nếu không phải có hôn thư làm chứng, Tống Tuấn Kiệt quả thực hoài nghi chính mình có phải đang nằm mơ hay không, nghĩ đến bảy ngàn lượng vừa mới trong tay bỗng chốc mất hết, nhất thời ruột đau một trận.
Truyện convert hay : Đô Thị Cực Phẩm Y Thần Diệp Thần