"Nhị vị thật có hưng trí a." Thiệu Thi Dung tựa tiếu phi tiếu nhìn các nàng.
Chung Minh hừ hừ,"Ta không nghĩ tới ngươi còn có sở thích rình lén".
"Ta cũng không nghĩ tới các ngươi lại hẹn hò lúc này, thật không hổ là Tống gia chủ mẫu, không sợ bị người bêu rếu".Thiệu Thi Dung là mỉa mai Tô Tử Mặc, Chung Minh da mặt dày như tường thành, đâu có sợ bị người cười chê.
Tuy rằng nàng cùng Chung Minh lưỡng tình tương duyệt, nhưng rốt cuộc vẫn là thê thiếp của Tống Tuấn Kiệt, đoạn tình cảm này căn bản là trái với thế tục, nếu Tô Tử Mặc còn có thể thản nhiên, chẳng phải thật không biết thẹn là gì sao. Tô Tử Mặc rủ mi mắt, nói với Chung Minh:"Ta về phòng trước".
Chung Minh trơ mắt nhìn nàng rời đi, lúc này mới tức giận Thiệu Thi Dung,"Ngươi có biết là ngươi thật sự làm người ta chán ghét hay không".
Thiệu Thi Dung làm cho Tô Tử Mặc đi rồi, trong lòng cũng không có bao nhiêu vui vẻ, tuy rằng nàng sớm biết Chung Minh cùng Tô Tử Mặc phá cấm kỵ, nhưng khi nàng tận mắt nhìn cả hai hôn nhau, trong lòng tựa như bị dao cắt, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy vẻ mặt Chung Minh say mê như thế, nguyên lai khi Chung Minh chân chính thích một người lại có bộ dạng này. Thật không như nàng từng suy đoán, nàng nghĩ mình cùng Chung Minh là thanh mai trúc mã, trong lòng Chung Minh ít nhiều cũng có nàng, chỉ là Chung Minh rất kiêu ngạo khẩu thị tâm phi mà thôi, hiện giờ nàng biết, sợ rằng đời này nàng đều không tiến được vào trái tim Chung Minh, biết vậy nên mới bi thương.
Chung Minh thấy nàng không có mỉa mai trả lời lại thì có chút ngoài ý muốn,"Ngươi không nói lời nào, xem như là thừa nhận".
Thiệu Thi Dung nói:"Ở trong mắt ngươi, ta vĩnh viễn đều kém hơn Mặc tỷ tỷ của ngươi".
"Đó là hiển nhiên".
Thiệu Thi Dung nản lòng thoái chí,"Thôi, dưa hái xanh không ngọt, ta cần gì phải tự làm mình mất mặt".
Chung Minh càng kinh ngạc, thiếu chút nữa giơ tay lên sờ xem trán nàng có bị nóng hay không,"Rốt cuộc ngươi cũng nghĩ thông suốt rồi?"
Thiệu Thi Dung thở mạnh ra,"Nói đến mức này rồi, ngươi nghĩ ta là loại người bám riết không tha, không biết xấu hổ sao?"
Lúc trước nàng luôn quấn quít Chung Minh thật là có điểm giống, khó được Thiệu Thi Dung nghĩ thông suốt, Chung Minh cũng sẽ không tiếp tục cùng nàng tranh cãi, cười nói:"Nếu chúng ta còn có thể đối xử với nhau như khi còn bé, vậy thì thanh thản dễ chịu hơn".
Lúc trước nàng luôn quấn quít Chung Minh thật là có điểm giống, khó được Thiệu Thi Dung nghĩ thông suốt, Chung Minh cũng sẽ không tiếp tục cùng nàng tranh cãi, cười nói:"Nếu chúng ta còn có thể đối xử với nhau như khi còn bé, vậy thì thanh thản dễ chịu hơn".
Dù Thiệu Thi Dung không cam lòng, nhưng cũng không thể không thừa nhận nàng cùng Chung Minh chỉ có thể là bằng hữu cùng nhau chơi đùa cãi nhau ầm ĩ. Trước mặt Tô Tử Mặc, Chung Minh như một con cừu, vô cùng dịu ngoan, còn trước mặt nàng thì Chung Minh là con nhím, một chút cũng không cho người thân cận, nàng không nói ra miệng được cái câu cả đời không gặp lại, đành nói,"Chung Minh, ngươi chờ xem, ta chắc chắn tìm được một người mạnh mẽ hơn ngươi gấp trăm ngàn lần, đến lúc đó ngươi đừng hối hận!"
Chung Minh thầm không cho là đúng, trên đời này trừ bỏ Tô Tử Mặc thì ai còn có thể mạnh hơn nàng gấp trăm ngàn lần chứ, cho dù thật sự có một người như vậy thì người ta cũng không nhất định thích nữ nhân, lại cười nói:"Ta đây sẽ chờ xem".
Muốn tìm một người tốt hơn Chung Minh, thì Thương Đồng trấn là không có khả năng, địa phương nhỏ như vậy, đại cô nương tiểu tức phụ, kiểu nào nàng gần như đều nhận thức. Thiệu Thi Dung quyết định sẽ tìm ngay tại kinh thành này, dưới chân thiên tử đều là người tài, tiểu thư khuê các như Tô Tử Mặc nhất định có thể hái được một bó to, không lẽ không có người mạnh hơn cái kẻ vô học kém cỏi như Chung Minh, trong lòng nhất thời tự tin gấp trăm lần, "Chung Minh, không bằng chúng ta đánh cược với nhau đi".
Chung Minh thấy bộ dáng nàng đột nhiên tràn đầy tự tin, không biết nghĩ tới cái gì, hỏi:"Đánh cược cái gì?"
"Cược ta có thể tìm được một hồng nhan tri kỷ tốt hơn ngươi rất nhiều lần".
Chung Minh thầm nghĩ vì cái gì nhất định phải so với ta chứ?! Hơn nữa so bằng tiêu chuẩn gì? So về tướng mạo?! Tình nhân trong mắt đều hoá Tây Thi, chỉ cần trong lòng thích, cho dù mặt rỗ cũng cảm thấy xinh đẹp như thiên tiên. So về gia thế ?! Cái này thật khó nói, kiếp trước song thân qua đời, nàng bán sạch của cải lấy ngân lượng được số bạc mặc dù không ít nhưng bây giờ nghĩ lại hẳn là bị trưởng bối trong họ hàng lừa bịp rồi, gia sản phụ thân tuyệt đối không chỉ có như vậy, kiếp này phụ thân khoẻ mạnh, nàng cũng không cần bán hết của cải sống nhờ Tống gia, không cần cung ứng cho biểu ca tiêu xài vô độ, tóm lại không thiếu bạc là được, bình thường tiểu thư nhà phú quý chắc cũng không ai thiếu bạc đi. Nếu so về tri thức, đừng nói tới người bên ngoài, chỉ e nha hoàn bên người Tô Tử Mặc là Thanh Nhi thôi cũng đã giỏi hơn nàng, so về nữ công gia chánh, Tri Thư, Tri Hoạ đều rất khéo tay, mà Thiệu Thi Dung thì không có khả năng thích các nàng. Chung Minh suy ngẫm một hồi, chỉ cần Thiệu Thi Dung cảm thấy người ta so với nàng tốt thì cứ là tốt thôi, nói:"Đánh cược cũng phải có kỳ hạn, một năm hay là hai năm, nếu thời gian quá dài, đâu có ý nghĩa gì!"
Thiệu Thi Dung nói:"Một tháng".
Một tháng?! Thiệu Thi Dung quả nhiên không phải thật tình thích nàng...... Chung Minh nói:"Tốt, một tháng thì một tháng, tiền đặt cược tính sao?"
Thiệu Thi Dung nhất thời không nghĩ tới, suy tư một lát nói:"Nếu ta thắng, ngươi liền đem chuyện ngươi cùng Tô tỷ tỷ công bố ọi người biết, nếu ta thua, đời này đều nghe theo lời ngươi, ngươi bảo ta đi hướng đông, ta tuyệt đối không đi hướng tây, ngươi bảo ta bắt chó, ta tuyệt đối không bắt gà".
Tiền cược này thật ác quá mà, Chung Minh lại phát giác ra sơ hở trong đó, "Lòng người cách một lớp da, làm sao ta biết ngươi là thật lòng thích hay tuỳ ý tìm người nào qua loa thay thế".
Thiệu Thi Dung cắn răng một cái,"Nếu cũng làm chuyện như ngươi cùng Tô tỷ tỷ, thì sẽ không sai chứ!"
Chung Minh biết nàng nói chính là chuyện chăn gối, không nghĩ tới Thiệu Thi Dung tích cực như thế, nói thật nàng đúng là không tin trong một tháng Thiệu Thi Dung có thể tìm được hồng nhan tri kỷ, cam nguyện đồng giường cộng chẩm, kỳ thật vô luận thắng hay thua, nàng cũng không chịu thiệt, nếu Thiệu Thi Dung muốn cược, thì cùng nàng chơi đùa một chút vậy, nghĩ xong vươn tay nói, "Vỗ tay ước định".
Thiệu Thi Dung kỳ thật là muốn sắp đặt ý nghĩ trước rồi từ từ làm sau, chủ yếu để có thể hoàn toàn chặt đứt si tâm vọng tưởng với Chung Minh, không chút do dự, liền cùng Chung Minh vỗ tay ba lần coi như đã cược.
Thiệu Thi Dung kỳ thật là muốn sắp đặt ý nghĩ trước rồi từ từ làm sau, chủ yếu để có thể hoàn toàn chặt đứt si tâm vọng tưởng với Chung Minh, không chút do dự, liền cùng Chung Minh vỗ tay ba lần coi như đã cược.
"Mặc tỷ tỷ, mới vừa rồi ta cùng Thiệu Thi Dung đánh cược với nhau". Chung Minh vừa về viện, đã hừng hực hứng thú đem chuyện đánh cược nói cho Tô Tử Mặc nghe.
Tô Tử Mặc không mấy hào hứng, Chung Minh thích nhất đánh đố, lần này lại không biết cược cái gì, thản nhiên nói:"A, nói ta nghe thử xem".
Sau khi Chung Minh nói điều mình cược với Thiệu Thi Dung, Tô Tử Mặc thật bị doạ chết rồi,"Muội và nàng thật quá hồ đồ, dám lấy loại sự tình này đánh đố".
Chung Minh nghĩ nàng lo lắng chuyện các nàng bị công khai ọi người biết, cười nói:"Yên tâm đi, Thiệu Thi Dung chắc chắn thua không thể nghi ngờ, mới một tháng, làm sao dễ dàng tìm được người thích chứ, còn muốn lấy thân báo đáp nữa".
Tô Tử Mặc cũng thấy có lý, đột nhiên nói:"Thiệu Thi Dung thật rất si tâm với muội, có lẽ nàng muốn dùng loại biện pháp này để ở lại bên cạnh muội".
Chung Minh há hốc mồm, nàng không nghĩ tới điều đó, tiếp theo lắc đầu,"Thiệu Thi Dung tâm khí cao ngạo, nàng sẽ không cam nguyện khuất phục dưới người khác đâu".
Sau khi Tô Tử Mặc nhận thức Thiệu Thi Dung không lâu, cũng hiểu biết vài phần tính tình của nàng, Thiệu Thi Dung xác thực rất kiên cường mạnh mẽ, nếu nàng chịu ôn nhu một ít, nói không chừng Chung Minh đã sớm mềm lòng, dù sao các nàng cũng là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên từ nhỏ.
Chung Minh nói:"Nếu nàng thắng thì tốt, mặc dù ta không quá thích nàng, cũng hy vọng nàng có chỗ dựa tốt, về chuyện chúng ta, Mặc tỷ tỷ, ngươi có sợ người khác biết không?"
Tô Tử Mặc ngây người, chuyện này, nàng không chỉ nghĩ tới một lần, nếu để cho người khác biết, nàng sẽ như thế nào, khi đối mặt Tống Văn Thục, nàng tranh luận theo lý lẽ, khi đối mặt Thiệu Thi Dung, mặc dù xấu hổ nhưng cũng không có mất thể diện, về phần Tống Tuấn Kiệt, nàng căn bản là khinh thường không thèm nhìn tới, nói cho cùng, người nàng cố kỵ nhất chính là phụ thân nàng, phụ thân cả đời đều coi trọng mặt mũi, nếu để cho phụ thân biết, chỉ sợ thà đánh chết tươi nàng còn hơn để nàng làm loại chuyện phi đạo đức này. Phụ thân làm sao nghĩ tới cảm thụ của nàng, ngày ấy trước mặt người nhiều như vậy còn bắt nàng quỳ dưới đất châm trà nhận sai, đã sớm đem lòng tự tôn của nàng giẫm ở dưới chân, nếu phụ thân không xem nàng là nữ nhi thì nàng cần gì phải khó xử. Có điều dù sao đó cũng là người sinh dưỡng nàng, đáng tiếc nương nàng mất sớm, nếu có nương ở đây, chắc chắn nương sẽ khuyên nhủ phụ thân.
Chung Minh thấy nàng không nói lời nào, vội nói:"Mặc tỷ tỷ, nếu ngươi không muốn, cho dù bị cạy răng, ta cũng sẽ không nói một chữ".
Tô Tử Mặc lắc đầu, cho nàng một nụ cười trấn an,"Nếu ta sợ hãi ánh mắt thế tục, sẽ không trao cả thể xác và tâm hồn uội, người bên ngoài biết cũng tốt, đến lúc đó biểu ca muội không thể không viết hưu thư".
Chung Minh tin nếu Tống Tuấn Kiệt biết hắn bị đội nón xanh khẳng định sẽ từ hôn Tô Tử Mặc, chỉ là nàng không muốn uỷ khuất Tô Tử Mặc bị người chỉ trỏ, cầm tay Tô Tử Mặc nói:"Mặc tỷ tỷ, ngươi đối đãi ta như thế, ta phải dùng cả đời báo đáp lại ngươi".
Tô Tử Mặc chỉ chỉ chóp mũi nàng,"Chúng ta là tri âm tri kỷ tương trợ lẫn nhau, vì sao muội phải báo đáp ta?"
Tô Tử Mặc chỉ chỉ chóp mũi nàng,"Chúng ta là tri âm tri kỷ tương trợ lẫn nhau, vì sao muội phải báo đáp ta?"
Kiếp trước nàng vì biểu ca làm nhiều như vậy, đổi lại bị biểu ca bán đứng chịu nhục chết thảm, kiếp này nàng đối tốt với Tô Tử Mặc, Tô Tử Mặc cũng rất tốt với nàng, làm cho nàng có loại cảm giác thoả mãn khi mọi chuyện nàng làm đều đáng giá và được hồi báo lại. Hiện tại nghe Tô Tử Mặc nói như thế, mới bừng tỉnh nhận ra, nguyên lai chân chính thích một người, không cần dùng cái gì để báo đáp, càng không thể dùng tiền tài mua bán, nàng và biểu ca ngay từ đầu đều là vì lợi ích đôi bên, nàng vì biểu ca tiêu tiền như nước, biểu ca mơ ước cũng chỉ là gia tài của nàng. Nàng cùng Tô Tử Mặc mới là đồng lòng hướng về nhau, rung động một trận, thâm tình nói:"Mặc tỷ tỷ, ta yêu ngươi".
Tô Tử Mặc ngây người lộ vẻ xúc động.
Chung Minh nhìn vào ánh mắt ôn nhu như nước của nàng, tuy rằng Tô Tử Mặc chưa nói gì cả nhưng Chung Minh đã đọc hiểu được tâm ý, nâng cằm nàng lên, nhẹ hôn lên môi xinh.
Mấy ngày liên tiếp, Thiệu Thi Dung chán đến chết, đi dạo ngoài phố, nàng cùng Chung Minh đánh cuộc không phải chỉ nói cho có mà thôi, có điều nhân sinh không quen, nàng làm sao tìm được hồng nhan tri kỷ của mình. Hôm nay, trong lúc bất tri bất giác ra khỏi kinh thành, thấy bên cạnh đường núi có một nữ tử toàn thân mặc đồ tang trắng, đang quỳ ở đó, ước chừng mười tám, mười chín tuổi, khuôn mặt xinh đẹp, trước mặt nàng có để tấm ván gỗ, viết bốn chữ to: Bán thân táng phụ.
Ánh mắt Thiệu Thi Dung sáng lên, nhất thời có chủ ý.
đường chuyển thư tín ngày xưa, đường ngựa chạy...
bán mình để có tiền chôn cất cho cha>
--------------------------------------
Mừng năm mới!!! ❀.(◡)❀.
Chúc mọi người ăn Tết vui vẻ, cả năm tiền tình yên vui, dồi dào a!! ஐ₊✧(ؔ❝͋ ⍢ ؔ❝͋ೢ⁎)⁺˳ஐ༚
Truyện convert hay : Mạnh Nhất Người Ở Rể - Long Vương Điện ( Lục Phong Kỷ Tuyết Vũ )