Thả tờ ngân phiếu rơi xuống.
"Chỗ này là năm mươi lượng, ta xuất môn không mang nhiều bạc lắm" Thiệu Thi Dung nói xong lại lấy một cây trâm trên đầu xuống,"Cây trâm này ít nhất cũng có giá một trăm lượng, không biết có đủ mua ngươi không?"
Nữ tử mặc đồ trắng không dự đoán được người mua nàng lại là một nữ nhân, có chút giật mình, cắn môi liên tục lắc đầu.
Thiệu Thi Dung nhíu mày,"Không đủ sao? Vậy cần bao nhiêu? Không bằng ngươi theo ta trở về, cho dù ta không có nhưng chắc chắn Chung Minh có, cùng lắm thì ta mượn trước, quay về rồi trả lại nàng".
Nữ tử vẫn không có lên tiếng.
Thiệu Thi Dung thầm nghĩ chẳng lẽ là người câm điếc hay sao, vậy thì không được, không thể để Chung Minh cười chết, nghĩ nghĩ, chỉ thu lại cây trâm,"Nhìn bộ dáng ngươi cũng quá đáng thương, ngươi cứ giữ lấy bạc, hẳn là đủ mua một bộ quan tài, trước hết mai táng cha ngươi xuống mồ bình an đi". Xoay người muốn rời đi, chợt một thanh âm trong trẻo dễ nghe vang lên.
"Cô nương xin đợi một chút".
Thiệu Thi Dung quay đầu,"Thì ra ngươi có thể nói".
Nàng kia chậm rãi đứng lên, đi đến trước mặt Thiệu Thi Dung, trả ngân phiếu cho nàng,"Xin cô nương thu hồi lại".
Thiệu Thi Dung không hiểu ,"Không phải ngươi bán thân táng phụ sao? Hiện tại có bạc sao không cần?"
Nữ tử nói:"Ta cùng với cô nương không nhận thức, có thể nào vô duyên vô cớ chịu ân huệ của cô nương".
Thiệu Thi Dung nở nụ cười,"Ngươi người này thật đúng là cổ hủ, có bạc mà không chịu lấy, ta là muốn mua ngươi, đáng tiếc không đủ bạc".
Trong mắt nữ tử hiện lên một tia kinh ngạc, nói:"Ta là bán thân táng phụ, nếu cô nương muốn mua nha hoàn, ở chợ trên khả năng cao lắm cũng mới hai mươi lượng bạc mà thôi".
Thiệu Thi Dung cuối cùng cũng nghe hiểu được ,"Ý của ngươi là, nam nhân mới có khả năng mua ngươi?"
Sắc mặt nữ tử ửng đỏ, cúi đầu.
Sắc mặt nữ tử ửng đỏ, cúi đầu.
Thiệu Thi Dung cười nói:"Nam nhân mua ngươi trở về, nhiều lắm cũng chỉ làm tiểu thiếp, ta mua ngươi cũng với ý tứ không khác biệt lắm".
Nữ tử có chút mờ mịt.
Thiệu Thi Dung không nhiều lời giải thích, chỉ hỏi:"Ngươi có bán hay không?"
Nữ tử do dự.
Thiệu Thi Dung không kiên nhẫn chờ,"Ngươi không muốn thì liền quên đi, nhìn bộ dáng ngươi, người ta lại tưởng ta là ác bá cưỡng bức dân nữ". nàng tính bước chân đi, bỗng nhiên một lão giả y phục lam lũ cả người dơ bẩn che ở trước mặt nàng, mới vừa rồi lão vẫn ngồi xổm cách đó không xa, nàng chỉ nghĩ lão là khất cái ăn xin bên đường mà thôi.
Lão giả liên tục nói ba tiếng "Bán", còn đoạt ngân phiếu cùng cây trâm trong tay Thiệu Thi Dung.
Thiệu Thi Dung nổi giận,"Rõ như ban ngày, ngươi dám trước mặt mọi người cướp bóc!" Nơi này cách cổng kinh thành không xa, chỉ cần hô to một tiếng, thị vệ gác thành sẽ lại đây.
Lão nhân vội nói:"Cô nương đừng kêu lên, ta cùng San nhi là một đường." Nói xong kéo nàng kia đến trước mặt Thiệu Thi Dung,"Cô nương xuất bạc mua San nhi, San nhi đã muốn là người của cô nương".
Thiệu Thi Dung thấy choáng, hỏi:"Ngươi là người nào?"
Lão nhân nói:"Ta là thân thích của nàng, cô nương cứ mang San nhi đi đi, hậu sự của cha San nhi, ta thay nàng xử lý là được".
Thiệu Thi Dung hồ nghi nhìn nữ tử gọi là "San nhi", chỉ thấy nàng rủ mắt xuống, không có phủ nhận lời lão giả nói, Thiệu Thi Dung tốt xấu gì cũng là khuê nữ của Huyện thái gia, từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất chuyện nha môn, ẩn ẩn nhìn ra manh mối,"Không phải các ngươi đã thông đồng tốt với nhau từ trước đó chứ, lập mưu lừa người khác a?"
Lão nhân vội phủ nhận:"Đương nhiên không phải." Nói xong lấy trong lòng ra một tờ giấy đưa cho Thiệu Thi Dung,"Bạc lưu lại, cô nương cứ mang người đi".
Lão nhân vội phủ nhận:"Đương nhiên không phải." Nói xong lấy trong lòng ra một tờ giấy đưa cho Thiệu Thi Dung,"Bạc lưu lại, cô nương cứ mang người đi".
Thiệu Thi Dung mở ra, là khế ước bán thân, phía trên có viết tên Hàn Thu San, hẳn chính là vị cô nương San nhi trước mặt, giấy trắng mực đen không sai được, chẳng qua chuyện này thoạt nhìn phi thường quỷ dị, hơn nữa lão nhân không giống người tốt, San nhi cô nương không lẽ là bị lão nhân lừa gạt, Thiệu Thi Dung càng nghĩ càng nghi ngờ, do dự không biết nên báo quan hay không.
Nữ tử nãy giờ không lên tiếng, bỗng nhiên nói:"Cha, cha mau trả bạc lại cho vị cô nương này, nàng là người tốt".
Thiệu Thi Dung giật mình không thôi, San nhi cô nương rõ ràng là bán thân táng phụ, cha nàng lại êm đẹp còn sống, bọn họ quả nhiên là quân lừa gạt! Thiệu Thi Dung nhất thời giận dữ.
Lão nhân kia lập tức chửi ầm lên:"Ngươi, cái đồ nha đầu chết tiệt, lão tử nuôi ngươi lớn như vậy có ích lợi gì, đồ chồn hôi, mệnh khắc phu, không đáng giá ba quan tiền, nên bán vào kỹ viện cho rồi!"
San nhi cô nương tùy ý để hắn chửi rủa, nàng vốn mặc một thân trắng thuần, giờ phút này mặt càng trắng bệch như tờ giấy, cắn môi dưới, nước mắt lưng tròng, bộ dáng điềm đạm đáng yêu, Thiệu Thi Dung lại nhìn có chút không đành lòng. Mới vừa rồi San nhi còn muốn trả bạc lại cho nàng, xem ra phẩm tính không xấu, lão kia vừa thấy chính là kẻ ác nhân, trên đời này có phụ thân nào bán nữ nhi của mình chứ, còn mắng khó nghe như thế, còn không bằng con heo con chó! Thiệu Thi Dung nổi lên lòng chính nghĩa, cất cao giọng nói:"Dưới chân thiên tử, lại có loại phụ thân cầm thú như ngươi, ta muốn dẫn ngươi đi gặp quan, loại ác nhân giống ngươi nên bị buộc lên cọc gỗ, kẹp tay chân, bị đóng đinh". Thiệu Thi Dung mới trước đây từng lẻn vào ngục huyện nha, nhìn đến cai ngục tra tấn tù nhân, trường hợp đó thật là làm cho người ta sợ hãi, đến bây giờ nàng vẫn còn bóng ma trong lòng.
Lão nhân thấy y phục Thiệu Thi Dung tinh tươm, lời nói cử chỉ giống như là thiên kim tiểu thư, khắp kinh thành đều là quan lớn, Thiệu Thi Dung là quan gia tiểu thư cũng không kỳ quái. Nhưng mà nàng đi lẻ loi một mình, bên người ngay cả thị tì cũng không có, chín mười phần là lén chạy ra ngoài chơi đùa, cho nên lão nhân cũng không đặt sự uy hiếp của nàng vào trong mắt, chỉ sợ nàng lớn tiếng la lên kéo quan binh tới đây mà thôi, lại thấy dáng vẻ Thiệu Thi Dung mười sáu mười bảy tuổi trông rất đoan chính, nếu bán vào thanh lâu có thể được giá tốt, nhất thời lão nổi lên lòng xấu xa, nghĩ tìm một cơ hội đánh nàng ngất xỉu.
Hàn Thu San thấy ánh mắt phụ thân gian tà, biết lão nổi lên ý đồ xấu, mặc dù nàng không biết lai lịch Thiệu Thi Dung nhưng chắc hẳn đây là người tốt, vội vàng che phía trước Thiệu Thi Dung, dang hai tay ra, quay đầu nói với Thiệu Thi Dung:"Vị cô nương này, ngươi đi nhanh đi, lòng tốt của cô nương, Thu San ghi nhận trong lòng".
Lão nhân thấy nàng phá hoại chuyện tốt của mình, tức giận:"Nha đầu chết tiệt kia, ăn cây táo, rào cây sung!"
Thiệu Thi Dung không ngốc, nhìn ra tình hình bất ổn, nơi này không phải Thương Đồng trấn, bên người nàng ngay cả một tên tùy tùng đều không có, tình cảnh thật khá nguy hiểm, chống lại ánh mắt hung ác của lão nhân, lòng nàng cũng có chút khiếp sợ, âm thầm hối hận mình không nên nhiều chuyện. Nàng đã nghĩ muốn rời đi, có điều nhìn thấy thân thể mỏng manh yếu ớt của Hàn Thu San che trước mặt mình, sinh ra vài phần không đành lòng, nếu nàng đi rồi, vị San nhi cô nương này chỉ e không có kết cuộc tốt, hoặc là tiếp tục "bán thân táng phụ", hoặc là bị bán vào thanh lâu, cô nương tốt thế này thật sự đáng tiếc. Khế ước bán thân còn trong tay, nàng nảy ra chủ ý tuy có hơi lo sợ, lui vài bước về hướng cửa thành, cách khá xa lão nhân rồi mới nói:"Ngươi xem như vậy được không, ta từ bỏ bạc, coi như mua San nhi cô nương, chỉ có một điều kiện, từ nay về sau, ngươi không được tìm San Nhi cô nương".
Lão nhân kỳ thật cũng là tên nhát gan sợ phiền phức, không phải thật có can đảm làm chuyện hành hung gì, mặc dù lão không biết Thiệu Thi Dung vì sao cố ý mua San nhi, chẳng qua thấy nàng là một tiểu cô nương, liền muốn lên giá,"Bán cho ngươi đương nhiên được, nhưng mà ta cùng San nhi dù sao cũng là cha con, nếu cả đời không thể gặp lại thì có hơi quá phận".
Thiệu Thi Dung âm thầm khinh thường lão, loại phụ thân lòng lang dạ sói này còn dám giảng về tình nghĩa cha con với nàng sao, bất quá vẫn nói:"Ngươi muốn thế nào?"
Lão nhân lập tức vươn ra một đầu ngón tay,"Cho thêm một trăm lượng, ta coi như chưa từng sinh ra nữ nhi này".
Lão nhân lập tức vươn ra một đầu ngón tay,"Cho thêm một trăm lượng, ta coi như chưa từng sinh ra nữ nhi này".
Hàn Thu San nhìn không được vẻ mặt vô sỉ của phụ thân, thừa lúc lão sơ hở, đoạt lại ngân phiếu và cây trâm trên tay lão, chạy đến trước mặt Thiệu Thi Dung, nhét vào tay nàng, nói:"Ta cùng với cô nương bình thủy tương phùng, không đáng để cô nương làm thế, đại ân đại đức của cô nương, đời này Thu San đều khắc cốt ghi tâm, ngươi vẫn là nên đi nhanh đi".
Lão nhân tức tối giơ chân đạp, không ngừng mắng chửi "Đồ ngu xuẩn", "Dốt nát đần độn"..., còn hung tợn nói:"Được, ngươi kêu nàng đi đi, chờ nàng đi rồi, xem ta đánh chết ngươi!"
Thiệu Thi Dung nhìn nhìn lão nhân, lại nhìn nhìn San nhi, cắn răng một cái theo bên hông tháo xuống một khối ngọc bội, bỏ vào trong túi hương, còn lấy ngân phiếu và cây trâm nhét vào, rồi ném cho lão nhân, nói:"Khối ngọc bội này ít nhất có giá trị hai trăm lượng, mua San nhi vậy là đủ rồi, lão nhân đáng chết, ta nói cho ngươi biết, cha ta làm quan, nếu ngươi dám nổi lên ý đồ xấu xa, cẩn thận ta bắt ngươi bỏ vào lao ngục, cả đời ăn cơm tù!"
Lão nhân nhặt túi hương lên, lấy ra ngọc bội, thấy nó chiếu lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời, dựa vào kiến thức của lão ở sòng bạc, lão kết luận đây là khối ngọc tốt, Thiệu Thi Dung không có lừa lão, cái lão cần là bạc, mặc kệ nữ nhi chết sống thế nào. Nếu bán cho nhà đại hộ làm nha hoàn, nhiều lắm chỉ hai mươi lượng bạc, bán cho kỹ viện cùng lắm năm mươi lượng, cho nên mới nghĩ kế để Hàn Thu San "Bán thân táng phụ" thử thời vận, xem có thể bắt được con dê béo nào hay không, trước đó cũng có người hỏi qua, nhưng mà người thì trả bạc quá ít, người thì bị Hàn Thu San đấu khẩu lại, duy chỉ có Thiệu Thi Dung ngốc nghếch ngu xuẩn, bỏ ra mấy trăm lượng mua một ả nha đầu. Lão nhân sợ Thiệu Thi Dung đổi ý, mau mau bỏ túi hương vào trong ống tay áo, giả vờ bày ra gương mặt người cha hiền, còn nhỏ vài giọt nước mắt cá sấu,"San nhi, từ nay về sau ngươi chính là người của vị cô nương này, cha con chúng ta chỉ sợ không có ngày gặp lại, ngươi tự mình sống tốt a".
Hàn Thu San không thèm liếc nhìn hắn một cái, vẻ mặt lạnh lùng nhìn xa xăm.
Lão nhân cũng không để ở trong lòng, cầm bạc, đi ngược lại hướng kinh thành, cảm thấy ung dung mỹ mãn.
Hàn Thu San quỳ gối trước mặt Thiệu Thi Dung,"Tạ ơn cô nương cứu mạng, Thu San sống là người của cô nương, chết là ma của cô nương".
Thiệu Thi Dung vội vàng bảo nàng đứng lên, mặt trời mau xuống núi, không nên tiếp tục trì hoãn, nàng mang theo Hàn Thu San về Tống phủ, vào cửa liền gặp Chung Minh, còn chưa kịp giới thiệu, Chung Minh đã kinh ngạc lên tiếng trước:"Hàn di nương?"
--------------------------------------
Cảm ơn lời chúc của mọi người! : )
Lì xì đầu năm : )
Truyện convert hay : Manh Bảo Đột Kích: Tổng Tài Daddy Quá Khó Chơi