Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh

chương 91

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tô Tử Mặc cầm bạc của Tống Văn Thục mua cho lão phu nhân mấy loại nhân sâm tốt nhất. Lão phu nhân dùng trong nửa tháng, dù không thể khỏi hẳn nhưng đã có tinh thần hơn một chút. Tống Văn Thục mỗi ngày đều ở bên cạnh nói chuyện giải sầu, gia sự buồn phiền tích tụ trong lòng lão phu nhân cũng giãn đi không ít, bất quá lão phu nhân tự biết mệnh mình sống không được bao lâu nữa, có một số việc cũng để lại không truy cứu, nhìn bụng Phùng di nương càng ngày càng lớn, tâm niệm trước khi đi có thể nhìn hài tử một chút, Tô Tử Mặc tinh ý, biết tâm nguyện của lão phu nhân, ngày thường cũng phá lệ chiếu cố cho Phùng di nương, ăn dùng cái gì đều chuẩn bị kỹ lưỡng, còn sai người làm một cái vòng bằng vàng cho lão phu nhân xem như lễ vật đền đáp ân tình.

Trước kia lão phu nhân có tiền riêng phòng thân, lại một mực tiết kiệm, rất ít dùng bạc trong phủ, nay ăn mặc tất cả đều do phủ chi ra, huống chi mỗi bữa đều có nhân sâm, cho dù núi vàng núi bạc thì một ngày cũng sẽ lở. Không chỉ như vậy, Tô Tử Mặc còn làm theo ý tứ lúc đầu của lão phu nhân, đặt một bộ quan tài bằng gỗ lim mạ vàng tốt nhất, làm thêm mấy bộ thọ phục, đều may bằng vải dệt thượng đẳng. Lão phu nhân nói Tống lão gia mất đã lâu, không nên khai quan hợp táng, cho nên lại tuyển thêm một mảnh đất phong thuỷ làm mộ địa cũng tốn không ít bạc, cứ dồn dập như thế, tình hình trong phủ ngày càng túng quẫn. Tới mùa đông, trừ bỏ lão phu nhân cùng Phùng di nương, những phòng khác không có mua thêm đồ gì mới, thức ăn cũng lấy đồ chay làm chủ đạo, một tháng liên tiếp, ngay cả con chó canh cửa cũng gầy thấy rõ, càng khỏi bàn tới người, Tống Tuấn Kiệt phần lớn ở bên ngoài không cảm thấy có chuyện gì, nhưng không ai nhiều oán hận bằng Mã Nguyệt Nga. Đoạn ngày trước sợ bị lão phu nhân biết là do ả động tay chân, suốt ngày ả trốn ở trong phòng không dám xuất môn, mặc dù lão phu nhân tuyên bố phải bắt được thủ phạm nhưng chẳng qua là doạ bóng doạ gió, không có bằng chứng, cuối cùng đâu có giải quyết được gì, vì thế lá gan Mã Nguyệt Nga cũng lớn mạnh lên, nhìn thức ăn nhạt nhẽo trên bàn cùng y phục chống rét cũ nát trên người, oán giận nói,"Khất cái ăn xin đầu đường còn tốt hơn ở đây, cả ngày đều mặc có bộ y phục này, ta cũng xấu hổ không dám xuất môn, tránh để người ta chê cười".

Nha đầu Thái Hà xưa nay thân cận, lên tiếng nói:"Nếu là phu nhân đương gia, nhất định sẽ không cắt giảm ăn mặc đến mức này, chủ tử còn như thế, càng khỏi nói hạ nhân như chúng ta".

Mã Nguyệt Nga nói:"Chuyện đương nhiên, Tống gia ta tuy không đại phú đại quý gì, nhưng không suy bại tới vậy được, còn không bằng tiểu hộ bần cùng".

Thái Nguyệt nói:"Có vẻ lão phu nhân không xong rồi, còn không biết có thể sống qua mùa đông này hay không, lão phu nhân mà mất thì xét về vai vế, phu nhân mới là cao nhất, theo lý hẳn là phu nhân đương gia mới đúng".

Mã Nguyệt Nga hừ nói:"Còn không phải do lão phu nhân bất công hay sao, Tô Tử Mặc nhập môn mới có hai năm, đã giao hết cái nhà này cho nàng, có trách thì trách nhi tử ta là đồ vô dụng, để mặc tức phụ hắn tác oai tác quái, khi cha hắn còn trên đời, làm gì đến phiên phụ nhân như chúng ta nói chuyện".

Thái Nguyệt nhìn sắc mặt của ả, dè dặt nói:"Sao phu nhân không tiếp nhận quyền lại chứ?"

Mã Nguyệt Nga nghe giật mình, từ sau khi bạc bị lừa mất, ả chỉ có thể nhận tiền mỗi tháng sống qua ngày, nếu không cho dù việc ăn mặc trong phủ bị thắt chặt thì tự mình cũng có thể ăn ngon mặc đẹp a. Ả đoán là Tô Tử Mặc cố ý làm khó dễ, của cải chẳng lẽ để phí ở đó, nay được Thái Nguyệt nhắc nhở, tâm tư trỗi dậy. Trước kia là khiếp sợ lão phu nhân, mới không tranh đoạt, hiện tại lão phu nhân ốm đau nằm trên giường, làm sao còn quản được mấy chuyện này, vả lại Tống Tuấn Kiệt là nam đinh duy nhất trong nhà, phòng xá ruộng đất đều cho Tống Tuấn Kiệt kế thừa, mà nàng là thân nương Tống Tuấn Kiệt, chuyện hậu viện tự nhiên cũng nên do nàng định đoạt, kêu Tô Tử Mặc giao ra sổ sách nhà đất và chìa khoá phòng thu chi hẳn là chuyện hợp tình hợp lý, làm tức phụ nhịn nhục nhiều năm mới thành bà bà, Tô Tử Mặc chưa ăn chút khổ cực nào đã muốn làm chủ cả nhà, nào có chuyện tốt đẹp đến vậy, chẳng qua còn hơi băn khoăn,"Nếu nàng không chịu giao ra thì sao?"

Thái Nguyệt cúi đầu thì thầm,"Điều đầu tiên trong bảy điều cấm chính là không thuận theo phụ mẫu, phu nhân chỉ cần lấy lý do này là được rồi".

Mã Nguyệt Nga mừng rỡ khen:"Mệt ngươi theo ta đã lâu, thật biết rõ lòng ta, cũng lanh lợi nhất, ta mà đương gia thì không thể thiếu công lao của ngươi".

Thái Nguyệt vội nói:"Đa tạ phu nhân".

Mã Nguyệt Nga chỉnh y phục mang theo Thái Nguyệt đi đến chỗ Tô Tử Mặc.

Quản phòng thu chi của Tống gia đang nói chuyện với Tô Tử Mặc,"Theo sự phân phó của thiếu phu nhân, trừ ra bạc lo hậu sự cho lão phu nhân và cả tiền tháng này ọi người thì còn lại chưa tới năm trăm lượng, vừa qua khỏi mùa đông, địa tô ít nhất phải chờ tới sang năm mới thu hoạch lúa được, mấy tháng qua việc buôn bán của cửa tiệm cũng không tốt, tháng trước còn nhập vào không đủ xuất ra, nếu không ngẫm lại biện pháp, chỉ sợ......".

Tô Tử Mặc lật sổ sách nói:"Lão phu nhân bệnh, thuốc cho lão phu nhân là không thể ngừng, Phùng di nương thì sắp sinh, không thể ăn uống sơ sài, còn có rất nhiều đồ cho tiểu hài tử cần phải đặt mua, không qua loa được, những người khác có thể giảm bớt cái gì thì cứ giảm đi".

Quản gia nói:"Đã giảm nhiều rồi nhưng e là vẫn không đủ".

Quản gia nói:"Đã giảm nhiều rồi nhưng e là vẫn không đủ".

Tô Tử Mặc ngẩng đầu nhìn vật dụng trong phòng, chỉ vào mấy bình hoa trên giá, nói:"Mấy thứ này là ta mang đến từ nhà nương ta, cứ lấy bán đi, hẳn là có thể đổi được mấy trăm lượng bạc".

Chung Minh nãy giờ vẫn ngồi nhàn rỗi bên cạnh, nghe nàng nói như thế, vội nói:"Mặc tỷ tỷ, sao có thể đem đồ ở nhà nương ngươi bán trợ cấp cho Tống gia chứ?"

Tô Tử Mặc nói:"Ăn mặc đã trở thành nan đề, còn lo những món đồ trang trí này làm chi".

Chung Minh nói:"Không bằng để ta......"

Tô Tử Mặc biết nàng muốn nói cái gì, giơ tay ngăn lại,"Đợi cho thật sự sơn cùng thủy tận thì nói sau cũng không muộn".

Quản gia xem ở trong mắt, thở dài:"Thiếu phu nhân vì cái nhà này phí sức mệt nhọc, mọi thứ đều khom người nỗ lực thực hiện, vậy mà có người còn cố tình thầm oán, nghĩ thiếu phu nhân ở giữa bỏ túi riêng, lòng người thật là...than ôi!"

Tô Tử Mặc nói:"Ngay thẳng thì không sợ gièm pha, chỉ cần ta không thẹn với lương tâm là được".

Quản gia nói:"Làm khó thiếu phu nhân rồi".

Khi Mã Nguyệt Nga tiến vào, quản gia đang chuẩn bị rời đi, Mã Nguyệt Nga nói:"Ngươi khoan vội đi, ta có việc muốn nói".

Vô sự không đăng tam bảo điện, Tô Tử Mặc thấy nàng hùng hổ đến đây, nhất định có chuyện, còn kêu quản gia ở lại, sợ là có liên quan đến tiền ngân, đứng dậy nhường chỗ ngồi, cùng Chung Minh đứng ở một bên.

Mã Nguyệt Nga cũng không khách sáo, trực tiếp làm khó:"Những ngày gần đây trời giá rét, sao không thấy tăng thêm y phục mùa đông? Còn có một ngày ba bữa, ngay cả thức ăn mặn cũng không nhìn thấy, Tống gia đã muốn nghèo đói đến vậy sao?"

Tô Tử Mặc trả lời đúng mực:"Gần đây trong phủ chi tiêu quả thật quá nhiều, khó tránh việc nhịn ăn nhịn mặc, đợi sống qua cuối năm này, sẽ tốt lại."

Mã Nguyệt Nga cười lạnh nói:"thật là do chi tiêu nhiều, hay là có người có tâm tư riêng, hiện nay lão phu nhân bị bệnh, quản không đến chuyện hậu viện, không phải là núi mất lão hổ, hầu tử xưng đại vương hay sao?"

Quản gia nghe xong lập tức nói:"Thiếu phu nhân nói đều là sự thật".

Quản gia nghe xong lập tức nói:"Thiếu phu nhân nói đều là sự thật".

Mã Nguyệt Nga lại khiển trách:"Ta đang nói gia sự, ngoại nhân như ngươi đừng có chen vào".

Lão quản gia ở Tống gia chịu mệt nhọc đã vài thập niên, khi lão phu nhân đương gia thì rất tín nhiệm hắn, càng khỏi nói tới Tô Tử Mặc, khiêm tốn hiền hoà, đối đãi coi hắn như là trưởng bối, rất nhiều chuyện đều tìm hắn lãnh giáo, không nghĩ tới bị Mã Nguyệt Nga nói một câu xem hắn là ngoại nhân, gạt bỏ toàn bộ công sức, lòng trở nên nguội lạnh, đứng ở một bên không hề lên tiếng.

Tô Tử Mặc không tức giận, thản nhiên nói:"Nếu bà bà không tin, lật sổ sách liền biết".

Mã Nguyệt Nga giơ tay, đón lấy sổ sách từ tay Tô Tử Mặc, Mã Nguyệt Nga lật qua mấy ngày gần nhất, đa số bạc đều dùng trên người lão phu nhân cùng Phùng di nương, chi tiêu xác thực không ít, khi nhìn đến số bạc còn dư lại, thực tại sửng sốt, không thể tin Tống gia chỉ còn chừng ấy bạc, dù gì cũng còn có ruộng đất và cửa tiệm, ả đã quyết tâm đoạt quyền lại, đặt sổ sách qua một bên, nói:"Sổ sách này chỉ do mình ngươi coi quản, ai biết là thật hay giả".

Tô Tử Mặc nói:"Bà bà có phải đang cần bạc gấp hay không, nếu cần, bạc còn dư một ít, bà bà có thể cầm lấy trước đi".

Mã Nguyệt Nga làm sao để ý chút bạc đó, nói:"Trước kia khi lão phu nhân đương gia, trong nhà thật là dư dả, ngươi mới đương gia chưa bao lâu đã làm cái nhà này túng quẫn như thế, có thể thấy được ngươi cũng không có tài năng gì".

Chung Minh xen mồm:"Trước kia dùng ít bạc, hiện tại dùng nhiều bạc, có quan hệ gì với chuyện ai đương gia đâu chứ?"

Mã Nguyệt Nga nâng cao thanh âm:"Bất quá là lão phu nhân bị bệnh, Phùng di nương sắp sinh hài tử, không lẽ dùng hết bạc của cả nhà này?"

Chung Minh nói:"Một củ nhân sâm ít thì mấy trăm lượng, nhiều thì hơn một ngàn lượng, lão phu nhân bệnh mấy ngày này, ăn muốn hơn mười củ nhân sâm, những thứ đó không phải là dùng bạc mua sao? Nếu không có nương ta giúp đỡ, dựa vào chút ít bạc của Tống gia làm sao ăn được nhiều vậy, còn có thọ phục, quan tài này kia cho lão phu nhân, có cái nào mà không cần bạc đâu, hết thảy đúng ra không cần dùng đến bạc trong phủ, đáng tiếc có kẻ đánh tráo, có trách thì trách tên tặc nhân không biết xấu hổ kia, ngay cả bạc lo quan tài cho lão phu nhân cũng để mắt tới, người ác như thế kiểu gì cũng không chết tử tế được, cho dù chết rồi cũng bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, bị cắt lưỡi, bị nấu chảo". Khi Chung Minh nói lời này, ánh mắt nhìn chăm chăm vào Mã Nguyệt Nga.

Mã Nguyệt Nga nghe mà lông tơ dựng đứng, Chung Minh nguyền rủa quá mức ác độc đi, vội vàng làm bộ trấn định, cười ngượng nói:"Nhưng cũng không nên như vậy".

Chung Minh lại nói:"Hơn nữa Phùng di nương có mang, không thể bạc đãi nàng ta được, biểu ca thì đau lòng Phùng di nương, hai ba ngày tới đòi bạc, nói là cần mua cái này cái kia cho Phùng di nương, chưa kể mấy ngày hôm trước, biểu ca mới chi hai trăm lượng, nói là mua gà ác tiềm thuốc cho Phùng di nương bồi bổ cơ thể".

Mã Nguyệt Nga bực mình nói:"Mua con gà mà cần hai trăm lượng bạc sao?"

Chung Minh cười giễu:"Ai biết được, không biết gà nhà ai nuôi mà cao quý như thế, e là gà trong ngự phòng hoàng cũng còn thua xa, Phùng di nương thật là có lộc ăn nha".

Mã Nguyệt Nga thầm biết xảy ra chuyện gì, Tống Tuấn Kiệt chẳng qua là dùng Phùng di nương ngụy trang để lấy bạc xài mà thôi, nhưng ả không trách Tống Tuấn Kiệt, ngược lại trách cứ Tô Tử Mặc:"Tóm lại là do ngươi chẳng phân biệt được nặng nhẹ, đáng ra bạc này không nên cho hắn".

Tô Tử Mặc cũng không biện giải,"Bà bà nói đúng".

Tô Tử Mặc cũng không biện giải,"Bà bà nói đúng".

Chung Minh còn muốn tranh cãi vì Tô Tử Mặc nhưng Tô Tử Mặc nắm tay nàng, hướng nàng lắc đầu, Chung Minh đành phải thôi.

"Đương nhiên, ta biết có đôi khi ngươi cũng là thân bất do kỷ, dù sao Tuấn Kiệt là phu quân ngươi, lời hắn nói, ngươi không tiện chống lại nhưng ta là nương hắn, ở trước mặt ta, quả quyết hắn không dám".

Tô Tử Mặc cơ bản đã đoán được ý đồ của bà bà nên nói theo:"Nếu bà bà đương gia, tất nhiên bất đồng".

Mã Nguyệt Nga được nước "ừ" một tiếng, sau đó nói:"Ngươi dù sao còn trẻ tuổi, tuỳ tiện đương gia làm sao được, xác thực làm khó ngươi, quên đi, kể từ hôm nay, chuyện lớn nhỏ trong nhà liền giao cho ta xử trí, ngươi cứ học theo, khi nào học thuần thục thì hãy đảm đương thay ta".

Chung Minh nghe xong muốn bể phổi, hồi trước bà bà đã trộm bạc lão phu nhân, hiện tại lại tính kế với chút gia tài ấy của Tống gia, thật sự là không biết xấu hổ.

Tô Tử Mặc không thay đổi sắc mặt, đưa sổ sách và chìa khoá giao hết vào tay Mã Nguyệt Nga, "Vậy vất vả cho bà bà rồi".

Mã Nguyệt Nga đạt được mục đích, còn cố làm ra vẻ, thở dài,"Ôi...số ta đúng là phải lao lực mà". Lại quay qua nói với quản gia,"Về sau đến chỗ ta báo cáo". Trong giọng nói không giấu được đắc ý, nhiều năm như vậy ả mới ngẩng đầu nở mày nở mặt.

Mã Nguyệt Nga vừa đi, Chung Minh bất mãn hỏi:"Sao ngươi đáp ứng bà bà chứ?"

Tô Tử Mặc bình thản:"Bà bà muốn thì cứ đưa ra thôi, vừa lúc ta có thể an nhàn rồi".

Chung Minh nói:"Ngươi không sợ bà bà tiêu sạch hết chút gia tài ít ỏi này sao?" Nghe người ta nói mấy câu đã bị lừa gần một vạn lượng, đầu óc kiểu đó sao có thể đương gia?!

Tô Tử Mặc nhìn nàng, cười hỏi:"Chuyện này không phải rất hợp ý muội sao?"

Chung Minh sửng sốt, lập tức hiểu ra, cũng cười nói:"Ta quên mất, như vậy cũng tốt, cứ để ợ cùng biểu ca thay nhau tính kế đi, chỉ tội đám hạ nhân Tống gia, những ngày về sau sợ là càng khó sống". Nói xong lôi kéo tay Tô Tử Mặc đi ra ngoài.

"Đi đâu vậy?" Tô Tử Mặc hỏi.

Chung Minh nói:"Chúng ta cũng không phải ni cô sống trong am, mỗi ngày đều ăn chay, phố phía Đông mới vừa mở tửu lâu, Thiệu Thi Dung nói chân giò nướng mật ong ở đó khá ngon, chúng ta cũng đến nếm thử đi." Sợ Tô Tử Mặc lại nói trong phủ không có bạc, Chung Minh vỗ vỗ hầu bao,"Bổn tiểu thư mời khách".

Truyện convert hay : Nhất Phế Con Rể

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio