Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh

báo thù

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tô Tử Mặc nói:"Muội có tâm ý, vậy ta không khách khí, bà bà đã đương gia, tất nhiên sẽ không bạc đãi chính mình, Phùng di nương cũng không thiếu thốn, chỉ có Trịnh di nương, ngoài miệng không nói nhưng không phải trong lòng không nghĩ gì, kêu nàng đi cùng chứ".

Chung Minh cũng không để ý, chỉ nói:"Nhiều người càng náo nhiệt".

Trịnh di nương đang ở trong phòng thêu thùa, Tô Tử Mặc phái người đến truyền lời, kêu nàng cùng nhau ra phố, nàng vội vàng mặc y phục chỉnh tề đi đến tiền viện, thấy hai người đang đứng ở hành lang, áo choàng trắng là Tô Tử Mặc, thanh lệ thoát tục, áo choàng đỏ thẫm còn lại là Chung Minh, minh diễm động lòng người, một người thanh lãnh như tuyết, một người diễm lệ như hồng mai, gần như hai loại cực phẩm thế gian.

Chung Minh thấy nàng đến, cười nói:"Mặc tỷ tỷ thương ngươi, có cái gì tốt cũng không quên ngươi, ngươi cần phải nhớ kỹ lòng tốt của Mặc tỷ tỷ a".

Trịnh di nương lại nghĩ Chung Minh cố tình nói vậy, nên thi lễ nói:"Thiếp không dám quên".

Một chiếc xe ngựa dừng ngoài cửa, ba người lên xe, nha hoàn và gã sai sặt thì theo sát phía sau.

Tửu lâu mới mở tên là Sư Tử lâu, bảng hiệu màu đỏ có đầu sư tử, tuy là mới khai trương nhưng làm ăn rất được rất đông khách, vừa vặn thời điểm dùng cơm, lầu trên lầu dưới người ngồi chật kín, Chung Minh bắt được một tên tiểu nhị, hỏi hắn còn bàn trống hay không, tên tiểu nhị vung khăn lau, khom người nói:"Xin lỗi ngài, hôm nay làm ăn tốt, khách ngồi muốn hết rồi".

Tô Tử Mặc liền nói:"Không bằng đổi tửu lâu khác đi".

Chung Minh không chịu, nàng luôn rất chấp nhất với chuyện ăn uống, nếu đã đến đây, nào có chuyện không ăn cái gì đã bước đi, nhìn quanh một vòng, thấy có hai cái bàn mà mỗi bàn có một người ngồi thôi, liền nói với tên tiểu nhị:"Ngươi làm cho hai vị đại gia kia ngồi chung một bàn đi, như vậy không phải được rồi sao?"

Tên tiểu nhị có hơi khó xử.

Chung Minh xuất ra một thỏi bạc, tiểu nhị tiếp nhận lập tức mặt mày hớn hở chạy đi.

Khách nhân kia vốn là không chịu, nhưng nhìn theo phương hướng tên tiểu nhị chỉ, thấy Chung Minh và Tô Tử Mặc, nước miếng đều chảy xuống đồ ăn, làm gì có chuyện không chịu nữa.

Tiểu nhị lưu loát thu dọn bàn, thỉnh các nàng ngồi, vừa ngồi thì mấy bàn bên cạnh đã ghé mắt nhìn sang, Tô Tử Mặc không có quen nên cúi mặt xuống, Chung Minh thì không chút nào để ý, cầm thực đơn gọi một đống thức ăn hải sải, Tô Tử Mặc trách nàng gọi nhiều món như thế làm sao ăn cho hết, Chung Minh ngược lại không nghĩ vậy,"Lần đầu đến, dĩ nhiên phải thử mỗi món một chút a".

Trịnh di nương âm thầm cảm thán trong lòng, người Tống gia đều buộc chặt hầu bao mà sống, duy độc có biểu tiểu thư vẫn như cũ làm theo ý mình, có thể thấy được nhà nương nàng phú quý cỡ nào, quả nhiên là bất đồng.

Ba người đang tán gẫu, chợt nghe một thanh âm không xác định:"Liên Hương cô nương?"

Trịnh di nương sửng sốt, Liên Hương là tên nàng dùng ở Thiên Hương lâu, đã lâu chưa nghe tới, nghe tiếng quay đầu lại, nhìn đến người kêu nàng, lập tức chán ghét nhíu mày.

Tô Tử Mặc cùng Chung Minh cũng nghe thấy, quay qua nhìn, cách các nàng một bàn có ba người đang ngồi gồm hai nam một nữ, nữ thì hơn năm mươi tuổi, dáng người mập mạp, tô son trát phấn rất đậm, mang theo túi vàng bên hông, thô tục đến cực điểm, người kêu Liên Hương hẳn chính là mụ, kế bên là một tên nam nhân gầy còm cao cao, y phục vải bố màu xám, vẻ mặt tinh ranh, một tên khác thì đưa lưng về phía các nàng nên không nhìn thấy tướng mạo.

Nữ nhân béo kia thấy mình không nhận sai người, xoay thắt lưng phì nộn đi tới, vẻ mặt tươi cười nói:"Liên Hương, nhìn dáng vẻ này của ngươi, suýt nữa ta không nhận ra".

Sắc mặt Trịnh di nương lạnh lùng,"Không nhận ra càng tốt".

Nữ nhân béo vung khăn tay, một trận hương nồng đậm phất qua, mụ lấy khăn che miệng cười:"Xem trí nhớ của ta này, thầm nghĩ đụng tới người quen thì chào đón, quên mất hiện tại ngươi là di nương nhà đàng hoàng, cũng không muốn để người ta biết ngươi từng là cô nương ở Thiên Hương lâu".

Nữ nhân béo vung khăn tay, một trận hương nồng đậm phất qua, mụ lấy khăn che miệng cười:"Xem trí nhớ của ta này, thầm nghĩ đụng tới người quen thì chào đón, quên mất hiện tại ngươi là di nương nhà đàng hoàng, cũng không muốn để người ta biết ngươi từng là cô nương ở Thiên Hương lâu".

Giờ phút này thực khách ngồi đầy, người nào nghe được động tĩnh cũng tò mò nhìn qua, nhờ nữ nhân béo ồn ào mà ai cũng biết ngọn nguồn Trịnh di nương.

Trịnh di nương lộ vẻ lúng túng khó xử, nói:"Ngươi nên khoan dung độ lượng một chút, ta đã cách xa nơi đó, Kim mụ mụ làm gì phải vạch trần vết sẹo người khác chứ".

Kim mụ mụ nhìn thoáng qua hai vị nữ tử cùng ngồi với Trịnh di nương, đúng là ai cũng đều mỹ mạo, nếu mà đưa cả hai lên đầu bảng thì khỏi lo Thiên Hương lâu không làm ăn được, mau mau hỏi Trịnh di nương,"Hai vị này là..?"

Trịnh di nương tự mình chịu nhục thì không quan trọng, nếu chọc giận Tô Tử Mặc cùng Chung Minh, chỉ sợ về sau không dễ sống, vội nói:"Kim mụ mụ, coi như cũng ra mắt rồi, xin mời quay về chỗ đi".

Hai nam nhân cùng ngồi chung với Kim mụ mụ lúc này cũng đi tới, Chung Minh vừa ngẩng đầu, trên mặt nhất thời không còn giọt máu, cái tên mới vừa rồi không thấy mặt chính là kẻ kiếp trước đã dùng năm ngàn lượng mua nàng, hơn nữa còn lăng nhục nàng - Trần lão bản! Khuôn mặt đó, cho dù hoá thành tro thì nàng cũng nhận ra! Dạ dày quay cuồng, bởi vì chưa ăn cái gì, chỉ có thể nôn khan.

Tô Tử Mặc bị dọa giật mình, giúp nàng vỗ lưng thuận khí, rót trà cho nàng súc miệng, quan tâm hỏi:"Minh nhi, muội làm sao vậy?"

Sắc mặt Chung Minh tái nhợt, nước mắt bất giác lăn xuống, lắc đầu cái gì cũng không nói.

Đột nhiên xảy ra biến cố, mặc dù không biết vì chuyện gì, đại khái hẳn là có liên quan đến bọn người Kim mụ mụ, Trịnh di nương nói:"Kim mụ mụ, ta cùng với ngươi đã không còn quan hệ gì, thỉnh các ngươi mau rời đi, nếu còn quấy rầy nữa, ta liền báo quan".

Kim mụ mụ cười đến rung rinh thịt mỡ, nói:"Xem ngươi nói kìa, giống như ta đang ép bức cô nương nhà lành làm kỹ nữ, được được được, ta đi trước, ngươi a, lúc nào rảnh nhớ về Thiên Hương lâu thăm tỷ muội ngày xưa, các nàng đều nhớ thương ngươi a".

Phùng di nương "Hừ" một tiếng, xoay lưng lại.

Đợi cho bọn Kim mụ mụ về chỗ ngồi, Chung Minh cũng không còn tâm trí ăn cơm, mắt thấy bàn của Kim mụ mụ thanh toán bạc, liền nói với Tô Tử Mặc:"Ta có chút không thoải mái, muốn đi về trước".

Tô Tử Mặc nói:"Ta đi cùng muội".

Chung Minh vội nói:"Không cần, khó có khi ra ngoài ăn bữa cơm, còn gọi một bàn nhiều như vậy, đừng lãng phí, Tri Thư, Tri Hoạ giúp ta trở về là được rồi".

Tô Tử Mặc biết chắc có ẩn tình gì khác, nhưng không vạch trần, chỉ dặn dò:"Vậy muội đi đường cẩn thận".

Chung Minh gật gật đầu, ra cửa kêu Tri Thư, Tri Họa, hỏi các nàng có thấy một nữ hai nam vừa đi qua không, còn miêu tả ba người kia một phen, Tri Hoạ chỉ phía tay trái nói:"Đi hướng bên kia". Chung Minh gật đầu, nàng thấy có gã ăn mày ngồi ven đường, đi qua đó, xuất ra mấy lượng bạc vụn, kêu hắn đi truyền lời giúp nàng.

Tự nhiên có chuyện tốt trên trời rơi xuống, tên ăn xin làm sao không chịu, cầm bạc chạy vội đi.

Tri Thư, Tri Họa không rõ chuyện, Chung Minh cũng không giải thích, chỉ kêu Tri Họa hồi phủ dẫn vài tên gia đinh đến đây, dặn dò nhất định phải là gia đinh Chung gia mang tới mới đáng tin cậy, còn nàng thì tự mình đi trước theo hướng Tri Thư chỉ.

Màn đêm buông xuống, mấy chiếc thuyền trên sông Hoài đã lên đèn, xa xa truyền đến thanh âm nói cười, Chung Minh một mình ngồi giữa thuyền, Tri Thư, Tri Hoạ mang theo gia đinh mai phục trên một chiếc thuyền khác.

Màn đêm buông xuống, mấy chiếc thuyền trên sông Hoài đã lên đèn, xa xa truyền đến thanh âm nói cười, Chung Minh một mình ngồi giữa thuyền, Tri Thư, Tri Hoạ mang theo gia đinh mai phục trên một chiếc thuyền khác.

Trần lão bản đúng hẹn mà đến, nhìn thấy Chung Minh, đúng là mỹ nhân mà hắn nhìn thấy ban ngày, trong lòng mặc dù có vài phần nghi ngờ nhưng bị sắc đẹp che mờ hai mắt, ngồi xuống đối diện Chung Minh, đôi mắt gian xảo thuỷ chung dính sát trên người Chung Minh.

Dù Chung Minh rất tức giận trong lòng, nhưng mặt vẫn lộ ra ý cười,"Trần lão bản, có mang theo ngân lượng không?"

Trần lão bản cười nói:"Ta không biết rõ về tiểu thư, sao dám tùy tiện mang bạc đến".

Chung Minh nói:"Hiện tại nhìn thấy người rồi, yên tâm chưa?"

Trần lão bản nói:"Yên tâm, yên tâm".

"Nếu yên tâm, vậy phiền toái Trần lão bản lại đi một chuyến nữa".

Trần lão bản thấy nàng nữ tử một thân một mình bên ngoài, trong lòng không thể không nghi, nhìn diện mạo xinh đẹp của nàng cũng biết rất có giá trị, nhưng năm ngàn lượng dù sao cũng không phải số lượng nhỏ, huống chi có người nào lại tự bán thân đâu chứ, không lẽ đây là cái bẫy sao?!

Chung Minh biết mình chưa dập tắt được sự nghi ngờ của hắn thì chuyện đêm nay khó thành, nói:"Không lẽ Trần lão bản sợ mắc mưu? Trái phải cũng có mình ta thôi, nếu Trần lão bản không tin thì có thể lục soát xung quanh, ta chỉ cần nhìn thấy bạc, khi đó lập tức ký khế ước bán thân cho ngươi".

Trần lão bản ngoài miệng nói:"Ta làm sao không tin tiểu thư được", nhưng lại đứng dậy rà soát khắp thuyền, sau đó ra dấu cho người trên bờ, tìm quanh gần đó một lần nữa, không thấy người khả nghi mới chịu buông tâm, chỉ cần nàng ký xong khế ước bán thân, thì cho dù hoàng đế có đến đây cũng không làm gì được, liền cười nói:"Tiểu thư, thỉnh chờ một lát, ta đi lấy đến đây".

Trần lão bản lên bờ, vỗ vỗ tay, một tên gia nô đi tới, đưa bạc đã sớm chuẩn bị cho Trần lão bản đem trở vào khoang thuyền.

Chung Minh đếm đếm ngân phiếu, cười nói:"Trần lão bản quả thật không gạt ta".

Trần lão bản xuất ra khế ước bán thân, còn lấy ra cây bút, chấm mực, nói,"Cô nương, thỉnh".

Chung Minh lại nói:"Không vội." Thu ngân phiếu, sau đó nói,"Bên ngoài ánh trăng thật đẹp, không bằng chèo thuyền hoa đến giữa hồ, ta cùng với Trần lão bản uống mấy chén rượu, thấy thế nào?"

Trần lão bản nhìn nàng nãy giờ đã sớm thèm nhỏ dãi, phàm là cô nương nào bán được chỉ cần có vài phần tư sắc, hắn đều phải thưởng thức trước tiên, huống chi là cực phẩm mỹ mạo thiên tiên như Chung Minh. Chung Minh đưa đề nghị này, hắn dĩ nhiên vỗ tay tán thưởng, bởi vì trên thuyền không có người ngoài, Trần lão bản chỉ có thể tự mình chèo thuyền, Chung Minh xốc bức rèm lên, Tri Họa thấy ám hiệu, sai người chậm rãi chèo thuyền tiến đến gần.

Thuyền dừng lại, Trần lão bản liền khẩn cấp động tay đông chân với nàng, Chung Minh mặc dù ghê tởm nhưng cực lực nhẫn nại, còn miễn cưỡng cười vui mời rượu, Trần lão bản là loại khôn khéo, chỉ uống ba phần rượu rồi ôm Chung Minh muốn làm chuyện tốt. Đầu tiên Chung Minh giả vờ e thẹn chối từ, sau đó vịn trán nói:"Có lẽ là do uống nhiều rượu, đầu có chút choáng váng, ngươi có thể cuốn rèm lại không, để ta đừng bị trúng gió".

Trần lão bản nghĩ nàng đã nằm chắc trong tay mình, không thể làm ra chuyện gì được, liền nghe lời cuốn rèm lại.

Chung Minh ho khan một tiếng, vài tên gia đinh im hơi lặng tiếng đi vào, Chung Minh gật gật đầu với bọn họ, gia đinh hiểu ý tiến về phía Trần lão bản. Trần lão bản mới cuốn được một nửa rèm, cảm giác không ổn, quay đầu, phía sau đột nhiên có rất nhiều người, hắn thất kinh, tính hỏi các ngươi là ai thì đã trúng một gậy, lung lay hai cái liền ngã xuống đất không dậy nổi.

Chung Minh sai người trói hắn lại, còn dùng mảnh vải đút vào miệng hắn, cho dù tỉnh cũng đừng mong nói được cái gì.

Chung Minh sai người trói hắn lại, còn dùng mảnh vải đút vào miệng hắn, cho dù tỉnh cũng đừng mong nói được cái gì.

Tri Thư, Tri Họa lúc này cũng đi đến, hỏi Chung Minh vì sao phải trói người này.

Chung Minh cười lạnh không đáp, kêu gia đinh chờ ở bên ngoài, bảo Tri Họa làm Trần lão bản tỉnh lại, Tri Họa lấy rượu chưa uống hết đổ vào mũi Trần lão bản, hắn lập tức bị sặc tỉnh, nhận thức rõ tình trạng, sợ tới mức mất hồn, biết là do Chung Minh làm, chẳng qua bọn họ chưa hề giáp mặt gây sự, không biết vì sao Chung Minh lại đối xử hắn như vậy, đáng tiếc người không thể cử động còn miệng thì không thể nói.

Chung Minh không thèm nhiều lời, lấy ra một con dao nhỏ sắc bén, lưỡi dao loé sáng dưới ánh nến. Chung Minh ngồi xổm xuống, quơ quơ con dao nhọn trước mắt Trần lão bản.

Trần lão bản sợ tới mức hồn tiêu phách tán, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ.

Chung Minh cười lạnh, đột nhiên một dao đi xuống, đâm vào chỗ chí mạng của Trần lão bản.

Trần lão bản lập tức đau đến chết đi sống lại, nước mắt nước mũi trào cả ra, biểu tình kia so với nhìn thấy quỷ còn đáng sợ hơn.

Nhưng Chung Minh đâu có dễ dàng buông tha cho hắn, chém trái chém phải trên người Trần lão bản, mỗi một nhát đều mang theo thù hận của nàng, đến khi Trần lão bản mất quá nhiều máu mơ hồ hấp hối, nàng mới từ bỏ.

Tri Thư, Tri Họa bị một màn này làm cho sợ tới mức hoàn toàn không thể nhúc nhích, vội che miệng lại, không để phát ra thanh âm.

Ánh mắt Trần lão bản nói cho Chung Minh, cho dù chết, hắn cũng muốn biết nguyên do.

Chung Minh như ý nguyện của hắn, tiến đến bên tai, nhẹ giọng nói:"Ngươi không phải là muốn biết vì cái gì sao?"

Trần lão bản không ngừng gật đầu.

Chung Minh lại nói:"Ta không nói cho ngươi, chờ ngươi chết rồi tự mình đến hỏi diêm vương đi." Nói xong đâm thêm một dao vào ngực hắn.

Trần lão bản lúc này coi như mất mạng.

Chung Minh cho gia đinh tiến vào, buộc xác chết Trần lão bản vào một tảng đá lớn rồi ném xuống sông, sau đó thu dọn thuyền sạch sẽ, không lưu lại nửa điểm dấu vết.

Báo xong đại cừu, Chung Minh hít một hơi thật sâu, nhìn thấy Tri Thư, Tri Họa còn ngây ngốc đứng yên tại đó, biết các nàng bị kinh hãi, thản nhiên nói:"Người như hắn không chết thì còn không biết có bao nhiêu cô nương trong sạch bị hắn giết hại, ta là thay trời hành đạo thôi".

Tri Họa sợ hãi nói:"Người như thế sẽ bị trời báo, cần gì tiểu thư phải tự làm dơ bẩn tay mình chứ?" Còn câu nữa nhưng không dám nói, nhìn bộ dáng vừa rồi của Chung Minh, giống như người này là bị Chung Minh giết hại a...

Chung Minh không muốn nhiều lời, chỉ nói:"Tóm lại, ta có đạo lý riêng của ta, các ngươi coi như đêm nay chưa từng có chuyện gì phát sinh, trở về không được phép nói một chữ, càng không thể cho Mặc tỷ tỷ biết". Nàng thật ra không sợ Tô Tử Mặc biết nàng giết người, mà là sợ Tô Tử Mặc hỏi đến lý do, nàng không tiện giải thích.

Truyện convert hay : Mau Xuyên Nhiệm Vụ: Pháo Hôi Tới Nghịch Tập

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio