Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh

chương 93

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi Chung Minh hồi phủ, vừa lúc gặp Tống Tuấn Kiệt, nàng nhìn hắn cười lạnh hai tiếng, Tống Tuấn Kiệt không khỏi rùng mình một cái, hắn cảm thấy biểu muội đột nhiên giống như thay đổi thành người khác.

"Muội đi đâu mà muộn thế này mới trở về?" Chung Minh đang thay y phục, Tô Tử Mặc bất ngờ đi vào, nàng có chút hoảng, vội bảo Tri Hoạ mau mang y phục có dính máu ra ngoài.

Tri Họa dù rất tốc độ nhưng sao qua khỏi ánh mắt nhanh nhạy của Tô Tử Mặc, nàng chặn lại Tri Họa,"Khoan đã." Tri Họa đành phải đứng bất động, Tô Tử Mặc đi qua, thấy Tri Họa run đến lợi hại. Lúc nãy Tri Họa nhìn Chung Minh giết người, sợ tới mức đến bây giờ còn chưa có hồi phục tinh thần.

Tô Tử Mặc nhìn vẻ dị thường của hai người cũng đoán là đã có chuyện phát sinh, thần sắc ngưng trọng giở y phục Chung Minh vừa thay ra xem, chỉ thấy trên y phục màu vàng có vết máu loang lổ, giật mình lui về sau một bước, sau đó nhìn Chung Minh hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Chung Minh kêu Tri Hoạ đi ra ngoài trước, tiếp theo cười nói:"Không có gì, trên đường trở về không cẩn thận đụng phải".

Đang êm đẹp làm sao lại đụng tới máu mà còn rất nhiều nữa, hôm nay Chung Minh nói phải hồi phủ trước, nhưng khi Tô Tử Mặc trở về cũng không thấy bóng dáng nàng đâu, lúc đó đã thấy kỳ quái rồi, hiện tại nhìn đến thứ này làm sao có thể tin lời Chung Minh nói, thấy Chung Minh chỉ mặc nội y trên người, liền bảo nàng mặc cho xong y phục, còn mình thì ở bên ngoài chờ.

Chung Minh vừa mặc y phục, vừa nghĩ nên dùng cớ gì để nói cho qua chuyện này, loay hoay một hồi đi ra, đang tính há mồm, Tô Tử Mặc đã chặn miệng nàng trước,"Ta muốn nghe muội nói thật".

Chung Minh thật do dự, nàng không muốn lừa Tô Tử Mặc, nhưng cũng không dám nói thật, nếu nói ra sợ là Tô Tử Mặc từ nay về sau sẽ ghét bỏ nàng.

Tô Tử Mặc thấy nàng do dự, trong lòng lo lắng, nhịn không được lạnh lùng nói:"Còn không mau nói!"

Chung Minh khẽ rùng mình, thốt lên,"Ta đã giết người".

"Cái gì!" Tô Tử Mặc kinh hãi bật đứng dậy khỏi chỗ ngồi, run giọng hỏi,"Giết người? Giết ai? Vì sao muốn giết?"

Chung Minh lạnh lùng nói:"Hắn đáng chết!" Khuất nhục lại một lần nảy lên trong lòng, lệ nháy mắt tuôn rơi.

Tô Tử Mặc có rất nhiều nghi hoặc, từ trăm nghìn ý nghĩ trong đầu hỏi ra câu quan trọng nhất, "Người này hiện tại ở nơi nào?"

Chung Minh nói:"Bị ta ném vào sông Hoài".

Tô Tử Mặc bắt lấy cổ tay nàng,"Dẫn ta tới đó".

Chung Minh hỏi:"Để làm gì?"

Tô Tử Mặc ôm một tia hy vọng,"Có lẽ người còn chưa chết".

Chung Minh nói:"Không có khả năng, bị ta cắt mất chỗ chí mạng, lại còn bị đâm thêm nhiều nhát, huống chi có một nhát đâm thẳng vào tim, sớm chết rồi".

Tô Tử Mặc không thể tin nhìn Chung Minh, thù hận lớn cỡ nào mới dùng tới thủ đoạn hung tàn như thế, Chung Minh trước mắt làm cho nàng vừa cảm thấy xa lạ vừa thấy sợ, dù vậy không hỏi thêm nhiều, chỉ nói:"Cho dù hắn chết, ta cũng muốn nhìn thấy thi thể".

"Sau đó thì sao?" Chung Minh giết người cũng không thấy sợ hãi, thậm chí không cho là mình làm sai, nhưng nhìn đến biểu tình dứt khoát kiên quyết của Tô Tử Mặc, trong lòng bắt đầu bất an, nhẹ giọng hỏi,"Mặc tỷ tỷ, ngươi biết ta đã giết người, vậy ngươi sẽ làm gì?"

"Sau đó thì sao?" Chung Minh giết người cũng không thấy sợ hãi, thậm chí không cho là mình làm sai, nhưng nhìn đến biểu tình dứt khoát kiên quyết của Tô Tử Mặc, trong lòng bắt đầu bất an, nhẹ giọng hỏi,"Mặc tỷ tỷ, ngươi biết ta đã giết người, vậy ngươi sẽ làm gì?"

Tô Tử Mặc nhìn nàng, thật lâu sau mới nói:"Giết người thì đền mạng, chuyện thiên kinh địa nghĩa, cha ta nhậm chức ở hình bộ, ta sẽ dẫn muội đi gặp cha ta".

Chung Minh nghĩ Tô Tử Mặc ít nhất sẽ hỏi nàng vì sao giết người, sau đó chước tình xử lý, không nghĩ tới Tô Tử Mực chỉ nói đúng một câu "Giết người thì đền mạng", vậy kiếp trước nàng vô tội chết oan, ai đền mạng cho nàng đây?! Thôi, cũng đã xong, dù sao tên Trần lão bản ác ôn kia nhất định chết rồi, coi như nàng bắt hắn đền mạng đi! Chung Minh đi ra cửa, dẫn đường.

Tô Tử Mặc nôn nóng nhưng không loạn, phân phó Tri Họa, mang theo vài người tin cậy, Tri Hoạ lại kêu mấy tên gia đinh của Chung gia lúc nãy đi cùng, đoàn người vội vã ra đến bờ sông Hoài.

Ban đêm rét lạnh, khúc sông này lại hẻo lánh, trên mặt sông đã muốn kết một tầng băng mỏng, Tô Tử Mặc lệnh cho gia đinh xuống sông mò thi thể, gia đinh là người Chung gia, chỉ nghe Chung Minh phân phó, đứng im không nhúc nhích, đều đưa mắt nhìn Chung Minh.

Chung Minh mặt không đổi sắc, thản nhiên nói:"Nàng kêu các ngươi xuống thì cứ xuống đi".

Bọn gia đinh nghe vậy mới hoạt động gân cốt, nhảy vào giữa sông, băng rất mỏng, lập tức nghe tiếng băng vỡ, nước sông lạnh thấu đến tận xương, đông cứng tay chân thân thể, bọn họ chỉ đảo quanh ở một chỗ, không chịu dụng tâm hết sức.

Chung Minh lại nói:"Ai tìm ra trước, ta thưởng hắn một trăm lượng bạc".

Vài tên gia đinh vừa nghe liền mạnh mẽ lặn ngụp xuống dưới nước.

Lặn tới lặn lui mấy lần nhưng không thu hoạch được gì.

Tô Tử Mặc hỏi:"Là nơi này sao?"

Tri Họa gật đầu,"Đúng vậy, người thấy bờ bên kia có hai cây liễu kề cận nhau không, tiểu thư còn nói hai gốc liễu đó hợp lại với nhau tựa như Tô tiểu thư cùng tiểu thư......" Tri Họa càng nói càng nhỏ giọng, ý thức được giờ khắc này nói thế có chút không ổn.

Tô Tử Mặc tựa hồ không có nghe đến, nói:"Nếu không ở vùng nước này, như vậy......" Trầm ngâm một lát lại nói,"Các ngươi đi xuống hạ lưu tìm một chút, không cần lặn xuống dưới nước, dọc theo bờ sông tìm là được".

Bọn gia đinh đều làm theo lời Tô Tử Mặc, người nào cũng lạnh muốn chết, bất quá nghĩ đến tiền thưởng của Chung Minh, đều cố sức dò tìm.

Chung Minh vẫn thuỷ chung không lên tiếng, ngược lại Tri Họa dường như hiểu được ý đồ của Tô Tử Mặc, cõi lòng đầy chờ mong, hỏi:"Tô tiểu thư, người kia có phải chưa chết hay không?"

Tô Tử Mặc nhíu chặt mày, vừa đi vừa nói:"Chỉ mong là vậy, nếu hắn còn một tia hơi thở, thời tiết giá lạnh thế này, có thể có vài phần hy vọng sống sót".

Tri Họa lập tức cao hứng, nàng không thể khuyên được Chung Minh, trong lòng cũng biết Chung Minh giết người sợ là sẽ gặp phiền toái lớn, nếu người không chết, tự nhiên phiền toái sẽ không còn, chẳng qua nghĩ đến thương thế người nọ, thiếu mất bộ phận quan trọng không nói, ngực còn bị đâm một nhát, hơn phân nửa là sống không được, tâm lại trở nên chán nản.

Ước chừng một nén nhang, bỗng nhiên vang lên một thanh âm hưng phấn,"Tìm được rồi!"

Ước chừng một nén nhang, bỗng nhiên vang lên một thanh âm hưng phấn,"Tìm được rồi!"

Tô Tử Mặc cùng Tri Họa nghe tiếng chạy tới, Chung Minh vốn không muốn để ý, rốt cuộc vẫn ghé mắt nhìn xem.

Lại khổ cực thêm một hồi, cuối cùng mấy tên gia đinh cũng kéo được người nọ lên bờ, Tô Tử Mặc ngồi xổm xuống, thấy rõ người này đúng là kẻ ban ngày ngồi cùng một chỗ với Kim mụ mụ, nghĩ tới phản ứng kỳ quái của Chung Minh lúc đó, không biết giữa bọn họ có ân oán gì, giờ phút này nàng không thể cho phép mình nghĩ nhiều, thăm dò hơi thở của gã, duỗi hai ngón tay đặt lên chỗ mạch đập ngay cổ, mày nhất thời giãn ra, thốt lên:"Mau đưa đến y quán!"

Tri Họa vui mừng,"Ý Tô tiểu thư là hắn chưa có chết?"

"Còn có một mạch đập yếu ớt, hy vọng có thể cứu trở về".

Gia đinh nâng Trần lão bản đi ở phía trước, Tô Tử Mặc nhớ tới một chuyện, lên tiếng, "Đưa đi Hồi Xuân đường".

Tri Họa cùng bọn gia đinh đều là người Chung phủ, không biết đường, đành phải nói:"Còn thỉnh Tô tiểu thư dẫn đường".

Chung Minh luôn cúi mặt, nghe được ba chữ "Hồi Xuân đường", đột nhiên ngẩng đầu, Chung Minh sở dĩ kinh ngạc, là vì kiếp trước nàng cài bẫy hãm hại Tô Tử Mặc cùng người khác có gian tình, người đó đúng là Mạnh đại phu của Hồi Xuân đường, Mạnh đại phu tên gọi Mạnh Trầm Xuân, tuổi không lớn, y thuật lại thập phần cao siêu, mỗi khi thân thể Tô Tử Mặc không khoẻ đều kêu Mạnh Trầm Xuân trị liệu, cho nên khi nàng vu khống Tô Tử Mặc cùng Mạnh Trầm Xuân cấu kết thì Tống Tuấn Kiệt liền tin tưởng không hề hoài nghi, đó là vì ngày thường hắn đã có nghi ngờ rồi, cho nên nhìn thấy hai người cùng chỗ, y phục còn không chỉnh tề liền giận dữ viết hưu thư từ hôn Tô Tử Mặc.

Tô Tử Mặc kêu bọn người nâng Trần lão bản đến cho Mạnh Trầm Xuân trị liệu, thứ nhất là vì y thuật của Mạnh đại phu inh, thứ hai là muốn giấu kín chuyện này không để ai khác biết, có thể thấy được quan hệ giữa hai người không phải là tệ, Chung Minh nghi hoặc trong lòng, cũng biết hiện tại không phải thời điểm để nàng hỏi loạn, về phần Trần lão bản chết sống ra sao, nàng không thèm để ý, sống thì coi như hắn lớn mạng, chết thì coi như nàng báo được đại cừu, lúc đó muốn báo quan bắt giam hay muốn giết nàng, muốn làm gì cũng được. Chỉ là trước khi bị kết tội, nàng muốn tự tay đâm chết Tống Tuấn Kiệt.

Tri Họa đi theo bên cạnh Tô Tử Mặc, vẻ mặt sợ hãi nói:"Tô tiểu thư thật lợi hại, ta tưởng người này đã chết, người xem một cái đã biết hắn chưa chết".

Tô Tử Mặc thản nhiên nói:"Là do ta đọc sách nhiều, biết chút ít mà thôi".

Tri Họa nói:"Vậy cũng lợi hại rồi".

Tô Tử Mặc không để ý đến lời nịnh hót của nàng, nhìn thoáng qua Chung Minh đang đứng ở xa xa phía sau, hỏi Tri Họa,"Ngươi có biết Minh nhi cùng người này có thâm cừu đại hận gì không?"

Tri Họa lắc đầu,"Bọn họ xác thực là lần đầu tiên gặp mặt thì phải".

Tô Tử Mặc nhíu mày,"Không lẽ hắn nói cái gì động chạm Minh nhi, Minh nhi liền nổi lên ý định giết hắn?"

Tri Họa cân nhắc trong lòng một phen, cảm thấy Tô Tử Mặc cũng không phải người ngoài, chuyện hôm nay nếu không có Tô Tử Mặc, còn không biết xảy ra hậu quả nghiêm trọng gì nữa, vả lại Tô Tử Mặc có quan hệ cùng Chung Minh, về sau hơn phân nửa là sẽ cùng một chỗ, Tô Tử Mặc thông minh, nói cho Tô Tử Mặc, có lẽ nàng có thể đoán ra nguyên nhân trong đó, để tránh Chung Minh lại có lần sau, động một chút liền chém giết thật sự rất doạ người, liền nói:"Ta có lời không biết nên nói ra hay không, ta sợ sau khi nói cho Tô tiểu thư, tiểu thư lại quở trách ta ăn cây táo rào cây sung".

Tô Tử Mặc nói:"Nếu Minh nhi trách cứ, ta thay ngươi chịu trách nhiệm là được".

Tri Họa mới yên tâm nói:"Kể ra cũng kỳ quái, tiểu thư nhà chúng ta từ hai năm trước nhảy vào hồ hoa sen, thật giống như đột nhiên thay đổi thành con người khác, tính tình thì không có sai biệt lắm, chẳng qua thái độ đối nhân xử thế tốt hơn rất nhiều. Đối với hạ nhân chúng ta, trước kia tiểu thư không bao giờ xem vào trong mắt, cũng không cho chúng ta lắm mồm xen vào chuyện gì, nhẹ thì mắng nặng thì đánh, trước mặt nàng, chúng ta đều nơm nớp lo sợ hầu hạ, nhưng hiện tại thì không giống nữa, tiểu thư rất tốt với chúng ta, còn thường cười nói, ngay cả chuyện hai người cũng không gạt chúng ta".

Tô Tử Mặc nhìn nàng một cái, lời này nghe kiểu nào cũng thấy không được tự nhiên, không lẽ chuyện riêng tư trong khuê phòng của các nàng Chung Minh cũng nói cho Tri Thư, Tri Hoạ hay sao?!

Tô Tử Mặc nhìn nàng một cái, lời này nghe kiểu nào cũng thấy không được tự nhiên, không lẽ chuyện riêng tư trong khuê phòng của các nàng Chung Minh cũng nói cho Tri Thư, Tri Hoạ hay sao?!

Tri Họa cũng biết mình lỡ miệng, vội nói:"Tô tiểu thư trăm ngàn đừng đa tâm, chúng ta chỉ biết là quan hệ hai người rất tốt, còn lại cái gì cũng không biết". Càng nói càng thấy như là giấu đầu hở đuôi.

Tô Tử Mặc thức thời nói:"Trừ bọn ngươi ra, những người khác thì sao?"

Tri Họa lại nói:"Đối xử với lão gia phu nhân cũng tốt hơn trước, mấy chuyện này chẳng có gì lạ, tiểu thư trưởng thành nhớ ơn nghĩa phụ mẫu cũng là chuyện thường tình, nhưng kỳ quái nhất chính là thái độ đối với biểu thiếu gia. Dáng vẻ tiểu thư nhà ta xinh đẹp, mười ba mười bốn tuổi đã có rất nhiều người tới tận cửa cầu thân, mà tiểu thư nhà ta nhìn ai cũng thấy chướng mắt, luôn miệng một lòng một dạ thích biểu ca, nghe nói biểu thiếu gia muốn kết hôn, không tiếc sinh mệnh nhảy vào hồ sen, buộc lão gia phu nhân phải mang nàng đến kinh thành, cách này tuy hơi ngu ngốc nhưng thật có hiệu quả, ai biết được sau chuyện hồ sen, tiểu thư lại trở nên không thích thiếu gia nữa, nếu không muốn nói là hận tới thấu xương, người nói coi có kỳ quái hay không?"

Tô Tử Mặc đáp:"Có lẽ trải qua chuyện sinh tử, rất nhiều chuyện đã nghĩ thông suốt".

Tri Họa nửa hiểu nửa không,"Thật sao, nếu như vậy cũng không nói, đàng này tiểu thư nhà ta dường như còn có năng lực biết trước mọi chuyện!"

"Ngươi nói rõ xem?" Tô Tử Mặc tuy là hỏi nàng, nhưng trong lòng kỳ thật có cùng cảm giác tương tự như Tri Họa.

Tri Họa liền thuật lại chuyện từ lần đầu tiên đến Tô phủ, còn nói chuyện gặp được Trịnh di nương, Phùng di nương, thậm chí chuyện lão phu nhân bệnh nặng, chuyện gì Chung Minh tựa hồ cũng đã biết từ trước, hơn nữa việc hôm nay cũng vừa khớp, lần nào cũng như vậy khó tránh làm cho người ta không nghi ngờ.

Tô Tử Mặc nghe chỉ để ở trong lòng, vẫn chưa biểu đạt cái gì, mắt thấy đã đến y quán, Chung Minh cũng dần dần đi tới gần nên tạm thời buông xuống việc này.

Mạnh Trầm Xuân đã muốn nằm ngủ, nửa đêm bị đánh thức nên khá bực mình, nhưng nhìn thấy Tô Tử Mặc, hắn nhất thời vui sướng không thôi. Tô Tử Mặc không kịp giải thích nhiều, nàng chỉ kêu Mạnh Trầm Xuân hãy cố sức cứu Trần lão bản.

Trần lão bản bị thương không nhẹ, nếu không phải nể tình Tô Tử Mặc, Mạnh Trầm Xuân quả quyết sẽ không nhận, nếu y quán có người chết thì không tốt cho thanh danh y quán chút nào. Hắn lên tiếng với Tô Tử Mặc:"Ta chỉ có thể cố hết sức thử một lần xem sao".

Tô Tử Mặc thành khẩn nói:"Kính nhờ ngươi".

Chịu đựng suốt một đêm, rồi lại thêm nửa ngày, Mạnh Trầm Xuân mới từ phòng trong đi ra, nhìn qua rất mỏi mệt.

Tô Tử Mặc luôn luôn chờ ở bên ngoài, Mạnh Trầm Xuân vừa ra tới, Tô Tử Mặc liền kéo tay hắn, hỏi:"Thế nào rồi?"

Mạnh Trầm Xuân có vẻ không được tự nhiên, nói:"Mặc dù vô cùng nguy hiểm nhưng cuối cùng cũng cứu sống được, hơn nữa một đao ngay ngực kia, may mắn trật nửa tấc, nếu không cho dù là Đại La thần tiên hạ phàm cũng khó cứu.".

Thần tiên ở tầng trời Đại La, tầng cao nhất trong ba sáu nơi trên cõi trời>

Trái tim Tô Tử Mặc vẫn treo lơ lửng thẳng đến giờ phút này mới buông lỏng được, thể lực chống đỡ hết nổi, té ngã xuống, Mạnh Trầm Xuân vội vàng nâng nàng dậy.

Chung Minh đứng ở rất xa, lặng lẽ đưa mắt nhìn tới, Trần lão bản được cứu sống thì không tính là nàng đã giết người, nhưng nàng không cảm thấy cao hứng chút nào, đã vậy một màn đang diễn ra trước mặt thật quá chướng mắt nàng.

Truyện convert hay : Đan Hoàng Võ Đế

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio