Bình Dương Công Chúa

chương 60-61

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Tịch yến kết thúc, mọi người còn nán lại đi dạo một lát, đợi đến khi tiễn hết số người thì cũng gần đến hoàng hôn.

Lý Thuật tiễn Ngũ hoàng tử, Thất hoàng tử, Thập Nhất hoàng tử đến cổng lớn, Thất hoàng tử Lý Cần nói: "Đa tạ hoàng tỷ hôm nay thịnh tình khoản đãi."

Lý Thuật liền cười: "Đều là người một nhà."

Đều là người cùng thuyền cả.

Sau đó Lý Thuật lại tiễn Kim Thành và Vĩnh Thái xuất phủ hồi cung, Kim Thành đứng ở cổng lớn có chút tâm thần không yên, nhìn tới nhìn lui, như đang tìm ai đó mà không thấy.

Tâm tư thiếu nữ giấu không được, Lý Thuật lại là người từng trải, trong lòng sáng tỏ như gương.

Nàng khẽ siết đầu ngón tay, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng không thoải mái, hạ lệnh đuổi khách: "Trời tối rồi, về cung đi thôi."

Kim Thành lúc này mới lưu luyến tiến về phía xe ngựa.

Môn Tỉnh Hạ Cấp sự trung Thẩm Hiếu, nàng ta cuối cùng cũng biết được tên của chàng rồi, chính là tân khoa Trạng Nguyên không lâu trước đã cướp lương thảo của Bình Dương tỷ tỷ, còn khiến tỷ ấy bị phụ hoàng mắng một hồi.

Vậy thì Bình Dương tỷ tỷ và Thẩm Hiếu đại nhân hẳn là ghét nhau đến mức nhìn nhau cũng thấy cay mắt nhỉ.

Kim Thành nghĩ đến đây, trong lòng an tâm một chút.

Quan viên và nữ quyến khác cũng đều lần lượt ra về, phủ công chúa ồn ào một ngày cuối cùng cũng được yên tĩnh.

Do đó âm thanh An Lạc và Dương Phương nói chuyện với nhau phá lệ rõ ràng.

Dương Phương có khí chất thư sinh hiếu học, thấy Thẩm Hiếu học rộng, liền cảm thấy thật hận vì không quen nhau sớm, lôi kéo chàng đến giờ này chưa tha.

An Lạc giục mấy lần mà hắn vẫn cố kéo dài thời gian, An Lạc bực mình mất hết kiên nhẫn, chạy tới lôi tai hắn kéo xềnh xệch đi về.

Vừa đi còn vừa cảnh cáo: "Đây là lần cuối ta cho chàng đến phủ của Bình Dương, sau này cấm chàng tới nữa!"

Dương Phương vẻ mặt hoang mang, ấy, tự nhiên làm sao vậy?

"Trong phủ Bình Dương công chúa không có phò mã, về sau nhỡ có chuyện gì cần đón tiếp nam quyến, theo lý vẫn nên để ta tới hộ trợ mới phải."___ Dương Phương cự lại.

An Lạc hận không thể giật đứt lỗ tai hắn: "Ta nói không được là không được!"

Nàng ta nóng đến dậm chân: "Bình Dương cô ta......!cô ta có ý với chàng đó!"

Dương Phương là đồ đần, không nói rõ với hắn thì hắn còn không biết nặng nhẹ!

Gì gì gì? Dây thần kinh trong đầu Dương Phương như bị đứt.

Phía sau họ, Thẩm Hiếu đang nhàn tản uống trà, nghe được câu kia thì sửng sốt, ngón tay cầm ly trà cũng trắng bệch.

Nửa ngày sau.

Nàng vẫn rất đa tình.

Thẩm Hiếu cố ý ở tại cuối cùng, đứng ngoài hành lang chính sảnh, nhìn Lý Thuật từ cửa đi tới.

Hồng Loa đã đuổi hết hạ nhân đi, để lại cho họ một không gian nói chuyện.

Lý Thuật đón khách cả một ngày mệt mỏi, đến liền tựa người vào lan can, còn ngáp một cái.

Nàng dựa nghiêng vào khung gỗ, dáng vẻ cạn kiệt sức lực.

Thẩm Hiếu đã nhìn thấy nàng rất nhiều lần với hoa phục trang quý, tư thái nghiêm cẩn.

Nàng trước sau khác biệt thật lớn.

Trước kia làm việc từng rất nhân mô cẩu dạng, làm thế nào thu hồi được đống lười biếng này hay vậy?

nhân mô cẩu dạng: mặt chó thân người/ thân chó mặt người, chỉ những người trông lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó

Thẩm Hiếu nghĩ thầm.

Rồi nở một nụ cười rất khẽ.

Thẩm Hiếu đứng một bên, Lý Thuật thấy chàng vẫn vai lưng thẳng tắp, người này có dáng vẻ thật tốt nha.

Dù có xảy ra chuyện gì, tấm lưng so với khiên giáp còn thẳng hơn, cứ như không biết mệt.

Lý Thuật không thích ngước nhìn người khác, ngẩng cổ mệt bỏ xừ, chỉ chỉ bên cạnh ý bảo Thẩm Hiếu ngồi xuống, trò chuyện linh tinh:

"Ngài thế mà có tiền mua đông trùng hạ thảo?"

Thẩm Hiếu hôm nay thăm bệnh, tặng một hộp đông trùng hạ thảo.

Quản sự nói hiếm khi gặp được số đông trùng hạ thảo thượng hạng thế này, lập tức đưa vào dược phòng, dạo gần đây dùng thuốc nhiều lắm.

Thẩm Hiếu nghe xong nghẹn lại nghẹn.

Lời này có ý gì, cái gì "thế mà" rồi "có tiền"?

Chàng có rất nhiều tiền nhé!

Cũng không trách Lý Thuật, thật sự con đường học hành của Thẩm Hiếu rất gian khổ thiếu thốn.

Cộng thêm Lý Thuật vẫn còn nhớ rõ tấm áo xám nửa cũ nửa mới ba năm trước chàng mặc lúc làm trai lơ, lúc nào cũng có ấn tượng ở nhà chàng phải ăn uống dè xẻn, cởi áo quan ra chính là một bộ trung y rách rưới.

Thẩm Hiếu vì chính mình biện giải: "Ta còn......!có chút tài sản dư thừa."

Bổng lộc quan ngũ phẩm không thấp, huống chi chàng chỉ có một mình, ở phủ không ai đói bụng, lại không có việc gì tiêu đến, thế nên tích được rất nhiều tiền!

Lý Thuật: "Ồ."

Trước mặt nàng nói bản thân có chút tài sản dư thừa, chàng không thấy mặt mo sao.

Bình Dương công chúa xa hoa thế nào, còn lén lút kinh doanh.

Lý Thuật không phải có tiền, bản thân Lý Thuật đã là bốn chữ Khai Nguyên Thông Bảo viết hoa.

chữ in trên tiền

Thẩm Hiếu:......

Ừ, so với nàng, chàng đúng là nghèo thật.

Thẩm Hiếu liền nói:

"Thật ra nếu muốn tới tiền, cũng không phải việc khó, mua bán một vài lần, dần dần cũng tích cóp được."

Đối với chàng mà nói, không tính việc khó, chẳng qua cần bỏ một chút tâm tư.

Nhưng vẫn tốt hơn bị nàng chê nghèo.

Lý Thuật nghe vậy liền nhíu mày, có vẻ phi thường khó hiểu:

"Ngài thì buôn bán cái gì? Nếu thừa thời gian thì chi bằng bỏ công ra nghiên cứu việc triều chính."

Nàng còn nghĩ Thẩm Hiếu thiếu tiền, hảo tâm:

"Ngài không cần vì tiền mà suy nghĩ, thiếu bao nhiêu nói với ta, ta đưa cho ngài là được."

"Ấy, có phải ngài muốn xây thêm nhà? Ta mua tặng ngài một cái phủ mới nhé.

Còn nữa, cũng mua cho ngài thêm mấy viện.

Nha hoàn hạ nhân, ngựa xe cỗ kiệu, ta đều có thể chuẩn bị cho ngài.

Ngài không cần vì mấy chuyện này mà lo lắng."

Thẩm Hiếu:......

Chàng chỉ thấy có một búng máu trong bụng muốn nhổ ra.

Lý Thuật nhìn Thẩm Hiếu thấy sắc mặt chàng không đúng lắm, cau mày khó hiểu:

"Ta chuẩn bị cho ngài như vậy vẫn chưa được sao?"

Nàng cảm thấy mình đã rất tri kỷ rồi!

Thẩm Hiếu:......

"Rất được......"

Chàng nói:

"Cảm ơn ý tốt của công chúa......!Tạm thời không cần."

Không cần nàng đưa tiền.

Lý Thuật liền rất xa xỉ mà phất tay:

"Về sau nếu cần ngài chỉ nói một câu là được, đừng khách khí."

Đều là người cùng thuyền.

Thẩm Hiếu: "............!Ờ."

Này rõ ràng là khẩu khí bao dưỡng.

Hai người im lặng một lát.

Lý Thuật khoác hờ áo trên vai, gió đêm bắt đầu thổi, tóc mai trên thái dương nhẹ nhàng bay bay, gió luồn vào lớp thường phục trắng tinh của nàng, cả người toát lên vẻ êm dịu khó tả.

Nàng ở trước mặt người khác liệu có từng lộ ra vẻ mềm yếu dịu dàng như vậy?.

Thẩm Hiếu rũ mắt, siết chặt bàn tay, bỗng không đầu không đuôi cất tiếng:

"Bây giờ chúng ta mới vừa vẽ cho Thất hoàng tử một con đường, phe cánh của hắn yếu kém, nhân mạch không đủ, còn cần bỏ ra rất nhiều công sức nâng đỡ.

"

Lý Thuật gật đầu: "Tất nhiên.

"

Thẩm Hiếu liền nhìn vào mắt nàng:

"Cho nên công chúa không nên đặt quá nhiều tâm tư vào chuyện hưởng lạc.

"

Ví dụ như...mấy chuyện nuôi trai lơ gì đó...rất tốn sức nhé.

Lý Thuật nhíu mày, Thẩm Hiếu đối diện thì lạnh mặt, biểu cảm vô cùng nghiêm khắc.

Giống như có điểm gì đó sai sai, nhưng chàng nói lại hợp tình hợp lý, khuyên can rất đúng, thật không hổ là người từng làm giám sát ngự sử.

Lý Thuật liền biết nghe lời:

"Đúng, đúng.

"

Thẩm Hiếu hơi lộ ra nụ cười đạt được mưu kế, nhưng nhanh chóng nghiêm mặt lại để che đậy.

Lý Thuật lại càng khó hiểu nhíu mày.

Sao cứ thấy sai sai ở đâu nhở?.

Nàng rõ ràng là tìm một đối tượng hợp tác, hiện tại lại có cảm giác đã tìm về một bà quản gia vậy.

Không cho nàng uống rượu, còn không cho nàng hưởng lạc!

Trong lúc Lý Thuật còn mông lung, Thẩm Hiếu lại rèn sắt khi còn nóng:

"Công chúa thực sự coi trọng Dương Phương phò mã? "

Lý Thuật nghe vậy gật gật đầu.

Nàng trong lòng cũng đang nghĩ muốn mượn sức Dương Phương.

Liền trả lời:

"Dương Phương rất tốt.

Gia thế trung đẳng không hiển hách, nhưng lại có quan hệ thông gia rộng, giao du rất nhiều.

Có tài học, nhưng tính tình ôn hòa, không để lộ mũi nhọn."

Nếu có thể lôi kéo hắn về dưới trướng Thất hoàng tử thì thật tốt.

Nhưng thứ Thẩm Hiếu nghĩ lại không phải trên phương diện chính trị.

Chàng chỉ thấy mỗi ưu điểm mà Lý Thuật khen ở Dương Phương đều là khuyết điểm của mình.

Gia thế trung đẳng, chàng không.

Giao du sâu rộng, chàng không.

Tính cách ôn hòa, chàng không.

Mũi nhọn không lộ, chàng cũng không!

Thì ra nàng......!lại thích kiểu người như vậy.

Bên kia Lý Thuật nói tiếp: "......!Chỉ là, muốn kéo hắn tới đây có hơi khó khăn."

Dương Phương ở Lễ Bộ nhiều năm như vậy, với Thất hoàng tử là cấp trên cấp dưới, nhưng quan hệ không sâu.

Đấy chính là thái độ của hắn.

Hắn đến Thái Tử còn không leo lên, huống chi là Thất hoàng tử.

Không dễ lôi kéo nha.

Thẩm Hiếu nghe vậy liền gật đầu như giã tỏi:

"Đúng, đúng, không hề dễ.

Dù sao......!hắn cũng là phò mã của An Lạc công chúa."

Hắn là em rể của nàng đó!

Lý Thuật nghiêm túc gật đầu, đồng ý.

Tuy nói Dương gia vẫn luôn bo bo giữ mình, nhưng lúc trước An Lạc gả thấp, Dương gia liền bị ghép vào phe cánh Thái Tử.

Mặc cho Dương gia mấy năm nay bảo trì trung lập, nhưng vẫn không thể xóa được quan hệ thông gia với Thái Tử.

Lý Thuật thở dài: "Đúng vậy, sao hắn lại là phò mã của An Lạc chứ? "

Nếu không, muốn lôi kéo hắn đã chẳng khó như thế.

Tiếng than thở kia chui vào tai Thẩm Hiếu lại thành Lý Thuật yêu mà không có được.

Chàng chỉ cảm thấy ngực mình thít chặt, nghẹn một lúc lâu, rốt cuộc nhịn không được.

"Hắn......!dù sao cũng là em rể của cô.

Thánh nhân dạy, quân tử không đoạt thứ người khác yêu thích."

Nàng vẫn nên bỏ ý tưởng đó đi.

Lý Thuật: "Ể?"

Cái gì cơ, nàng muốn đoạt thứ ai yêu thích?

Lý Thuật cau chặt hàng mày nhìn Thẩm Hiếu:

"Dương Phương không dễ lôi kéo, ta xem hôm nay hắn với ngài trò chuyện rất vui.

Hay là ngài cố gắng tiếp xúc với hắn nhiều một chút, có thể thuyết phục hắn đầu quân cho Thất đệ là tốt nhất, không được thì thôi.

Dù sao hắn bo bo giữ mình, dù không phải bằng hữu, cũng không phải là kẻ địch.

"

Thẩm Hiếu ngẩn người.

Lý Thuật: "Ngài có đang nghe ta nói không đấy?"

Thẩm Hiếu lúc này mới nhận ra hai người bọn họ từ đầu tới đuôi đều là ông nói gà bà nói vịt.

Lý Thuật chỉ đang nói đến chuyện chính trị, chàng thì hay rồi, trong đầu chỉ biết suy nghĩ linh tinh.

Chàng vội vàng gật đầu: "Biết rồi, biết rồi.

"

Trên gương mặt lại hiện lên vẻ vui mừng.

Đôi hàng mày của Lý Thuật nhăn lại đến mức kẹp chết ruồi, chẳng hiểu ban nãy hồn vía chàng bay đi phương nào nữa.

"Thẩm Hiếu, ta nói huynh này, không phải......!"

Lý Thuật chỉ chỉ vào đầu:...."Chỗ này có vấn đề chứ?"

Lời editor:

Từ chương sau, mình sẽ đổi xưng hô cho hai nhân vật chính vì những cảm xúc họ giành cho nhau đã có những bước phát triển rõ ràng!.

Chương :

Hai tháng sau.

Đúng lúc thu về, mưa liên miên.

Mưa từ tháng sáu đến tận đầu tháng chín, suốt thời gian đó mưa chẳng ngừng được bao lâu, cả thành Trường An bao phủ trong hơi nước ướŧ áŧ.

Một chiếc kiệu dừng lại trước cửa tửu lầu Tiên Khách Lai, người hầu đi theo vội bung dù giấy, cẩn thận vén rèm, Thẩm Hiếu khoác một bộ thường phục cổ tròn bước vào bậu cửa.

Quan viên Đại Nghiệp giỏi cưỡi ngựa, dù là quan văn hay võ, hầu như đều dùng ngựa thượng triều, cho rằng như vậy mới thể hiện được uy phong hiển hách. Còn ngồi kiệu lại là độc quyền của đám đàn bà.

Nhưng Thẩm Hiếu lại thích ngồi kiệu, kiệu phu chân tay vững chắc. Bên ngoài nhìn thì thấy chàng là người nhàn tản, nhưng vén rèm lên sẽ thấy một gương mặt lạnh băng dọa người. Tương phản như vậy, càng khiến chàng có khí chất lãnh đạm sắc bén, giơ tay nhấc chân đều như toát lên vẻ uy nghiêm được tôi luyện dần trong chảo nhuộm quyền lực kinh thành.

Do đó chàng dùng kiệu không hề có nét ẻo lả mà ngược lại còn thể hiện ra vẻ ngang tàng, khoanh tay nhìn thế gian đại sự.

Thẩm Hiếu rũ vạt áo, cất bước lên lầu ba. Lúc đi ngang qua Kim Ngọc Các thì bước chân hơi dừng lại, phòng bao này đã rất lâu không được mở—— Lý Thuật gần đây vẫn luôn ru rú trong phủ dưỡng thương.

Lần cuối nhìn thấy nàng vẫn là hai tháng trước đến phủ thăm bệnh, mục đích để lôi kéo Thất hoàng tử.

Đã hai tháng trôi qua, cũng không biết dạo này nàng thế nào, vết thương ở tay đã hồi phục chưa.

Sau khi hợp tác với Lý Thuật, Thẩm Hiếu mới biết được thì ra Lý Thuật nói bản thân có rất nhiều tiền không phải tự tâng bốc. Tiền của nàng nhiều đến nỗi có thể nuôi không một vạn tên nam sủng.

Tửu lầu Tiên Khách Lai này cũng là một món đầu tư của nàng, rất nhiều tửu lầu cửa hàng nổi tiếng ở Trường An đều có một phần của Bình Dương công chúa.

Nàng rất yêu tiền, nên liều mạng kiếm tiền. Nàng cũng vô cùng ham muốn quyền lực, nên càng liều mạng tìm đường đi lên. TruyenHD

Cũng nhờ Tiên Khách Lai là tửu lầu của Lý Thuật, hai tháng nay Thẩm Hiếu và Thất hoàng tử thường ở đây gặp gỡ.

Dẫu sao Tiên Khách Lai bình thường vốn nhộn nhịp, đại quan quý nhân thường hay lui tới, người càng nhiều thì bọn họ xen giữa đám đông càng không dễ bị chú ý.

Thẩm Hiếu dời mắt khỏi Kim Ngọc Các, quanh co mấy hồi mới tới một phòng bao không quá đặc biệt.

Đẩy cửa ra, Lý Cần đang ngồi bên cửa sổ chơi cờ, thấy Thẩm Hiếu tới, hắn vội buông quân cờ trong tay đứng dậy chào đón, rất có dáng vẻ chiêu hiền đãi sĩ.

Thẩm Hiếu hành lễ, sau khi ngồi xuống liền uống một ngụm trà nhỏ, trước sau như một mà đi thẳng vào vấn đề:

"Có chuyện cần nói với điện hạ, nên mới mời ngài đến gặp thần hôm nay. "

"Vị trí thanh lại tư chủ sự của Hộ Bộ Hà Nam hiện đang trống, ngài có ai muốn tiến cử không? "

Lý Cần lắc đầu: "Không có. Không phải Thái Tử và nhị ca đang tranh nhau vị trí này? "

Lần trước Hộ Bộ Hà Nam thanh lại tư chủ sự đã đệ đơn nghỉ hưu vì tuổi già, vị trí này liền trống. Nhị hoàng tử tất nhiên muốn đề bạt người của mình lên, nắm chắc Hộ Bộ, nhưng Thái Tử cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này, muốn đẩy người phe Đông Cung vào, mở ra một chỗ hổng trong Hộ Bộ.

Vì thế lực hai bên mà Hộ Bộ giờ đây như bãi chiến trường, triều đình nổi gió lốc, tranh đấu đến nóng nảy.

Thẩm Hiếu mới nói:

"Bọn họ tranh nhau vì đấy là vị trí rất quan trọng, chúng ta cũng không thể bỏ lỡ cơ hội này. Nhị hoàng tử hay Thái Tử đều dùng người không khách quan, nhất định không thể đề cử được ai thật sự có tài cán, phụ giúp cho bệ hạ. "

Mấy ngày nay vì chuyện này mà tấu chương ở Môn Hạ Tỉnh có thể xếp thành chồng, quan viên cấp dưới đều sôi nổi dâng tấu đề cử, nhưng Thẩm Hiếu xem đi xem lại, vẫn thấy những người được đề cử chẳng ai có năng lực.

Nếu bọn họ thật đề cử người tài, dù Thẩm Hiếu muốn thì Thất hoàng tử cũng không có cơ hội xuất đầu. Nhưng bọn họ vì quyền lợi cá nhân lại chỉ muốn nhét vào một chiếc túi da rỗng.

Thẩm Hiếu dâng tấu chương lên cho Chính Nguyên Đế xem, Chính Nguyên Đế mày cũng nhăn tít lại, đến một tờ tấu chương cũng không thèm phê, chứng tỏ Hoàng Thượng rất không vừa lòng.

Không hài lòng thì tốt, chính là cơ hội để đẩy một người vừa lòng lên, giúp Thất hoàng tử lần đầu lộ diện trước mặt bệ hạ.

Lý Cần liền hỏi: "Ngươi đã chọn được người thích hợp?"

Thẩm Hiếu gật đầu: "Kinh Triệu Doãn có một Ti thương tên là Quế Trực, ngài có từng nghe nói qua? "

ti thương: một chức quan quản lí kho

Thấy Lý Cần lắc đầu, Thẩm Hiếu liền nói:

"Ngài không biết cũng bình thường, quan giai của hắn dưới lục phẩm, vẫn luôn ở nha môn của Kinh Triệu Doãn làm chuyện vụn vặt."

Lý Cần: "Thẩm đại nhân và hắn từng có giao tình? "

Thẩm Hiếu phủ nhận:

"Thần cũng không biết vị Quế đại nhân này. Sau đợt hạn ở Quan Trung, các huyện đều dâng sổ con báo cáo tình hình nạn hạn hán, trong đó có vị Quế đại nhân này, giải thích cặn kẽ việc tiêu thụ lương thực đến từng đầu người, trình bày kỹ càng tỉ mỉ, không có một con số sai lầm. Thần có ấn tượng với hắn từ đó."

Lý Cần gật gù: "Xem ra là một nhân tài."

"Đúng vậy."

Thẩm Hiếu đáp:

"Thần cho rằng, nhân tài có năng lực như vậy tiếp nhận vị trí chủ sự Hộ Bộ so với người mà Thái Tử và Nhị hoàng tử đề cử đều tốt hơn nhiều. Hắn đã làm chức Ti thương ấy gần mười năm, mỗi lần khảo khóa đều đạt hạng cao, đáng tiếc vì gia thế không hiển hách, không thể thăng chức, cứ thế phí hoài bao nhiêu năm tuổi trẻ."

Người giống như Quế Trực không biết còn bao nhiêu, rõ ràng có tài, nhưng bởi vì không có gia thế, chỉ có thể bị vùi dập.

Hoàng Thượng nâng Thẩm Hiếu lên, chính là vì để những quan lại như vậy nhìn thấy, vững tin rằng có một ngày bọn họ cũng có thể ngẩng đầu.

"Nhưng..." ___Lý Cần hơi do dự___ "Thái Tử và nhị ca vì vị trí này tranh đến sứt đầu chảy máu, nếu ta cứ tùy tiện đề cử chỉ sợ sẽ bị bọn họ nghi kỵ. "

Lý Cần luôn có thói quen làm việc cẩn thận khiêm nhường bao năm nay, giờ đột nhiên bảo hắn xuất đầu, hắn liền có chút lo trước lo sau.

Thẩm Hiếu khuyên nhủ: "Điện hạ, cẩn thận là chuyện tốt, nhưng ngài phải nhớ, giấu tài chỉ là thủ đoạn của ngài, không phải mục đích, chờ thời mới là mục đích. Hiện giờ đúng là thời cơ tốt, ngài cứ việc dâng tấu, Nhị hoàng tử đã mất thánh tâm, không thể làm gì được, còn chỗ Thái Tử......"

Thẩm Hiếu nhìn mưa ngoài cửa sổ, lạnh nhạt nói:

"Thái Tử tất nhiên sẽ ghi thù, nhưng tạm thời không có tâm sức quản đến ngài đâu. Quan Trung mưa to, Hà Nam lại càng tệ, Hoàng Hà sợ sẽ có chuyện, Thái Tử quản lí Công Bộ nhất định sẽ bị chuyện này làm vướng tay vướng chân."

Thẩm Hiếu quay đầu nhìn Lý Cần:

"Chờ thời cơ, hiện tại chính là trời cao ban cho ' thiên thời '. Cơ hội như vậy tuyệt nhiên không thể bỏ lỡ, giữa lúc đối thủ không rảnh bận tâm, ngài nhân cơ hội xuất kích, lặng lẽ như tằm nhả tơ. Chờ đến lúc bọn họ lo xong chuyện của mình, ngài đã hoàn toàn duỗi thân mở ra, lúc đó bọn họ cũng không thể động đến ngài nữa rồi. "

Chờ thời cơ.

Lý Cần lúc này mới cảm nhận được ý nghĩa chân chính câu nói đó của Thẩm Hiếu. Hắn ở nơi tối tăm, thế lực nhỏ, nên hắn càng có thể tập trung vào chuyện cần làm. Mà Thái Tử thế lực quá lớn, lại càng có nhiều chuyện để quản, khiến hắn phân tâm.

Đó chính là thời cơ mà họ chờ đợi.

Lý Cần cẩn thận nhiều năm, cũng khốn đốn nhiều năm, bỗng một ngày được Thẩm Hiếu phụ tá, cảm thấy chỉ hận gặp nhau quá muộn.

Lý Cần đồng ý:

"Bổn vương đã biết. Nhưng bổn vương chưa bao giờ tiếp xúc với người tên Quế Trực đó, hắn cũng không phải bạn bè của ngươi, sau khi được chúng ta tiến cử liệu hắn có làm việc cho chúng ta không? "

Thẩm Hiếu lắc đầu: "Thần tiến cử hắn, không phải muốn hắn làm việc cho ngài, trên thực tế, Quế Trực nhiều năm trầm luân, nhưng vẫn không có ý leo lên quyền quý, chứng tỏ hắn là người có cốt khí. Người như vậy không có khả năng để người khác sử dụng mình. "

"Đưa Quế Trực đi lên, có ba chỗ tốt, thứ nhất phù hợp với ý định trọng dụng giai cấp hàn môn của bệ hạ, ngài đang giúp bệ hạ phân ưu; thứ hai, sẽ có càng nhiều sĩ tử hàn môn nhìn thấy việc này, biết ngài là người trân trọng tài năng; thứ ba, thủ hạ của Thái Tử là thế gia đại tộc, chúng ta đẩy một người xuất thân hàn vi lên, chính là để áp lên đầu thế lực của Thái Tử. "

"Một mũi tên trúng ba con nhạn đã là tốt lắm rồi, chúng ta lại còn muốn Quế Trực trung thành và tận tâm, ngược lại chính là tham lam. "

Lý Cần bị Thẩm Hiếu thuyết phục, gật gù:

"Ngươi nói đúng, là ta quá nóng nảy."

Thẩm Hiếu vội nói:

"Muốn lôi kéo nhân tâm là chuyện nhân chi thường tình. Về sau ngài có thanh danh, tự nhiên có người muốn phụ tá, không vội. "

"Mặt khác, ngài đừng vội dâng tấu đề cử. Thần cũng chỉ đơn thuần biết một hai về Quế Trực thông qua triều sự, rốt cuộc hắn có đảng phái hay thực tế nhân cách ra sao cũng còn chưa chắc chắn. "

Lý Cần hiểu ý Thẩm Hiếu:

"Ta đã biết, trước tiên phải điều tra kĩ về hắn sau mới quyết định có nâng đỡ hắn hay không, nếu có sai sót thì chính ta sẽ chịu liên lụy. Ta sẽ nhờ Bình Dương hoàng tỷ giúp ta điều tra, tin tức của tỷ ấy rộng, cơ sở ngầm cũng nhiều."

Thẩm Hiếu đứng chỗ sáng, giỏi về triều chính, Lý Thuật thân trong chỗ tối, giỏi về điều tra tin tức, âm thầm đặt bẫy.

Lý Cần rõ ràng ưu khuyết điểm của hai người, hắn đã ẩn ẩn lộ ra đặc điểm của người quân chủ: Biết người khéo dùng.

Thẩm Hiếu đáp: "Được, nhờ công chúa trước điều tra, nếu không có gì đáng ngại, ngài liền dâng tấu đề cử."

Nghe Lý Cần chủ động nhắc đến Lý Thuật, tâm trí Thẩm Hiếu khẽ đổi, đột ngột hỏi:

"Gần đây điện hạ có đi thăm công chúa không? "

Lý Cần lắc đầu.

Hắn tuy là đệ đệ, nhưng trước nay quan hệ giữa hắn và Lý Thuật không thân, quanh năm suốt tháng cũng không gặp được vài lần, hiện giờ hợp tác cũng không tiện thường xuyên bái phỏng, sợ sẽ bị người khác chú ý.

Thẩm Hiếu nghe vậy rũ mắt, tuy trên mặt không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, nhưng mơ hồ có chút thất vọng.

Chàng đã không gặp nàng hai tháng rồi.

Hai người nói là hợp tác, nhưng dù gì chàng cũng là ngoại nam, cơ hội đứng đắn để nhìn thấy nàng đúng là ít ỏi đến đáng thương.

Thẩm Hiếu siết chặt lòng bàn tay, cảm thấy tình trạng hiện tại thật phiền lòng.

Chàng bèn nói với Thất hoàng tử:

"Ngài đúng là không nên bái phỏng quá nhiều, nhưng Thất hoàng tử phi có thể thường xuyên tới Bình Dương công chúa phủ. Nữ quyến kết giao, cũng không khiến người ta nghi ngờ, huống chi công chúa dưỡng bệnh, em dâu đi thăm cũng là chuyện thường tình. "

"Hai tháng này ngài chủ yếu chỉ âm thầm nuôi dưỡng thực lực, tiếp xúc nhân mạch, cũng không cần giúp đỡ của công chúa. Nhưng nếu muốn đề cử Quế Trực, nhất định ngài sẽ gây chú ý. Công chúa thông minh, lại ở trong triều lăn lộn nhiều năm, tham khảo ý nàng chỉ có lợi. "

Thẩm Hiếu tỏ ra vô cùng nghiêm nghị, rất mực đứng đắn và khắc chế như thể không có một chút tư lợi cá nhân, tất cả những điều chàng làm đều là để giúp đỡ Thất hoàng tử.

Ấy nhưng —— sau khi Thất hoàng tử phi đi thăm Lý Thuật về, ngài đừng quên thông tin cho ta chút ít nhé, để ta biết dạo gần đây nàng thế nào rồi.

Lý Cần tất nhiên cho là đúng, nói "Được. "

Bàn bạc xong, Thẩm Hiếu cáo từ trước. Chuyện chàng phải làm rất nhiều, mấy ngày nay bận đến chân không chạm đất.

Thẩm Hiếu đi rồi, Lý Cần còn ngồi lại thêm một lát, tự mình chơi xong một ván cờ.

Hắn rất thưởng thức Thẩm Hiếu, quả thực là một kẻ đại tài, về sau nếu hắn thật sự có thể bước lên đế vị, hắn nhất định sẽ trọng dụng Thẩm Hiếu.

Chỉ là, có chuyện Lý Cần nghĩ mãi không ra —— Người như Thẩm Hiếu sao lại hợp tác với Bình Dương hoàng tỷ?

Bọn họ không phải người chung chí hướng.

Tuy nói hai người đều lãnh đạm, thông minh giống nhau, lại cùng muốn mưu đồ chính trị, dù mục đích giống nhau nhưng thủ đoạn lại hoàn toàn khác.

Bình Dương hoàng tỷ ra chiêu nào sát thương chiêu ấy, hơn nữa thủ đoạn tương đối tàn nhẫn. Đầu tiên thay Thái Tử ra chủ mưu ' dĩ lương đại tiền ', lợi dụng Quan Trung đại hạn, không màng bá tánh đói khổ, chỉ một mực muốn đẩy Nhị hoàng tử vào tuyệt lộ.

Nàng giỏi âm mưu, đào bẫy đợi kẻ địch bước vào.

Nhưng Thẩm Hiếu không như thế.

Thẩm Hiếu làm việc theo chính đạo, ban đầu khi Thẩm Hiếu vừa mới bắt đầu nhậm chức quan đã thẳng tay tố cáo Lý Thuật, tất nhiên là để xuất đầu, nhưng Lý Thuật không quan tâm tình hình hạn hán, cũng đáng bị buộc tội. Thẩm Hiếu chính là loại người này, dù cho muốn tranh quyền đoạt lợi, nhưng sẽ chỉ nói dương mưu, giúp Thất hoàng tử hắn ra chủ ý, cũng không kiến nghị hắn kết bè kéo cánh với ai, thậm chí ý tưởng nâng đỡ Quế Trực cũng là vì Quế Trực có tài mà không phải vì y có thể cho hắn mượn sức.

Đây quả thực là hai người có tam quan chênh lệch: Bình Dương hoàng tỷ chỉ nhìn vào quyền lực, không quan tâm những giá trị khác, nhưng Thẩm Hiếu đứng trước quyền lực, lại muốn giữ vững nhiều thứ.

Lý Thuật từ sinh ra đã sống trong bóng tối, nhưng Thẩm Hiếu lại đón ánh mặt trời đi phía trước đi lên. Bọn họ thật sự không phải một loại người.

Như vậy...Mối hợp tác trăm ngàn chỗ hở này liệu có thể kéo dài bao lâu?

Lý Cần muốn làm quân chủ, đương nhiên càng phải để ý khoảng cách giữa các quyền thần. Nếu mai sau hai người họ xung đột, hắn làm thế nào để điều hòa, giữ cho con thuyền này không nghiêng không ngả?

Lý Cần nhăn mày, đặt quân cờ xuống bàn đá, bắt đầu suy tư.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio