Tiểu nha đầu thấy vẻ mặt Linh Mộng công chúa thật buồn bã, tự biết mình lỡ lời, muốn an ủi nhưng không biết phải mở lời như thế nào, chân tay có chút luống cuống.
Tam nữ sau nữa ngày không nói gì. Rốt cục vẫn là Tôn Tiểu Mỹ đánh vỡ cục diện bế tắc, lại trả lời thuyết phục được vấn đề Độc Cô Tiểu Nghệ đưa ra.
- Hai người các ngươi cũng biết, ta lúc nhỏ đột nhiên bị đại biến, dáng người bổng nhiên cao lên. Dung mạo trở nên như vậy, tâm tính trở thành thế này.
Tôn Tiểu Mỹ vẻ mặt khổ sở nói tiếp:
- Làm cho ta không dám xuất môn, phải nhốt mình trong nhà đọc sách, ta đã từng thử vài ngày không ăn uống gì, cho thể trọng mình giảm xuống, nhưng thủy chung không có tác dụng gì, cho đến năm đó, khi ta gặp sư phụ.
- Ta lúc năm tuổi thì bị mắc quái bệnh, cho tới hôm nay, đã là mười ba năm! Mười ba năm qua, ta xem như đã quen, cũng đã suy ngẫm được ta vốn chẳng quan tâm dung mạo của mình như thế nào, chẳng lẽ lại để tâm đến đẹp xấu của người khác? Cho nên ta nhìn người là dựa vào cảm giác. Về phần trước đây như thế nào, hiện tại bên ngoài như thế nào, biểu hiện ra sao, với ta điều là thứ yếu!
- Quang trọng nhất là bản chất người này thế nào! Điểm này, phải chuyên tâm xem xét mới có thể nhận xét chính xác được.
Tôn tiểu mỹ khẽ cười, có chút bi thương nói:
- Tiểu Nghệ muội muội, Quân Khương Lâm này gần đây có những biểu hiện không đúng. Quần là áo lụa hoành hành không nể một ai, có thể không phải hắn làm bộ, bất quá chỉ là suy đoán của tỷ, ta cùng với hắn mặc dù chưa tiếp xúc nhiều, chỉ có duyên gặp mặt một lần, nhưng ta có thể thấy được, hắn không quan tâm đến cái nhìn của người khác, chỉ làm theo ý mình, không để người trong thiên hạ vào trong mắt!
- Cho nên ta mới nói là ngạo!
Tôn Tiểu Mỹ cười nhạt:
- Hay có thể nói là "tà"!
Tiểu nha đầu chăm chú ngưng thần nghe Tiểu Mỹ tỷ tỷ tự thuật:
- Nhưng người này, trong mắt ta, có một khuyết điểm, hiện tại đối với hắn chưa chắc là khuyết điểm, nhưng trừ người bên cạnh hắn mà nói, Quân tam công tử lòng dạ còn ác độc hơn bất kì kẻ nào! Nhân lúc sự rung động của ngươi đối với hắn chưa sâu nặng, muội không nên cố sức mà theo đuổi nữa! Nếu không, chỉ e sau này Tiểu Nghệ muội muội ngươi sẽ vô cùng khổ sở.
Độc Cô Tiểu Nghệ mấp máy đôi môi hồng, trong ánh mắt có chút bất mãn nhưng không lên tiếng, tuy lời nói không thuận tai, nhưng nàng cũng biết do Tiểu Mỹ tỷ tỷ quan tâm tới mình chứ không phải ác ý.
Tôn Tiểu Mỹ thấy nàng nghe không lọt tai, chỉ âm thầm thở dài.
Linh Mộng công chúa bên cạnh giống như người đang mộng du,đứng giữa hai người nói chuyện hoàn toàn không hiểu bất cứ chuyện gì, chỉ cảm thấy trong đầu lộn xộn, không biết rốt cuộc mình đang suy nghĩ điều gì, một lát sau mới phát hiện hai vị tỷ muộn đã ngừng nói chuyện.
- Linh mộng, vẻ mặt ngươi thật không tốt, hay là sớm hồi cung nghỉ ngơi đi!
Tôn Tiểu Mỹ lo lắng nhìn nàng.
- Ta không muốn về! Không muốn về! Linh Mộng công chúa hiện tại sợ hãi nhất là quay trở lại hoàng cung, nàng không biết sau khi vào cung nàng nên dùng thái độ gì, tâm tình gì để đối mặt với những người gọi là "người thân" kia.
- Linh Mộng tỷ tỷ, người đã không muốn hồi cung, vậy hay là chúng ta đi tìm Quân Khương Lâm đi.
Độc Cô Tiểu Nghệ nháy nháy mắt đưa ra đề nghị:
- Trong nhà tên kia có rất nhiều thứ hay ho để xem.
Trong ngực nàng, Tiểu Bạch Bạch kêu lên vài tiếng, thò cái đầu nhỏ ra ngoài, con mắt bóng bẩy nhìn tứ phía, Tiểu Bạch đã đạt tới bát giai, sớm đã có khả năng thông linh, mới nghe thấy chủ nhân muốn dẫn mình đi đến chỗ người tốt đó, như thế nào lại không mừng rỡ cơ chứ.
- Cũng tốt! Ta cũng muốn xem xem, tên gia hỏa mà Tiểu Nghệ cực lực quý trọng này rốt cuộc có điểm nào xuất chúng!
Linh Mộng công chúa đã lấy lại được tinh lực, tự giễu nói:
- Ta thì chẳng thấy có chút nào gọi là anh hùng tuấn kiệt cả. Chẳng lẽ con mắt ta cả chục năm qua bị mù sao?
Độc Cô Tiểu Nghệ đỏ bừng mặt, nhưng thực sự có chút hờn dỗi, trong lòng nàng hiểu rõ, lần này không giống với thiện ý của Tiểu Mỹ tỷ, lời của Linh Mộng công chúa mười phần trào phúng, không khỏi phản bác:
- Đó là do tỷ một mực thành kiến, trông thấy hắn đã chán ghét, làm sao nhìn thấy điểm tốt của hắn được? Dù sao thì ta mới là người tinh mắt!
Bỗng nhiên!
Cuồng phong nổi lên, hai đạo ánh sáng màu thiên lam xuất hiện. Theo phương hướng của Linh Mộng mà tấn công tới, tốc độ nhanh đến nổi làm cho người đi đường xung quanh bắn ra xa như mũi tên rời cung.
Một tiếng hét tức giận vang lên, một hắc y nhân đột nhiên xuất hiện, cả người bao phủ một màu xanh thẳm mê người, trường kiếm trong tay vung lên tạo thành một vòng sáng, như sóng cả mà đổ xuống, kiếm ý tràn ngập sự cô tịch lạnh lẽo, ngang nhiên che phía trước Linh Mộng công chúa, một người với một kiếm ra tay ngăn chặn hai cao thủ đồng cấp Thiên Huyền cùng vây công!
Hắc y nhân chính là Dạ Cô Hàn!
Bang bang hai tiếng, ba người đồng thời lui về phía sau, hai tên Thiên Huyền cao thủ bịt mặt vừa thối lui đã tiến tới tiếp, cả hai đều phát ra ánh sáng xanh thẳm lóng lánh, tấn công Dạ Cô Hàn.
Dạ Cô Hàn cười lạnh lùng, cũng không vội vàng, dùng trường kiếm chém ngang, toàn thân trường kiếm lam quang cực thịnh, thế kiếm đều tấn công vào các bộ vị yếu hại của địch nhân, dù hắn lấy một địch hai cũng không bị rơi vào thế hạ phong.
Trên đường bỗng nhiên đột ngột xuất hiện sự tình này, đám người xung quanh đều sợ hãi mà bỏ chạy tán loạn, ngay sau đó, cả con đường bỗng chốc trở nên hoàn toàn vắng vẻ.
Ngay thời điểm đám ba người Dạ Cô Hàn đang chém giết sinh tử, lại có ba bóng người phát ra ánh sáng thiên lam đột ngột xuất hiện, phân ra ba hướng tấn công tới với tốc độc cực cao, mục tiêu vẫn là Linh Mộng công chúa, người đang đứng phía sau Dạ Cô Hàn!
Dạ Cô Hàn hét to, trong mắt bắn ra quyết tâm liều chết, bỗng nhiên thu kiếm lui lại!
Hắc y nhân bịt mặt đang tấn công tới tấp, nhân lúc Dạ Cô Hàn thu kiếm không thể tránh né, ra ngay một cước, Dạ Cô Hàn trúng cước, phun ra một ngụm máu trong không trung, dựa vào lực phản chấn tung người lộn về phía sau, lại rơi chính xác xuống trước mặt Linh Mộng công chúa, trường kiếm phát ra âm thanh u u, râu tóc đều rối tung nhưng một bước cũng không lùi!
Ba người mới xuất hiện đã công tới!
Hai người lúc trước cũng nhân cơ hội này, theo sát phía sau Dạ Cô Hàn, cả năm người đồng thời tấn công lần thứ hai. Vẻ tức giận trong mắt Dạ Cô Hàn bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là một mảng màu đỏ sậm, bên trong mang theo một sự trầm tĩnh tới đáng sợ!
Huyền khí màu thiên lam trên người hắn càng ngày càng đậm, sát khí trên trường kiếm cũng càng ngày càng bạo tăng, tuy lấy một địch năm cao thủ Thiên Huyền nhưng kiếm pháp không loạn, trầm ổn vô cùng!
Trong lúc cấp bách, hắn gắng xoay người nắm lấy thân thể mềm mại của Linh Mộng công chúa mà ném ra thật xa, miệng quát:
- Chạy mau!
Thân thể mềm mại nhỏ bé và yếu ớt của Linh Mộng công chúa bay lên trong không trung, xa hơn mười trượng mới rơi xuống đất, đôi mắt của nàng đỏ lên, nước mắt trào mi mà ra, nức nở nói:
- Dạ thúc thúc!
Nếu không tính tiền bối cao nhân kia, thì người thật sự đối xử tốt với nàng, chỉ còn một mình Dạ thúc thúc này!
Hai mắt Tôn Tiểu Mỹ nhấp nháy, trong lòng cấp tốc suy nghĩ: "Mục tiêu của đối phương rõ ràng Linh Mộng công chúa, một mình Dạ Cô Hàn e là khó chống đỡ được năm người Thiên Huyền bọn họ! Kế sách tốt nhất bây giờ là mau chóng quay về gọi viện binh xin giúp đỡ!"
Nhưng cho dù là có viện binh thì sao, đối phương có tổng cộng năm Thiên Huyền cao thủ, thực lực như thế, phóng mắt cả Thiên Hương đế quốc cũng thuộc loại nhất nhì, cho dù là các đại thế gia của Thiên Hương cũng chưa chắc có thực lực cỡ này!
- Tiểu Nghệ, mau thả Tiểu Bạch Bạch cạy đi gọi viện binh!
Tôn Tiểu Mỹ cuối cùng cũng thông suốt, nàng liếc mắt một cái đã thấy được trong lòng của Độc Cô Tiểu Nghệ, Tiểu Bạch Bạch đang nằm giương mắt nhìn, liền nghĩ ra kế sách này. Trước mắt, dù là ai trong hai nàng cũng không kịp chạy đi cầu cứu, huống chi cả hai nàng cũng không có ý định bỏ chạy. Tuy nhiên, Tiểu Bạch Bạch thì bất đồng, tuy rằng Tiểu Bạch Bạch còn nhỏ, thực lực không cao, nhưng với tốc độ của bát giai huyền thú, cho dù là cao thủ Thần Huyền cũng khó mà đuổi kịp nó, huống chi thân thể nhỏ bé của nó cũng rất khó bắt giữ.
Độc Cô Tiểu Nghệ nhất thời tỉnh ra, lôi Tiểu Bạch Bạch từ trong lòng ra, cũng không quan tâm nó nghe có hiểu hết hay không, nói vội vàng:
- Tiểu Bạch Bạch, ta toàn bộ đều nhờ vào mi, nhanh chóng gọi phụ thân của ta tới cứu mạng! Nhanh đi!
Tôn Tiểu Mỹ vội la lên:
- Còn ngơ ngác cái gì? Nhanh lên!
Nàng đột nhiên lại lấy đao ra chém vào tay mình, sau đó cố nén đau đớn, xoạt một tiếng xé rách tay áo, đem lau vết máu trên tay rồi nhanh chóng cột vào trên đùi Tiểu Bạch Bạch, sau đó ném nó ra ngoài cho chạy đi.
Chỉ cần người của Độc Cô thế gia thấy tấm vải nhuốm máu này, liền biết Độc Cô Tiểu Nghệ đang gặp nguy hiểm, lập tức sẽ tới ngay. Sau đó, chỉ có thể chờ đợi mà thôi.
Tiểu Bạch Bạch kêu lên một tiếng ngao ô, sau đó giống mũi tên rời cung mà chạy, một trong năm người hắc y nhân bịt mặt nhe răng cười quát một tiếng:
- Súc vật, tới đây cho ta!
Sau đó hắn đưa tay chộp tới, hắn nghĩ con ấu thú này sao có thể thoát khỏi một trảo của hắn.
Tuy nhiên, Tiểu Bạch Bạch tức giận nhảy dựng, bỗng nhiên trong miệng nhỏ nhắn của nó lộ ra răng nanh bén nhọn, hung hăng táp một cái vào tay tên kia, đồng thời chân trước cũng vươn ra, xòe ra một bộ móng vuốt cực kỳ sắc bén mà tát một cái, dứt xuống nguyên một miếng thịt trên tay tên kia. Sau đó, nó tự đắc gào ngao ô một tiếng rồi vọt mất nhanh như chớp.
Hắc y nhân kia gào thảm một tiếng, lần này quả là đau tận xương cốt! Một gã Thiên Huyền cao thủ, vì khinh địch mà bị một con ấu thú nho nhỏ làm bị thương tới thảm cảnh này!
Tuy nhiên, hắn không hề biết là, con vật ấu thú nhỏ bé đó chính là bát giai!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm