Mang Y Đông đến bệnh viện làm một cuộc kiểm tra tổng quát, kết quả kiểm tra làm cho gương mặt đa sầu đa cảm của Cam Y bừng lên cơn thịnh nộ. Suy dinh dưỡng cấp, tổn thương do giá rét, viêm phổi, viêm loét dạ dày, bị rối loạn tự kỷ cấp độ nhẹ….. Nói tóm lại, Y Đông chính là bị giá rét và đói khổ một thời gian nên cần phải được chăm sóc và chiếu cố thật tốt. Cũng không biết có phải vì nguyên nhân phải lưu lạc hay vì Y Đông bị hội chứng rối loạn tự kỷ cấp độ nhẹ mà khi bác sĩ hỏi đến, bé chỉ đều nhếch miệng, không trả lời. Cam Y cũng không hỏi, bác sĩ bất đắc dĩ đành dựa theo kết quả kiểm tra tổng quát mà phán đoán, Y Đông đã lưu lạc ít nhất là bốn tháng.
Tựa hồ không muốn đem lại phiền toái cho Cam Y, cũng không muốn Cam Y phí tiền vì mình, sau khi bác sĩ đưa ra đề nghị nhập viện để tiện theo dõi, Y Đông liều chết lắc đầu cự tuyệt, kiên quyết phản đối. Cam Y đành nhờ người đưa bác sĩ gia đình của họ đến trao đổi với bác sĩ bệnh viện, còn mình thì đưa Y Đông quay về xe, ngồi chờ. Mở hệ thống sưởi lên, chỉnh cửa kính xe thấp xuống một chút để có một khe hở nhỏ, Cam Y lấy một tấm thảm lông thật dày ôm lấy thân thể gầy gò của Y Đông, Y Đông ôm một bụng nghi ngờ tĩnh lặng nằm trong lòng Cam Y, môi mấp máy mấy lần, cuối cùng mới chịu cúi đầu lên tiếng: “Chú ơi….. con sẽ khỏe lại rất nhanh…… chú không cần phải mua thuốc cho con đâu.”
Cam Y nhăn mặt nhíu mày, cố áp chế lại chua xót đang dâng lên trong đôi mắt mình, xoa xoa đầu Y Đông, Cam Y vô cùng nghiêm túc hỏi: “Tiểu Đông, con có tin chú không?”
“Dạ có!” Y Đông dùng sức gật đầu thật mạnh, trong mắt bé là sự tín nhiệm tuyệt đối.
Cam Y nhìn bé, khẽ cười, lại yêu thương xoa đầu bé mà nói: “Tiểu Đông, chú đã nhặt được con thì tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ lại con, trừ phi chính con muốn rời khỏi chú.”
Y Đông muốn nói gì đó, hai mắt mở to hết cỡ. Bàn tay ấm áp bao lấy bàn tay đầy những vết nứt nẻ của bé, bé nghe đối phương nói: “Tiểu Đông, không cần suy nghĩ đến mấy chuyện tiền bạc hay bất kỳ chuyện gì nữa, con chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo lời bác sĩ, cố gắng dưỡng bệnh thật tốt là được rồi. Con yên tâm, cho dù cha mẹ con có đến tận nhà tìm, chú cũng không bao giờ giao con cho họ, chú thật sự rất thích con, chú muốn nhận nuôi con, chú muốn con làm con trai của chú, con có đồng ý không?”
Y Đông sửng sốt, bé không thể tin được cái chú người nước ngoài này lại có thể nói một hồi tiếng Hoa lưu loát được thế này. Tuy là bé chưa từng được gặp qua nhiều người nước ngoài, nhưng chú này là người anh tuấn nhất trong tất cả những người mà bé đã thấy qua, thậm chí còn anh tuấn hơn cả cái chú tóc trắng mắt lam ở nhà nữa. Với lại, chú cũng hết sức dịu dàng, chưa từng ai làm bé cảm thấy dễ chịu như lúc này. Bé có thể trở thành con trai của chú này sao? Bé có thể yêu thương chú như cha mình sao? Y Đông cắn chặt môi, không dám đáp lại.
Cam Y không lo lắng, ôn nhu nói: “Mặc kệ con có chịu làm con trai chú hay không, chú vẫn sẽ thu nhận con, cũng sẽ yêu thương con.” Y Đông cúi đầu, bàn tay đang được đối phương nắm lấy, len lén nắm ngược lại, bé muốn lắm, nhưng bé lại sợ, sợ hãi tất cả những chuyện này hết thảy đều chỉ là giả dối. Ngay cả cha mẹ ruột của bé còn không muốn nhận bé, thì làm sao mà bé có thể tin tưởng một người xa lạ lại có thể nguyện ý thu nhận bé mà không chút ràng buột nào đây?
Đợi thật lâu, thật lâu, Cam Y nhìn đồng hồ, đang định gọi điện cho bác sĩ gia đình của mình hỏi xem bên ấy bàn bạc đến đâu rồi, thì cậu bé trong lòng lại lên tiếng: “Chú ơi…. nếu…. nếu sau này, chú có con, chú có còn muốn nuôi con không?”
Khớp hàm Cam Y nghiến thật chặt, chế trụ đầu của Y Đông dán chặt vào g ngực ấm áp của mình, nghiêm túc nói: “Chú không có con của riêng mình, con chính là con trai duy nhất của chú. Tiểu Đông, nhìn qua chú có vẻ còn khá trẻ, nhưng tuổi thật của chú tuyệt đối có thể làm cha của con đó, con vẫn còn lo lắng sao?”
Y Đông rút tay ra ôm lấy Cam Y, yên lặng nằm trong lòng Cam Y, khẽ gật gật đầu. Cam Y không cầm lòng được khẽ hôn lên đầu bé một cái, thân thể Y Đông chợt run rẩy, càng ôm chặt hơn chút nữa.
Giữa trưa, tầm hơn giờ một chút, Cam Y mang Y Đông về nhà, còn mua thêm một bao lớn toàn những món Y Đông muốn ăn và thuốc mà bé cần uống. Khổng Thu và Mục Dã cùng hỏi về kết quả khám của Y Đông, trong lòng hai người không khỏi thở dài một tiếng. Tinh thần của Y đông thật sự không tốt, vừa về đến nhà là bé đã muốn ngủ, nhưng lại miễn cưỡng bản thân cố chống đỡ. Cam Y dỗ bé ăn cơm xong liền dẫn lên phòng ngủ, Khổng Thu và Mục Dã dưới sự bảo hộ của “vệ sĩ” Blue cùng nhau ra ngoài mua quần áo và vật dụng cần thiết cho Y Đông.
Bệnh viêm loét dạ dày của Y Đông hơn phân nửa là bị lạnh quá mà ra, Cam Y chuẩn bị cho bé một túi nước ấm đặt bên cạnh, rồi mới ngồi bên giường, dỗ bé ngủ. Y Đông nằm nghiêng một bên rất nhanh đã ngủ, sắc mặt bé tái nhợt, gương mặt gầu gò, yếu ớt, ngay cả tóc cũng vì suy dinh dưỡng nên đã trở nên khô vàng. Một tay của Cam Y lấy lọ thuốc mà bác sĩ đã kê toa ra nghiên cứu lại lần nữa, hiện tại đã có thêm một người cần Cam Y chiếu cố, nên phải chăm chỉ thêm mới được.
Điên thoại đã được chuển sang chế độ rung lại sáng lên, Cam Y vừa cầm lấy điện thoại liền nhìn tên người gọi được hiển thị trên màn hình, Cam Y lập tức chạy nhanh ra khỏi phòng ngủ, phóng như bay vào thư phòng. Cú điện thoại này Cam Y nghe cũng thật lâu, chờ sau khi Cam Y từ thư phòng đi ra, trên mặt lúc này không giấu được phẫn nộ mà sẵng giọng chửi mấy tiếng mà bản thân chưa bao giờ nghĩ có thể nói ra. Ngồi trên ghế salon trong phòng khách thật lâu để bình tĩnh lại, Cam Y cầm máy lên gọi cho luật sư của gia tộc Tát La Cách ở nhân giới.
“Tạp Tân, là tôi, Cam Y đây.”
“Tôi muốn nhận nuôi một cậu bé, cần cậu giúp tôi giành được quyền nuôi dưỡng và quyền giám hộ bé. Đúng vậy, là con của người khác, nhưng tôi nhất định phải có được quyền nuôi dưỡng và quyền giám hộ của bé, tôi mặc kệ là cậu dùng biện pháp gì.”
“Cậu cứ bảo bọn cho một cái giá đi, nhưng phải cam kết là từ nay về sau sẽ không còn bất cứ quan hệ gì với bé nữa, cũng không được phép gặp mặt bé. Ừ, cậu có thể dùng thêm một chút thủ đoạn thích hợp, nếu bọn họ có lòng tham không đáy thì cứ cho một chút giáo huấn. Được, vậy giao hết cho cậu đó. Càng nhanh càng tốt.”
Gọi xong cuộc điện thoại này, Cam Y lại gọi thêm một cuộc nữa cho trợ thủ của mình, bảo hắn tìm gấp một trường tiểu học tốt nhất thành phố B, sau khi hết nghỉ đông, Y Đông cần phải được đến trường bình thường như bao đứa bé khác.
Sau khi gọi thêm mấy cuộc điện thoại nữa, tất cả đều liên quan đến Y Đông, Cam Y bình tĩnh lại, đứng dậy vào phòng ngủ. Y Đông hãy còn ngủ, khẽ ngồi xuống bên giường, sờ sờ lên gương mặt gầy gò của Y Đông. Tiểu Đông, cha mẹ con không cần con, chú cần con. Chú cam đoan sẽ cho con cuộc sống hạnh phúc tôn quý như một bậc vương tử. Cúi đầu khẽ khàng hôn lên mái tóc Y Đông, Cam Y lặng lẽ bước ra. Cậu bé đang nằm trên giường chớp chớp mở to hai mắt, bàn tay sưng đỏ cẩn thận sờ sờ lên chỗ vừa bị hôn, rồi mới nhanh chóng kéo chăn lên, cuộn mình lại, vùi đầu vào hai gối.
Ngủ thẳng đến hơn bốn giờ chiều, Y Đông mới dậy. Trong phòng chỉ còn lại một mình bé, trong ổ chăn thật ấm áp biết bao. Đã bao lâu rồi chưa được ấm áp thế này, chưa được ngủ thoải mái đến thế này? Y Đông xốc chăn lên, lấy một bộ quần áo rộng thùng thình ra, khoác lên người. Bộ đồ này là của Khổng Thu, trong ba người, cậu là kẻ nhỏ con nhất, nhưng quần áo này mặc trên người Y Đông vẫn còn quá lớn. Cuốn ống quần và tay áo lên đâu đó, Y Đông xỏ đôi dép lê quá khổ với bé bước ra khỏi phòng ngủ. Mới vừa ra khỏi cửa, đập vào mũi chính là mùi thức ăn thơm lừng. Y Đông nuốt nuốt nước miếng, hiện tại bé chưa thể ăn được thịt cá, chỉ có thể ăn chút rau cải đạm bạc mà thôi, bụng đột nhiên thật đói.