Trong phòng bếp truyền ra tiếng người đang nói chuyện, Y Đông nhất thời không biết mình có nên qua đó hay không, đứng yên trước cửa một lúc, bé yên lặng ngồi xuống ghế sofa, ngồi rất quy củ, không dám di chuyển loạn. Tiếng nói chuyện của Cam Y truyền ra từ nhà bếp, Y Đông theo bản năng liền dỏng tai lên nghe.
“Anh nghĩ sang năm sau nên mang Tiểu Đông ra ngoài chơi, bất quá em vẫn còn có việc, nên có lẽ chúng ta chỉ cần đi chơi trong nước là được rồi.”
“Em là phó đạo diễn, cứ xin phép mãi thì không hay đâu.”
“Không thành vấn đề sao? Vậy thì tốt quá! Anh phải nói ngay cho Tiểu Đông biết mới được.”
“Hộ chiếu của bé hả, không thành vấn đề, nếu không có trở ngại bất ngờ nào thì chừng một tháng nữa sẽ có thể hoàn tất. Chờ sau khi mọi người về anh sẽ kể tỉ mỉ hơn. Chiều nay anh đã ra ngoài mua đồ ăn về rồi, có cá ngừ mới đánh về nữa nè, tươi ngon vô cùng, khi nào ba người mới về?”
“Khoảng một giờ nữa cơ à…. Được rồi, đừng trễ quá nha, anh chờ ba người về rồi mới hấp cá đó. Ok, cứ vậy đi nha, bye”
Cúp điện thoại, Cam Y một mình bận rộn trong căn bếp nhỏ, vừa mới gọt vỏ gừng, hai tai khẽ giật giật, Cam Y lập tức buông dao xuống, lau khô hai tay ra khỏi bếp.
“Tiểu Đông?”
Cậu bé đang ngồi lập tức đứng dậy, tay chân có vẻ luống cuống, nhưng gương mặt nhỏ nhắn cũng hơi lộ ra vẻ bình tĩnh trầm muộn. Cam Y buộc tạp dề lại cho chặt rồi đi qua sờ sờ mặt bé, tốt quá, hạ sốt một chút rồi. Ấn Tiểu Đông ngồi xuống, Cam Y cầm lấy một cái ly vô cùng sạch sẽ trên bàn đi rót nước, ngoài miệng hỏi: “Đói bụng chưa, chờ một lát nữa là có thể ăn cơm rồi. Trước uống nước đi, trong tủ lạnh có bánh kem đó.”
“Con không khát nước, cũng không thấy đói.” Y Đông lại đứng lên, bước nhanh đến trước mặt Cam Y, đưa tay đón lấy ly nước của mình. Trong lòng Cam Y khẽ thở dài một tiếng, sờ sờ đầu Y Đông: “Tiểu Đông. Đừng khẩn trương như thế, hãy xem nơi này là nhà mới của con đi.” Y Đông ngẩng đầu nhìn Cam Y, nhếch miệng. Đưa ly nước đến bên miệng Y Đông, Cam Y nháy mắt mấy cái, ánh mắt Y Đông chợt biến, chầm chậm lên tiếng.
“Như thế này là được rồi.”
Dỗ Y Đông uống hết ly nước xong, Cam Y dắt bé đến trước sofa, đặt bé ngồi xuống, rồi mới lấy bánh kem trong tủ lạnh ra cho bé. “Nếu thấy đói thì cứ ăn hết nửa cái luôn đi, nhưng không được ăn hết nha, nếu không con sẽ không còn bụng để ăn cơm do chú nấu đâu đấy.” Đặt bánh lên tay bé, Cam Y lại sờ sờ đầu bé, dường như bản thân rất thích động tác này.
Nhìn Cam Y một lát, Y Đông cúi đầu nhìn bánh kem trong tay mình, chỉ thấy hai mắt u ám, ánh mắt có chút mơ hồ.”A!” Cam Y vội vàng xoay người chạy vào nhà bếp, “Chú vẫn còn đang để lửa nồi canh!”
Nâng bánh kem trong tay lên, nhìn Cam Y đang cuống cuồng chạy vào nhà bếp, Y Đông mạnh mẽ xoa xoa hai mắt, rồi mới hé miệng cắn một miếng nhỏ. Ăn ngon, chưa bao giờ được ăn bánh kem nào ngon như thế này, bé rất muốn một hơi ăn hết cả cái bánh này vào bụng. Nhưng không được, tối nay bé còn muốn…… muốn ăn cơm do đích thân “papa” nấu. Lại dùng sức chớp mắt mấy cái để dẹp đi ướt át đang dâng lên, Y Đông từng miếng, từng miếng ăn hết nửa cái bánh kem, rồi mới đem phần bánh còn lại đặt lên bàn.
“Tiểu Đông, remote tivi nằm trong hộc tủ ở tay vịn bên phải ghế sofa đó, tự mở tivi xem đi con. Trên ghế salon có một cái chăn lông, con lạnh thì cứ đắp vào.” Cam Y ở trong bếp nói vọng ra. Y Đông tìm được remote, bất quá bé không bật tivi lên, mà lại lê đôi dép quá cỡ đi vào bếp. Cam Y lập tức cảm ứng được bé, quay đầu lại, nhíu mày nói: “Sao con lại vào đây? Nhanh về ghế nằm nghỉ đi.”
“Con muốn phụ nhặt rau.”
Tâm Cam Y chợt nhói đau, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của Y Đông, lại khẽ cười: “Được.” Cam Y kéo một cái ghế ra: “Lại đây, ngồi xuống đây, phụ chú nấu cơm.”
Trong mắt Y Đông ánh lên niềm vui sướng, bé liền đi qua, ngồi xuống. Cam Y bưng một ly nước đến trước mặt Y Đông, còn cầm theo một tờ báo vừa phát hành sáng nay. Sau khi đưa cho Y Đông, nói: “Báo hôm nay chú chưa có xem, con đọc cho chú nghe đi, chữ nào không biết cứ hỏi chú.”
“Dạ!” Y Đông cầm lấy tờ báo, hai tay chằng chịt những vết nứt nẻ, nhưng lực tay khi bé cầm vẫn khá mạnh. Cam Y đau lòng xoa xoa đầu Y Đông, xoay người tiếp tục nấu cơm.
“Thời tiết vô cùng lạnh….” Tiếp sau là một chữ bé không biết. Cam Y quay đầu: “Chữ nào?” Y Đông chuyền báo qua, chỉ chỉ vào chữ mà bé không biết.
“A, chữ này đọc là “tập”, là “tập” trong tập kích.”
“Khí lạnh bao trùm cả toàn cầu, năm nay nhiệt độ thấp nhất ở thành phố B có thể sẽ xuống chỉ còn âm độ C.”
“Ôi, lạnh quá đi mất.”
“Ở Nga đã có người bị đông chết, băng…”
“Chữ nào? A, cái này đọc là “sương”, “sương” trong sương đống.”
Hai người chưa chính thức trở thành cha con mà đã dùng phương thức như thế này tiến hành tiếp xúc lần đầu tiên. Y Đông biết việc bé ở đây làm ảnh hưởng đến chuyện Cam Y làm cơm, nhưng bé lại không muốn ngồi một mình ngoài kia, bé muốn làm chút gì đó, bằng không bé sẽ cảm thấy sợ hãi vô cớ. Cam Y hiểu được nỗi bất an của Y Đông, nên trong suốt toàn bộ quá trình đều chỉ tươi cười kiên nhẫn, thỉnh thoảng còn cùng Y Đông bàn luận về thời tiết, còn không thì về vấn đề của ngôi sao bóng rổ nào đó đang nổi đình nổi đám trong giới thể thao, cậu bé có vẻ đều rất thích những chuyện này.
Ngoài phòng, bông tuyết đang rơi, nhưng trong phòng bếp lại ấm áp lạ thường. Mỗi khi Y Đông đọc đến mục tin tức buồn cười nào đó, Cam Y sẽ nhịn không được mà cười ha ha, và biểu tình của Cam Y cũng không còn trầm nặng như lúc ở bệnh viện nữa.
Một giờ sau, Mục Dã, Khổng Thu và Blue đúng giờ về đến nhà, nhìn những thứ bọn họ mua về, gương mặt bình tĩnh của Y Đông không giấu được vẻ kinh ngạc, cho là bản thân đã nhớ nhầm thời gian, không lẽ ngày mai chính là lễ mừng năm mới. Mục Dã và Khổng Thu không chỉ mua rất nhiều quần áo và đồ dùng cho Y Đông, mà còn mua cho chính mình, Blue và Cam Y rất nhiều, rất nhiều đồ. Blue khó được xuất hiện một lần, nên Khổng Thu liền đem sức lực dư thừa của anh dùng triệt để, nếu là người nào đó chỉ sợ là đã sớm nổi bão cấp rồi.
Mục Dã và Khổng Thu rất nhiệt tình hỏi thăm sức khỏe của Y Đông, Blue thì vẫn lạnh như băng giúp Khổng Thu sắp xếp đồ đạc mà ba người đã mua về, hàng hóa lúc này đã gần lấp đầy cả sàn nhà. Y Đông một tấc cũng không rời Cam Y, yên lặng nghe Cam Y và Mục Dã, Khổng Thu nói chuyện phiếm, còn Blue, bé tận lực tránh càng xa càng tốt.
Thay quần áo mới cho Y Đông xong, Khổng Thu bật người lấy máy ảnh ra làm mấy pose. Sờ sờ lên quần áp đang mặc trên mình, quần mới, áo mới, dép mới, Y Đông cố mở to hai mắt, không để nước mắt có dịp trào ra. Khổng Thu và Mục Dã vừa vào nhà một lúc mà không khí đã náo nhiệt hẳn lên. Trên bàn cơm Khổng Thu cũng chẳng thèm kiêng nể mối quan hệ thân mật của mình và Blue, vẫn cùng Cam Y và Mục Dã nói cười rôm rả. Trong tiếng cười đùa không ngớt, Y Đông cũng không còn gò bó nữa, yên lặng ăn beefsteka do Cam Y làm, uống canh trứng hầm với bắp non do Cam Y nấu. Tất cả những món mà Cam Y gắp vào chén, bé đều ăn sạch sẽ.
Yên lặng của Y Đông trong mắt của ba người chính là đau lòng, nhất là Cam Y. Bác sĩ nói Y Đông bị rối loạn tự kỷ cấp độ nhẹ, chỉ cần điều chỉnh thích hợp sẽ có thể hồi phục lại, không cần phải dùng thuốc, nhưng nếu để bệnh trở nặng thì sẽ thật sự vô cùng phiền phức. Ăn cơm xong, Cam Y cho Y Đông uống thuốc. Chờ sau khi Cam Y sắp xếp xong quần áo mới của bé vào tủ ngay ngắn thì Y Đông đã ngủ gà ngủ gật trên ghế salon. Cam Y ôm Y Đông vào giường, đắp chăn lên cho bé thật ấm, xoa xoa đầu bé, rồi mới hôn một cái thật từ ái lên trán bé, rất ra dáng một người cha tiêu chuẩn.
Sau khi Y Đông ngủ say, Cam Y cùng Khổng Thu, Mục Dã ngồi trong thư phòng hàn huyên hơn hai tiếng đồng hồ, nói cho hai người biết quyết định của mình, hai người đều có vẻ toàn lực ủng hộ.
Trở lại phòng ngủ, Cam Y nhẹ nhàng lên giường, xốc chăn lên, nằm xuống. Bên cạnh, Y Đông, một mình một cái chăn đang cuộn mình ngủ say như chết. Gương mặt khi say ngủ của bé trông trẻ con hơn mấy phần so với khi bé tỉnh. Cam Y yêu thương hôn hôn lên mặt bé, kéo chăn lên, tắt đèn. Cam Y không lo lắng, Cam Y tin một ngày nào đó bé sẽ gọi mình hai tiếng “Papa”.